Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 141: Phi Ngư Pháp Bào

Long Môn Các.

Các này chia bát giác, mỗi hướng đều có cửa.

Trên mái hiên có điêu khắc Li Vẫn đầu rồng thân cá.

"Xin chào vị đạo hữu này."

Phương Tịch dẫn theo Mạc Thanh Y vừa bước vào các đã có một người thanh niên tiến lên đón.

Người này mặc một bộ pháp bào màu đen, ở trên pháp bào có thuê phi ngư bổ tử, phi ngư này rất thần tuấn, còn có hai râu rồng dài.

" Phi Ngư Pháp Bào?"

Phương Tịch nghe Mạc Thanh Y lải nhải một đường, đương nhiên sẽ biết đây là tiêu chuẩn của đệ tử Chung thị, thần sắc hắn hơi trịnh trọng: "Các hạ là đệ tử của Chung thị phải không?"

" Đúng vậy, tại hạ Chung Vạn Cốc, không biết vị đạo hữu này muốn mua vật gì? Đúng lúc bản có một nhóm hàng Thanh Ngọc Lý đến, đạo hữu hãy nhìn xem..."

Chung Vạn Cốc nhiệt tình nói: "Linh ngư này có tư vị tươi ngon, phối hợp với đặc sản Nhâm Thủy Linh Mễ của bản địa, chính là tuyệt nhất đó."

"Cơm gạo, canh cá đúng là một chuyện vui lớn trong đời người." Phương Tịch cười cười: "Nhưng mà ta muốn mua một bộ công pháp luyện thể trước, phải tầng bốn trở lên."

" Công pháp Trúc Cơ sao? Đạo hữu là thể tu phải không?" Chung Vạn Cốc thoảng qua lấy làm kinh hãi: "Thật sự là thất kính, thất kính..."

"Ngoại trừ công pháp luyện thể, nếu quý các có truyền thừa Khôi Lỗi Thuật cùng Ngự Thú Thuật cũng có thể lấy ra để ta xem xét." Bây giờ Phương Tịch đã có thể so với Luyện Khí hậu kỳ, đại tu Trúc Cơ không ra, thì hắn sẽ ít đi sự cố kỵ.

Nghe tới yêu cầu này, Chung Vạn Cốc lại cười khổ: "Truyền thừa như vậy cho dù là nhất giai cũng rất hiếm, nhưng cũng không có... Nhưng ngược lại thì bổn lâu có truyền thừa nhất giai chế phù, luyện khí linh thực, không biết đạo hữu có hứng thú hay không?"

Tu tiên tứ nghệ, trận đan khí phù làm chủ, trên cơ bản phần lớn tu sĩ đều tu luyện những thứ này.

Tay nghề Khôi Lỗi Thuật, Ngự Thú Thuật thì tương đối thiên môn cùng hiếm thấy.

Tùy tiện đi dạo một cửa tiệm đã mua được thì đúng là phải nhìn vận khí.

"Vậy thì đều mang đến xem một chút."

Phương Tịch tài đại khí thô vung tay lên.

Sau khi Chung Vạn Cốc lách mình tiến vào quầy hàng, không bao lâu, như có gai ở sau lưng đã có cảm giác như có gai ở sau lưng.

Hiển nhiên trong các có cao thủ tọa trấn, đã mang lực chú ý tập trung trên người hắn.

"Đạo hữu mời xem."

Sau thời gian một chén trà, Chung Vạn Cốc đã bưng một mâm gỗ ra, trên mâm gỗ là mấy ngọc giản được phù lục phong ấn.

Trước tiên hắn cầm lên một ngọc giản màu xanh lam, mở miệng nói: Thiên Lôi Thối Kim Thân, công pháp không trọn vẹn, nhưng cũng có bốn tầng đầu, dẫn lực lượng Tử Lôi trên chín tầng trời để tôi thể, chiến lực cường hoành, lại có thể khắc chế yêu tà. Ba trăm năm mươi linh thạch..."

Nhìn thấy mặt Phương Tịch không biểu tình, y lại đổi một ngọc giản màu đỏ như máu: "Vạn Thú Thân, lúc tu luyện cần luyện hóa tinh huyết của yêu thú, có được Hóa Thú Bí Pháp, có thể tạo thời hóa thân thành yêu thú, khiến chiến lực tăng nhiều... Bốn trăm linh thạch. Công pháp này người không kiên định ý chí rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma, đồng thời tu luyện tới tầng thứ tư vô cùng gian nan, lại cần tinh huyết của yêu thú cấp hai làm vật dẫn."

' Ngay cả như vậy cũng quý hơn Thiên Lôi Thối Kim Thân, hiển nhiên, khuyết điểm của bộ công pháp thứ nhất so với bộ thứ hai còn nghiêm trọng hơn... Dẫn lực lượng Tử Lôi trên chín tầng trời để tôi thể sao? Làm không tốt sẽ trực tiếp bị đánh chết...'.

Trong lòng Phương Tịch oán thầm, hắn nhìn thấy Chung Vạn Cốc không nói thêm gì nữa, hiển nhiên là đang suy tính tài lực của hắn.

Hắn cười cười, đưa ra một túi trữ vật.

Chung Vạn Cốc tiếp nhận, phát hiện đối phương đã rút ấn ký pháp lực đi, không khỏi hướng linh thức vào trong tìm tòi, lập tức hít sâu một hơi: "Vị đạo hữu này... Là muốn bán tài liệu yêu thú sao?"

"Ừm, đều xử lý hết."

Thần sắc Phương Tịch hờ hững.

Túi trữ vật kia là túi trữ vật có dung lượng nhỏ nhất trên người hắn, vật liệu bên trong cũng phải là Xà Giao, mà là trân tàng ở trong khố phòng của Liệp Yêu Hội.

Xà Giao có một tia huyết mạch Giao Long, lại là yêu thú cấp một thượng phẩm, quả thật quá trân quý.

Huống chi Long Ngư Chung thị này có thể nuôi dưỡng được tiểu Thanh Long thức tỉnh long huyết, nói không chừng có nghiên cứu sâu với huyết mạch Giao Long, có nhu cầu đặc thù, nếu mạo muội lấy tài liệu Xà Giao ra, không chừng là tự tìm khó chịu cho mình.

Bởi vậy Phương Tịch lấy ra chỉ là túi trữ vật chứa tài liệu yêu thú phổ thông cấp một hạ phẩm, cấp một trung phẩm.

"Xin đạo hữu chờ một chút..."

Chung Vạn Cốc lập tức gọi một tên tộc nhân Chung thị khác, để y kiểm kê ở trước mặt, còn bản thân Chung Vạn Cốc thì giới thiệu những ngọc giản khác.

...

"Vạn Kiếm Điển - công pháp Luyện Khí kiêm tu Luyện Thể, bốn trăm năm mươi linh thạch."

"Truyền thừa luyện khí cấp một thượng phẩm - Thanh Khê Tán Nhân Chú Khí Bút Lục, giá bán ba trăm linh thạch."

"Truyền thừa chế phù cấp một thượng phẩm, hai trăm năm mươi linh thạch."

"Cái cuối cùng này chính là truyền thừa linh thực phu, đến tự một vị lão nông có kỳ danh Giả Phi Tài." Chung Vạn Cốc cầm lấy một khối ngọc giản cuối cùng, thần sắc hơi xúc động: "Người này chính là tu sĩ của bổn đảo, mặc dù có linh căn nhưng lại là hạ phẩm nhất, cả đời làm Linh nông, tu vi vẫn là Luyện Khí tầng hai, cho đến sau khi lão chết, người nhà của lão mang di vật đi bán mới phát hiện ra trong đó có một đạo truyền thừa linh thực phu... Chính là tổng kết cả đời của lão, trong đó lấy chăm sóc Linh mễ làm chủ, cũng có rất nhiều kinh nghiệm trồng linh dược, chỉ cần hai mươi linh thạch."

Lúc Chung Vạn Cốc nói những lời này, thần sắc của y cũng buồn bực, có lẽ bản thân tư chất cũng không thể nào tốt.

Ở trong tu tiên giới, dạng tu sĩ như y và Giả Phi Tài mới là chủ lưu.

Cả một đời đều bồi hồi ở Luyện Khí kỳ, yên lặng vì gia tộc, vì con cái làm cống hiến, cuối cùng chết cũng im lặng không một tiếng động.

Phương Tịch nghe báo giá, khóe miệng co giật.

Linh thực phu chính là bản thăng cấp của Linh nông, xem như nằm trong tu tiên bách nghệ, tay nghề chót nhất, ngay cả giá cả cũng rẽ như vậy.

Nhưng mà đối với người sắp trồng cây như hắn thì truyền thừa linh thực phu vẫn có tác dụng, bởi vậy hắn nói: "Ta mua..."

"Tốt."

Chung Vạn Cốc mỉm cười, lại thương lượng một phen với đệ tử gia tộc ở bên cạnh: "Những tài liệu yêu thú của đạo hữu có một tấm da yêu thú cấp một trung phẩm biến dị, một đôi răng nanh yêu thú không biết tên, một tấm da chuột cấp một hạ phẩm, xương chuột một phần... Tổng cộng một trăm bảy mươi hai khối linh thạch."

"Có thể, cứ giao dịch như vậy đi."

Phương Tịch gật gật đầu.

Sau đó trong ánh mắt thất vọng của Chung Vạn Cốc hắn chỉ mua truyền thừa của linh thực phu, thu túi trữ vật và một trăm năm mươi hai khối hạ phẩm linh thạch trở về.

"Đi thôi."

Phương Tịch thu túi trữ vật rồi nói với Mạc Thanh Y ở bên cạnh.

Cho dù hắn động tâm cũng không lập tức mua công pháp luyện thể cấp bậc Trúc Cơ, dù sao cũng quá đắt...

Muốn mua tất cả, thì chỉ sợ ngay cả tài liệu Xà Giao cũng phải lấy ra, chuyện này chắc chắn sẽ mang đến phong hiểm ngoài dự định.

Sau khi rời khỏi Long Môn Các, dường như Mạc Thanh Y mới lấy lại tinh thần, hơi tiếc hận: "Nếu tiên sư muốn bán tài liệu yêu thú, thì chỗ tiểu nhân có con đường tốt hơn, ít nhất có thể thêm nữa thành giá..."

"Không cần, ta không thích phiền phức."

Phương Tịch lắc đầu, mặc dù những chủ sạp tán tu kia có thể mua giá cao hơn chút nhưng đủ loại trêu chọc cùng cò kè mặc cả quả là nhọc lòng, còn không bằng một lần giải quyết gọn gàng mà linh hoạt: "Hiện tại... Đi tìm vị Miêu đạo hữu chăn nuôi linh sủng kia đi."

"Vâng, mời tiên su đi bên này."

Mạc Thanh Y vừa dẫn đường ở phía trước, vừa nói tin tức: "Vị Miêu Đông Miêu tiền bối này chính là cao thủ Luyện Khí tầng sáu, lại nuôi ba con linh thú, trong đó có một con Thủy Lão Nha, thỉnh thoảng có thể bặt được Linh ngư, khiến chúng ta vô cùng ao ước..."

Phường thị Bảo Thuyền cũng có cho thuê động phủ, động phủ của Miêu Đông ở ngay ranh giới, phong cảnh không tệ, còn có một tiểu viện tử.

Mạc Thanh Y bước lên gõ cửa, nửa ngày cũng không có ai trả lời.

Phương Tịch nghĩ nghĩ rồi bắn ra một đạo Truyền Âm Phù, phù lục hóa thành hỏa quang bay vào giữa sân.

Không bao lâu, đại môn viện tử mở ra, một lão giả áo choàng nhiều màu sắc, tướng mạo kỳ cổ, trên trán lại có ba cục bướu thịt.

Miêu Đông không nhìn thẳng Mạc Thanh Y mà nhìn về phía Phương Tịch: "Vị đạo hữu này, tìm lão phu có chuyện gì?"

Ánh mắt của lão mang theo ý cảnh giác, đây là bệnh chung của tất cả tán tu.

Phương Tịch chắp tay: "Nghe nói Miêu đạo hữu am hiểu điều khiển yêu thú, nên muốn để hỏi thăm một phen xem có thể mua được truyền thừa ngự thú hay không?"

"Hừ! Bản sự ăn cơm của lão phu, làm sao có thể bán đi?" Miêu Đông trừng mắt liếc Mạc Thanh Y: "Lão phu nhận ra ngươi, lần sau còn dám dẫn người đến, coi chừng lão phu bắt ngươi cho bảo bối ăn."

Sắc mặt Mạc Thanh Y trắng bệch, Miêu Đông muốn đóng cửa.

Tê tê!

Bất chợt trong tay áo của lão phát ra âm thanh rắn tê minh.

Thần sắc Miêu Đông biến đổi, nhìn về phía Phương Tịch, đột nhiên lão lại lộ ra vẻ tươi cười: "Vị đạo hữu này, còn chưa thỉnh giáo cao tính đại danh?"

"Tại hạ Phương Lãnh!" Phương Tịch theo thường lệ báo ra tên giả.

"Nếu như thế... Xin mời vào trong nói chuyện." Miêu Đông nghiêng người sang, tránh khỏi đại môn.

'Người này tính tình cổ quái, không dễ đối phó.'.

Trong lòng Phương Tịch chửi bậy một câu rồi trực tiếp đi vào trong nội viện.

Mạc Thanh Y thì cười khổ một cái, biểu thị mình ở ngoài cửa chờ là được rồi.

Y chỉ là một tên phàm nhân, đắc tội một vị tu sĩ, trong lòng đang lo sợ bất an, làm sao dám đi vào?

Viện tử của Miêu Đông không lớn, lại đào một hồ nước chiếm cứ gần nửa diện tích, ở trong hồ nước có một con Thủy Lão Nha đang dùng mỏ dài tự chải vuốt lông, trong con ngươi đen nhánh tỏa sáng vô cùng có linh tính.

Mà ở trong hồ nước thì có một bóng đen, ẩn núp ở trong bùn, nhìn không rõ ràng.

"Mời đạo hữu ngồi..."

Miêu Đông mời Phương Tịch ngồi trên bồ đoàn, thần sắc trở nên nghiêm túc: "Phương đạo hữu muốn cầu truyền thừa Ngự Thú Sư, không biết để làm gì?"

"Ta gặp được một con yêu thú, vô cùng yêu thích nên muốn khống chế làm linh sủng thôi."

Phương Tịch lấy ra một cái cớ.

Thật ra hắn càng muốn nghiên cứu Khôi Lỗi Thuật hơn, để bổ sung cho thời điểm hắn trồng cây không thể đi xa.

Nhưng không phải tìm không ra truyền thừa Khôi Lỗi Thuật sao?

Nghĩ đến tài nguyên yêu thú phong phú của Đại Lương thế giới, có lẽ hắn có thể bắt một con trước.

"Chuyện này đơn giản..."

Miêu Đông nghe đến đó, trên mặt lão lập tức vui mừng: "Thật ra tu tiên giả như chúng ta muốn khế ước yêu thú có rất nhiều biện pháp, cũng không cần nghiên cứu Ngự Thú Thuật, trừ phi muốn khống chế nhiều yêu thú, tạo thành trận thế... Đạo hữu có biết Huyết Khế Văn Thư không?"

"Xin lắng tai nghe?" Phương Tịch binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, lộ ra vẻ hứng thú.

"Mọi người đều biết, muốn khế ước yêu thú thì tốt nhất là dùng thần thức dùng thần thức đánh vào thức hải của đối phương, như vậy thì có thể nhất niệm chưởng khống sinh tử của yêu thú, đáng tiếc thần thức chỉ có đại tu Trúc Cơ mới có..."

Miêu Đông gật gù đắc ý nói: "Trừ cái đó ra, còn có phương pháp huyết khế, bố trí pháp trận, tiêu hao tinh huyết của tu sĩ, hình thành lạc ấn, sau khi lập khế ước như vậy thì dù yêu thú bỏ mạng tu sĩ cũng không bị gì, tu sĩ mà chết thì tất nhiên yêu thú cũng bạo thể mà chết... Huyết Khế Văn Thư này chính là do tu sĩ tinh thông Thuật Ngự Thú chế tạo ra phương pháp nhanh gọn, chỉ cần linh sung kia không cao hơn đạo hữu một đại cảnh giới, thì có thể sử dụng khế ước mà không có trở ngại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận