Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 458: Yêu cầu

"Có cầu gì?"

Phương Tịch trầm mặc một chút rồi mở miệng hỏi: "Không biết trận linh tiền bối có truyền thừa công pháp Khô Vinh Quyết thiên Hóa Thần hay là thần thông Khô Vinh Huyền Quang tiến cấp không?"

"Khô Vinh Quyết thiên Hóa Thần? Ta chính là thân thể trận linh, không cần tu luyện công pháp, đương nhiên không có... Về phần thần thông tiến cấp Khô Vinh Huyền Quang mà ngươi nói là Thái Thượng Bắc Đấu Tư Mệnh Thần Quang sao? Đương nhiên ta cũng không có..."

"Thái Thượng Bắc Đấu Tư Mệnh Thần Quang? !"

Phương Tịch lẩm bẩm: "Có cái tên gọi, chung quy cũng xem như là một manh mối."

Trong đôi mắt của bạch lộc hiện lên một tia trêu tức: "Bản trận linh còn bảo quản một món bảo vật của tiên nhân, không biết ngươi có muốn hay không?"

"Bảo vật tiên nhân sao?"

Dường như cuối cùng Phương Tịch đã minh bạch lão quỷ luôn toan tính là vì thứ gì rồi.

Hắn do dự một phen rồi dò hỏi: "Không biết tiên bảo này có tác dụng gì? Sau khi lấy thì có phiền phức gì không?"

Phương Tịch đã có Chư Thiên Bảo Giám nên khát vọng với tiên bảo khác sẽ kém xa các tu sĩ như lão quỷ.

Hơn nữa nếu là một món bảo vật không có tác dụng với mình, hoặc là tạm thời dùng không được nhưng có phiền phức rất lớn, vậy thì còn không bằng ném đi!

Dù sao hắn chỉ cần có thể cẩu được, sau này sẽ có cơ hội Hóa Thần phi thăng rất lớn!

Tiên bảo gì cũng kém hơn chuyện này!

Trận linh bạch lộc hơi ngẩn ra: "Ngươi có biết... Năm đó Thanh Đế Sơn gặp nạn, có một nửa nguyên nhân là vì tiên nhân di bảo này không, bảo vật này tiên nhân lưu lại để truyền xuống đạo thống của Thanh Đế Sơn, phi thường quý giá... Những tên Nguyên Anh, Hóa Thần ở bên ngoài kia... Không màng sống chết xông vào Thanh Đế Điện cũng là vì nó."

"Vạn sự vạn vật nếu không thể làm việc cho ta đều là phế vật!"

Phương Tịch cười ha ha.

"Tiểu tử thú vị..." Trong đôi mắt của bạch lộc dường như cũng có sự vui vẻ: "Vậy ta sẽ nói chân tướng cho ngươi... Món tiên bảo trong truyền thuyết kia căn bản không ở chỗ này!"

"Hử?"

Phương Tịch hứng thú: "Nếu lão quỷ biết tin tức này, e là sẽ lại tức đến chết thêm một lần nữa."

Bạch lộc nhìn hắn chằm chằm vài lần, xác nhận Phương Tịch cũng không có cảm xúc chán nản, thất vọng thì không khỏi nói: "Ngươi thật sự là một tu tiên giả rất kỳ quái..."

"Vậy không biết tiền bối có pháp môn giải trừ Oán Hồn Dẫn không?"

"Đây... Cũng không biết."

Phương Tịch đối mặt với đôi mắt vô hại của bạch lộc, kinh ngạc sao lại có trận linh vô dụng như vậy.

Trận linh bạch lộc cũng rất vô tội, tác dụng lớn nhất của nó chính là phụ trợ khống chế vô tận uy năng của Vạn Hóa Thần Mộc Đại Trận.

Về phần ghi chép điển tịch? Đó là công việc của trưởng lão truyền công...

Sau khi hiểu rõ điểm này thì Phương Tịch không khỏi hạn hán lời: "Trận linh tiền bối... Vạn Hóa Thần Mộc Đại Trận đã sắp hủy diệt, chẳng phải là ngươi cũng..."

"Đúng vậy... Lão tổ nói ta kiêu ngạo ngỗ ngược, phong ấn ta ở đây, lại hạ cấm chế, chỉ có người phù hợp điều kiện đến mới có thể nghe lệnh của hắn hành sự..."

Bạch lộc giẫm móng nhỏ, có vẻ hơi bi thương: "Đây là lần đầu tiên ta thanh tỉnh, cũng đã gần như đại nạn..."

Không cần bạch lộc nói thì Phương Tịch cũng có thể cảm nhận được, áp lực khủng bố trên thân nó truyền đến đang suy yếu từng chút một.

Rất rõ ràng, đây là nó bị đại trận bên ngoài Trường Thanh Viên và Vạn Hóa Thần Mộc Đại Trận không ngừng tán loạn ảnh hưởng.

Trận linh dựa vào trận pháp mà sống, chờ đến khi đại trận bị hủy diệt thì đương nhiên nó cũng sẽ tiêu tán trong thiên địa...

Phương Tịch không biết là bây giờ trận pháp hạch tâm của Thanh Đế Điện cũng đã bị hư không phong bạo hủy diệt gần nửa!

Mà lúc này, ngay chỗ ngã rẽ.

Từng thân ảnh chật vật hiện ra, bất ngờ đều là tu sĩ Nguyên Anh!

"Vậy mà hư không phong bạo lại xâm lấn Thanh Đế Điện... Xem ra động thiên này đã sắp hủy diệt."

Thiếu niên mày trắng Nguyên Anh của Băng Thần Cung lần đầu hiện ra thần sắc tức hổn hển: "Các loại thủ đoạn phá giới như Hàng Giới Phù đều mất hiệu lực, e là chúng ta đã trúng kế..."

"Cạm bẫy của đại phái Hóa Thần..."

Những Nguyên Anh còn lại nghe vậy thì trên mặt đều hiện lên vẻ lòng còn sợ hãi vô cùng phức tạp.

"Chuyện cấp bách bây giờ vẫn là liên thủ tìm ra dư nghiệt của Thanh Đế Sơn!"

Thiên Cơ cung chủ nhanh chóng mở miệng: "Bọn chúng chắc chắn biết cách ra ngoài an toàn..."

Một tên Nguyên Anh lão ma đầu mọc bướu thị không nói một câu đã phóng lên Vạn Bộ Vân Thê.

Ầm ầm!

Áp lực nặng nề rơi trên người y, y lại như chưa không cảm nhận được lại gầm lên, thân thể sinh ra vảy, bướu thịt trên đầu hóa thành sừng nhọn dữ tợn, khí tức tăng lên rất nhiều.

"Vậy mà người này lại dùng Luyện Thể Thuật tấn thăng Nguyên Anh sao?"

Nhìn Nguyên Anh lão ma nhanh chóng lao lên, trong mắt Thiên Cơ cung chủ hiện ra một tiên kinh ngạc, nhưng mà vẫn là vung tay một cái, hai khôi lỗi Nguyên Anh hiện ra hai bên trái phải của cô ta.

Cô ta nở nụ cười xinh đẹp, kháp một pháp quyết hơi kỳ dị.

Quanh thân ngân giáp nhân hiện ra một quang tránh xanh ngọc, vậy mà tạm thời ngăn cản được Địa Cực Nguyên Từ, cùng diều hâu hai đầu, một trái một phải bảo vệ bên cạnh người cô ta, dường như có thể cùng chia áp lực.

Váy dài của cô ta bồng bềnh, tốc độ còn muốn hơn xa Nguyên Anh lão ma phía trước.

Bọn người thiếu niên mày trắng giật mình rồi lập tức nhao nhao đuổi theo.

Cuối bậc thang, Phương Tịch một thân trường bào xanh lạnh lùng quan sát phía dưới.

"Bây giờ không đi... Xem như không kịp."

Trận linh bạch lộc đứng bên cạnh Phương Tịch, liếm liếm da lông trơn bóng trên thân: "Bây giờ Thanh Đế Điện bị cấm chế hư không phong tỏa chỉ có ta mới có thể dẫn ngươi rời đi..."

"Không vội, chờ thêm chút nữa..."

Phương Tịch chỉ vào Thiên Cơ cung chủ đi trước nhất: "Nguyên Anh này ngươi có thể ứng phó không?"

Không sai, hắn chính là người ghi thù như vậy!

"Miễn cưỡng có thể... Ở trên Vạn Bộ Vân Thê thì những tu sĩ khác đều bị áp chế nhưng ta lại có thể toàn lực ra tay..."

Trận linh đã trở nên hư ảo trả lời.

"Rất tốt, vậy thì mời trận linh tiền bối xuất thủ giết cô ta đi!"

Phương Tịch chỉ vào Thiên Cơ cung chủ.

Bạch lộc kêu vang u u, thân hình nó thoắt cái đã tiêu thất không thấy.

Trên Vạn Bộ Vân Thê.

Thiên Cơ cung chủ chợt cảm thấy một trận tâm huyết dâng trào, Nguyên Anh cũng run rẩy.

Vù vù!

Một bên Vạn Bộ Vân Thê, tản ra rất nhiều sương mù xám, hiện ra một con bạch lộc cao mấy trăm trượng!

Bạch lộc u u một tiếng, sừng hươu chữ chi trên đầu đánh tới thẳng đến Thiên Cơ cung chủ!

Ở trên sừng hưu còn có từng đạo thần quang xanh biếc nở rộ, trăm ngàn đạo Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang khuấy động, dọa đến Nguyên Anh lão ma kia quay đầu đã chạy.

"Không!"

Thần sắc của Thiên Cơ cung chủ đại biến, để hai khôi lỗi cản trước người mình.

Diều hâu hai đầu không ngừng phun ra yêu khí như một bức tường gió rất dày.

Trên thân cô ta thì lấp lóe linh văn, tế ra một món linh bảo.

Trong nháy mắt tiếp theo, thanh quang phủ xuống!

Đầu tiên là ngân giáp nhân, ngân thuẫn to lớn trong khoảnh khắc tứ phân ngũ liệt, bản thân khôi lỗi cũng bị cắt ra, chỗ đứt gãy rất bóng loáng.

Tiếp theo là diều hâu hai đầu, một đạo thanh quang như nguyệt nhận, xẹt qua đầu của nó.

Thân thể khôi lỗi có thể so với thân thể của yêu thú cấp bốn đã bị chém đầu, hai cái đầu to lớn rơi xuống.

Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang liên phá hai khôi lỗi Nguyên Anh, một đám Nguyên Anh lão quái ở phía sau thấy vậy thì liên tục biến sắc!

Tiếp theo...

Vô số thanh quang hội tụ, hóa thành một đạo quang trụ, bao phủ Thiên Cơ cung chủ vào bên trong.

Một chiến giáp trên người của Thiên Cơ cung chủ như được tạo thành từ thủy tinh trong khoảnh khắc vỡ vụn, từng linh văn trên người cô ta cũng tiêu tán theo.

"Bạo!"

Cô ta cũng là hạng người có tính tình dứt khoát, thấy tình hình như vậy thì lúc này hai tay của cô ta kháp quyết, toàn thân hiện ra đường vân đỏ như máu, hung hãn tự bạo nhục thân!

Ầm ầm!

Nguyên Anh lão quái tự bạo nhục thân, huyết quang chói mắt lấp lóe, trực tiếp đánh thanh sắc quang trụ ra một khe hở.

Quang mang chợt lóe.

Nguyên Anh thuấn di ra, chính là tướng mạo của Thiên Cơ cung chủ.

Cô ta không chút nghĩ ngợi, muốn tiếp tục thuấn di về phía sau, trở lại trong đội ngũ Nguyên Anh lão quái, dùng chiêu họa thủy đông dẫn.

Nhưng vào lúc này!

Ba!

Bên tai Thiên Cơ cung chủ truyền đến một tiếng hạ cờ rõ ràng.

Chẳng biết từ lúc nào bạch kỳ xuất hiện, đánh lên thân thể Nguyên Anh của cô ta.

Phốc phốc!

Bạch kỳ huyễn hóa thành từng sợi xiềng xích, vậy mà trói lại Nguyên Anh của cung chủ.

Cho dù nó không bằng xiềng xích hư không trước đó bạch lộc khống chế nhưng vậy mà cũng có thể ngăn cản cô ta thi triển thuấn di!

"Không!"

Gương mặt nhỏ của Thiên Cơ cung chủ dữ tợn, nhìn Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang từ trên trời giáng xuống, bao phủ Nguyên Anh của cô ta vào trong...

Đỉnh bậc thang.

Phương Tịch chậm rãi thu hồi Tinh La Kỳ Bàn: "Cấm Không Phù phối hợp với Tinh La Kỳ Bàn, xem ra cũng có hiệu quả phong cấm Nguyên Anh thuấn di... Mặc dù trước mắt chỉ có vật thí nghiệm là Nguyên Anh sơ kỳ."

Không lâu sau, trận linh bạch lộc xuất hiện ở bên cạnh hắn, nó phun ra một túi trữ vật, còn có mấy khối mảnh vỡ của khôi lỗi: "Khôi lỗi và túi trữ vật của cô ta, ta đều lấy về cho ngươi... Có muốn giết thêm hai tên nữa không?"

Phương Tịch nhìn qua những Nguyên Anh lão quái dừng ở nửa đường, tiến không dám tiến, lui lại không dám lui, hơi động tâm, nhưng hắn cẩn thận nghĩ lại thì vẫn lắc đầu: "Thôi... Không lấy một điểm cơ duyên cuối cùng!"

Ai biết được những Nguyên Anh lão quái này còn át chủ bài liều mạng hay không?

Mà trận linh bạch lộc vẫn đang không ngừng suy yếu, nếu chuyện ngoài ý muốn xảy ra, lại không đẹp.

Dù sao chờ đến khi Thanh Đế Điện hoàn toàn sụp đổ thì bọn chúng nên chết vẫn sẽ chết ở hư không phong bạo...

"Vậy một chuyện cuối cùng là để ta đưa ngươi rời khỏi sao?"

Bạch lộc nhìn qua Phương Tịch, chậm rãi hỏi.

Phương Tịch vui mừng thu lại túi trữ vật và khôi lỗi cấp bốn của Thiên Cơ cung chủ rồi nhìn bạch lộc, hắn chợt thở dài: "Một chuyện cuối cùng... Ta thả ngươi tự do, dù rất ngắn nhưng trong khoảng thời gian cuối cùng này, ngươi muốn làm gì thì làm đi..."

Lúc nói chuyện, hắn ầm thầm câu thông Chư Thiên Bảo Giám, Ngoại Đạo Nguyên Anh cũng duy trì cảnh giác.

Dù sao rõ ràng trận linh này cũng không phải loại lương thiện, chính là bị tổ sư Thanh Đế Sơn phong ấn, sau đó nghi là đã thiết trí cấm chế gì đó, khiến nó chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lệnh của truyền nhân Thanh Đế Sơn.

Mà bây giờ mình buông cấm chế ra, cũng không biết nó sẽ làm loạn gì.

Nhưng mà chút thiện ý từ ban đầu trận linh biểu hiện ra nên Phương Tịch cũng muốn hồi báo một chút.

Dù sao khí tức của bạch lộc này cũng đã suy yếu một đoạn, cho dù nó trở mặt ra tay với hắn thì Ngoại Đạo Nguyên Anh cũng có thể ngăn cản một lát, đủ để hắn chạy trốn...

"Ta... Muốn làm gì thì làm sao?"

Bạch lộc khẽ giật mình, ngay lập tức nó phát ra tiếng cười vui sướng: "Ha ha... Ta tự do rồi... Chuyện ta muốn làm nhất, đương nhiên là..."

Trong miệng nó chợt phun ra một đoàn bạch quang, bao phủ Phương Tịch lại...

Chớp mắt bị bạch quang bao phủ, Phương Tịch chợt giật mình nhưng hắn lập tức cảm nhận được đây không phải công kích mà là truyền tống.

Ngân quang chợt lóe, trời đất quay cuồng.

Bốn phía cỏ thơm rậm rạp, linh khí dạt dào, dường như là một mảnh dược viên.

Bạch lộc nhàn nhã dạo bước đi đến trước một mảnh linh thảo như linh chi.

"Tâm nguyện duy nhất của ta, chính là lại nếm một ngụm Linh Chi Thảo..."

Bạch lộc cúi đầu, nhai một ngụm Linh Chi Thảo, lộ ra vẻ vô cùng thỏa mãn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận