Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 485: Rượu thịt

"Ha ha, Vân Kiệt Tử ngươi đến chậm rồi!"

Phương Tịch đang định hỏi vài câu thì một đám hoàng vân bay đến, từ trong đó truyền ra tiếng cười sang sảng của Hoàng Vân Công.

"Gặp phải một số chuyện nên hơi chậm trễ."

Phương Tịch nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là chuẩn bị đến tham gia cuộc thịnh hội này.

Dù sao hắn vẫn chưa lấy được đan phương và Hư Minh Tinh!

Mặc dù tài nguyên trong túi trữ vật của mấy Nguyên Anh lão quái kia cũng phong phú nhưng cũng không có hai vật này, khiến Phương Tịch hơi bất đắc dĩ.

Đồng thời hắn cũng nghĩ thoáng, cho dù trong quần ma vây quanh hắn đội chữ đỏ tham dự thì thế nào?

Trải qua đại chiến lần trước, Phương Tịch đã rất vững tin, phải là Nguyên Anh lão ma sợ hắn mới đúng.

Cho du hắn không sử dụng Khô Vinh Huyền Quang thì ở trong tu sĩ Nguyên Anh hắn cũng xem như loại phi thường không dễ chọc.

Nguyên Anh lão quái bình thường không đến mức vì đệ tử hạch tâm tông môn của người khác mà đối với mình hô đánh hô giết.

"Thôi, chúng ta cùng đến Băng Sát Các, lão phu giới thiệu ngươi với mấy đồng đạo..."

Hoàng Vân Công đi trước dẫn đường, sau đó cũng Phương Tịch dừng lại trước một linh mạch gần Băng Sát Hồ.

Băng Sát Các này gọi là 'các' nhưng thật ra nó là một mảng cung điện liên miên, hơn nữa xung quanh còn rất yên tĩnh.

"Đây là Ly Thương Ma Cung chế tạo để chúng ta có chỗ thanh tu, ngay cả tu sĩ tuần tra cũng rất ít khi đến đây..."

Hoàng Vân Công hạ độn quang xuống: "Trong cung điện, chỗ nào không có đèn sáng lên chính là nơi không chủ, đạo hữu có thể tùy ý lựa chọn một chỗ để tĩnh tu, chờ đạo hội mở ra..."

"À? Không biết có mấy người tham dự?"

Phương Tịch cũng hứng thú.

Hoàng Vân Công tính toán một phen: "Chỉ là trong Khương Quốc ta đã phải có hơn hai mươi đồng đạo, ngoài ra trong mấy nước nhỏ xung quanh cũng có mấy tu sĩ Nguyên Anh đến đây, tỉ như đạo hữu xuất thân Nguyên Quốc..."

'Không... Nguyên Quốc đã chỉ còn một Nguyên Anh là ta.'.

Phương Tịch âm thầm khinh thường, đồng thời hắn còn vì thực lực khổng lồ của Khương Quốc mà thầm kinh hãi.

'Hơn hai mươi Nguyên Anh lão quái, luận thực lực phải gấp mười Nguyên Quốc... Không đúng, không thể tính như vậy, chỉ là một Thất Sát Ma Quân đã có thể dễ dàng đánh bại bọn người Linh Phong Chân Quân, Cổ lão quái!'.

Lúc này, Hoàng Vân Công dùng thần thức truyền âm hai câu thì từ trong hai cung điện có trận pháp vây quanh, đều có tu sĩ Nguyên Anh bay ra.

Một người trong đó mặc đồ trắng, chính là hình tượng lão giả tiên phong đạo cốt.

Một người khác thì hình dung tiều tụy, khoác áo tơi, đội trúc lạp, trong tay còn cầm một cây cần câu.

"Hoàng Vân Công, đây chính là đồng đạo mà ngươi muốn giới thiệu sao?"

Lão giả bạch bào cười hì hì nhìn Phương Tịch, lên tiếng chào trước: "Lão phu Bạch Vân Tẩu, vị này là Điếu Ngao lão nhân... Bái kiến Vân Kiệt Tử đạo hữu."

Hai người này đều có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, dường như quan hệ với Hoàng Vân Công cũng không tệ.

"Bái kiến hai vị."

Phương Tịch cũng ôm quyền hành lễ, sau đó đã nghe Hoàng Vân Công cười ha hả nói: "Hai người các ngươi cũng chớ làm bộ, lão Bạch Vân, còn không mang Ngũ Sắc Vân Hoa Trà mà ngươi trân tàng lấy ra, Điếu Ngư cũng lấy ra một con Hóa Long Thiện đi, lão phu thèm bọn chúng rất nhiều năm rồi..."

"Ha ha, đã biết ngươi đang nhớ chút gia sản của chúng ta mà..."

Điếu Ngao lão nhân cười nhạo một tiếng: "Vậy thì lão Hoàng Vân ngươi lấy vài hũ Hoàng Linh Tửu bản thân trân tàng ra trước rồi lại nói..."

Ba lão quỷ tùy ý cười nói, rõ ràng quan hệ rất thân thiết.

Hoàng Vân Công cười ha hả nói: "Năm đó lão phu và Điếu Ngư, còn có lão Bạch Vân cùng nhau xông xáo tu tiên giới, còn có danh hiệu Tửu Nhục Tam Hữu.

"Rõ ràng năm đó lão phu đề nghị chính là Tuế Hàn Tam Hữu, chà đạp thanh danh trắng trợn vậy sao..."

Bạch Vân Tẩu ở một bên, vẻ mặt đau lòng nhức óc.

Điếu Ngao lão nhân thì nhìn về phía Phương Tịch: "Vân Kiệt Tử đạo hữu, không biết ngươi có linh thực gì, cũng cho chúng ta mở mang tầm mắt chứ?"

"Linh thực sao?"

Phương Tịch trầm ngâm một phen: "Đối với Linh thực phu nhất đạo tại hạ chỉ xem lướt qua, chỉ chút linh mễ và linh tửu kia thì không cần lấy ra làm trò hề cho thiên hạ, nhưng mà năm đó cơ duyên xảo hợp, đã từng bắt được Nhục Linh Chi huyết mạch biến dị..."

"Nhục Linh Chi? Không tệ không tệ..."

Điếu Ngao lão nhân đại hỉ: "Nghe nói thịt của nó mỹ vị phi thường, lão phu đã muốn thử từ lâu, huyết mạch đã biến dị, chắc chắn có một phong vị khác..."

Phương Tịch lấy thịt Thái Tuế ra, cùng với mấy Nguyên Anh lão quái nướng thịt, uống rượu, thỉnh thoảng thưởng thức trà luận đạo, cũng có chút giải trí.

Nửa tháng sau.

Phương Tịch đang trong một cung điện lĩnh hội ngọc giản thì chợt mở mắt ra, hóa thành một đạo ma quang, xông thẳng lên trời.

Tùng tùng!

Đi kèm với tiếng thiên cổ, một chiếc lâu thuyền to lớn tỏa ra ánh sáng lung linh, từ phương xa chậm rãi bay đến.

"Ha ha... Vậy mà là Thất Bảo Lâu Thuyền của Ly Thương Ma Cung sao? Không ngờ ngay cả bảo vật này mà Thiên Đố Ma Quân cũng lấy ra..."

Quang mang liên tục lấp lóe, Tửu Nhục Tam Hữu hiển hiện, nhìn qua lâu thuyền, dáng vẻ cũng hơi thổn thức.

"Thất Bảo Lâu Thuyền? Linh hạm này rất có danh tiếng sao?" Phương Tịch cũng hứng thú, khiêm tốn thỉnh giáo.

"Nghe nói Thất Bảo Lâu Thuyền này chính là một món 'bảo vật trận khí' do một vị thiên tài trận đạo ở mấy trăm năm trước của Ly Thương Ma Cung sáng tạo ra, dung hợp lưỡng đại thủ nghệ trận pháp và luyện khí, hao phí rất nhiều thiên tài địa bảo, cuối cùng mới luyện chế thành... Nghe nói một lần nó có thể chở được vạn tu sĩ, càng quan trọng hơn chính là nếu có mấy tu sĩ Kết Đan khống chế, phối hợp mấy ngàn tu sĩ Luyện Khí, Trúc cơ cũng truyền pháp lực vào thì uy năng chính diện của nó, dù tu sĩ Nguyên Anh bình thường cũng không dám ngạnh kháng..."

Bạch Vân Tẩu chậm rãi nói.

"Thì ra là vậy."

Vẻ mặt Phương Tịch như mở rộng tầm mắt.

Thất Bảo Lâu Thuyền tỏa ra ánh sáng lung linh, trực tiếp chạy đến trên không của Băng Sát Hồ, mới có một tiếng nói trong trẻo truyền ra: "Các vị đồng đạo, xin mời vào Thất Bảo Lâu Thuyền, cùng bàn đại sự!"

Sưu sưu!

Từ trong Băng Sát Các có từng đạo độn quang của Nguyên Anh lão quái hiển hiện.

Mà ở các nơi trên Băng Sát Hồ cũng có mấy Nguyên Anh lão quái không thích náo nhiệt nên xa rời quần chúng, khống chế các loại độn quang, linh thú... Đáp lên trên sàn thuyền của Thất Bảo Lâu Thuyền.

"Đã như vậy, chúng ta cũng đi tham dự đi."

Hoàng Vân Công đề nghị.

"Đúng là nên như thế."

Phương Tích hóa thành một đạo ma quang, không nhanh không chậm bay lên Thất Bảo Lâu Thuyền.

Sau khi chân hắn đạp lên sàn thuyền dùng loại gỗ tương tự như gỗ trầm hương thì hắn thấy được cung khuyết nguy nga mênh mông, không khỏi tán thưởng một tiếng.

Tạo hình của Thất Bảo Lâu Thuyền này to lớn, chỉ sàn thuyền đã tựa như một quảng trường khổng lồ, chủ thể lâu thuyền cách đó không xa càng giống như một tòa cung khuyết.

Lúc này, ở trên quảng trường đang có từng tu sĩ Nguyên Anh lác đác đứng thẳng.

Bọn họ có người có vẻ ngoài không đẹp, có ngươi lại có tướng mạo rất đặc biệt, khiến người khác gặp một lần khó quên.

Còn chưa chờ Phương Tịch nhìn hết từng cái thì có một làn gió thơm lướt qua, vô số cánh hoa từ trên rơi xuống.

Từng mảng cánh hoa màu hồng phấn hư ảo, mang theo một mùi hương son phấn say lòng người.

Một đạo quang hoa phấn hồng rơi xuống, hiện ra thân ảnh của một nữ tu cung trang.

Người này mặt phấn mày ngài, thân thể thon dài, rõ ràng toàn thân đều bao bọc ở trong cung trang hoa lệ, không lộ nửa tấc da thịt nào lại khiến người ta có một loại cảm giác khiêu khích cực hạn và mơ màng.

'Nữ tu này... Tinh túy rất tốt không lộ so với lộ càng mê người hơn mà.'.

Ngay lúc Phương Tịch đang cảm khái trong lòng thì hắn nghe thấy Hoàng Vân Công kinh hô: "Là đại trưởng lão Như Ý Môn Nam Cung Ly... Người này vậy mà tấn thăng Nguyên Anh trung kỳ?"

"Nam Cung Ly?"

Điếu Ngao lão nhân chế nhạo: "Ta còn nhớ hình như lúc lão Hoàng Vân ngươi còn trẻ đã từng nếm đau khổ rất lớn từ trên thân người này đúng không? Hèn chi khắc sâu ấn tượng như vậy..."

'Phải chịu đau khổ, hay ăn thiệt thòi là phúc?'.

Phương Tịch nhìn thoát qua Hoàng Vân Công bề ngoài không đẹp, lại nhìn thấy Nam Cung Ly chậm rãi bước đến đám người mình thì trong lòng không khỏi khẽ động.

'Người này chỉ mới tấn thăng Nguyên Anh trung kỳ, luận thực lực, hoàn toàn kém hơn Thất Sát Ma Quân Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong...'.

"Thì ra là ba người hồ bằng cẩu hữu các ngươi... Mấy năm nay cũng không đến chiếu cố sinh ý của nô gia, quả thật khiến nô gia rất thương tâm..."

Tiếng nói của Nam Cung Ly mềm mại kiều mị, dường như có thể khiến xương cốt của người khác đều mềm đi, đôi mắt của cô ta lướt qua ba người Hoàng Vân Công, cuối cùng rơi lên người của Phương Tịch thì không khỏi khẽ giật mình, ngay lập tức cười khúc khích: "Đây là sát tinh các ngươi tìm được ở đâu? Trên người lại có hai loại Oán Hồn Dẫn khác nhau, một loại xa lạ trong đó thì cũng thôi, một loại khác..."

Gương mặt như ngọc của Nam Cung Ly, kề sát mặt Phương tịch, thổ khí như lan nói: "Vậy mà lại là Thất Sát Điện... Nếu Thất Sát Ma Quân đến thì sao ngươi có thể sống tốt đây?"

Từng tu sĩ Nguyên Anh ở sàn thuyền xung quanh tai thính mắt tinh, Nam Cung Ly lại cố ý không dùng thần thức truyền âm, lúc này họ cũng nghe được, ánh mắt nhìn về Phương Tịch đã mang theo hứng thú khó hiểu.

"Cái gì? Đạo hữu lại từng chém giết đệ tử hạch tâm của Thất Sát Điện sao?"

Hoàng Vân Công cả kinh nói: "Thất Sát Ma Quân kia hỉ nộ vô thường, cho dù Thiên Đố Ma Quân ở đây, cũng không nhất định có thể ngăn cản được hành động của hắn... Ai, đạo hữu quá càn rỡ rồi... Lão phu và hai vị hảo hữu cũng có chút tình mọn, nếu không thì chờ lúc Thất Sát Ma Quân đến, đạo hữu tiến lên nhận sai rồi lại bồi thường một phen thì sẽ qua... Tu sĩ chúng ta thọ nguyên ngàn năm, không thể nhất thời tranh khí phách, bỏ đi đại đạo trường sinh vất vả lắm mới lấy được!"

"Đa tạ mấy vị nhắc nhở, chuyện này một mình ta gánh chịu là được rồi."

Phương Tịch khẽ cười, hiên ngang lẫm liệt nói.

"Ồ? Không biết đạo hữu là..."

Nam Cung Ly sóng mắt lưu chuyển, người có thể thành tựu Nguyên Anh thì tâm tính, thiên phú, kỳ ngộ thiếu một thứ cũng không được.

Sau khi hắn bị nói ra thì vẫn như đã tính trước, Nam Cung Ly cho rằng hắn có chỗ dựa dẫm.

"Bản nhân Vân Kiệt Tử!"

Phương Tịch hồi đáp.

Dù sau ở Khương Quốc làm bất kỳ nghiệt gì cũng đều là nồi của Vân Kiệt Tử lão ma, không có chút liên quan gì với Long Ngư đảo chủ như hắn.

Sưu!

Không lâu sau, lại một đạo ma quang rơi xuống, hiện ra một lão ma đầu Nguyên Anh sơ kỳ mặc một bộ hắc bào, sắc mặt tái nhợt như không có máu, con ngươi có màu tím.

"Là Thất Sát Điện Không Tang lão ma!"

Nam Cung Ly dường như hơi kinh ngạc: "Thất Sát Ma Quân ở đâu?"

"Thì ra là đại trưởng lão Như Ý Môn, sư huynh hắn... Sư huynh hắn..."

Không Tang lão ma biết chuyện hồn đăng của Thất Sát Ma Quân tắt nhưng rõ ràng, không thể nào nói trước mặt mọi người.

Nếu không với hành vi bá đạo của Thất Sát Ma Quân thì cừu gia của Thất Sát Điện cũng có thể diệt môn Thất Sát Điện!

Lúc này lão đến, đương nhiên cũng đã nghe được tin tức 'đình chiến lệnh', lão muốn che giấu chuyện Thất Sát Ma Quân vẫn lạc trước, sau đó chính thức hội minh, từ đó giữ được đạo thống nhà mình.

Nhưng chờ đến khi Không Tang lão ma xoay chuyển ánh mắt, nhìn thấy Phương Tịch thì lập tức ngây người.

Không những lão ngây người mà trên gương mặt còn hiện ra vẻ sợ hãi mãnh liệt, vậy mà hóa thành một đạo ma quang, bắn nhanh về phía sau!

Chỉ để lại Phương Tịch với vẻ mặt vô tội, Hoàng Vân Công và các bằng hữu rượu thịt hai mặt nhìn nhau...
Bạn cần đăng nhập để bình luận