Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 67: Thái Tuế (1)

Hàn mập mạp có thể sống đến mức phong sinh thủy khởi trong chợ đen, thậm chí xém chút nữa y đã lũng đoạn sinh ý thịt yêu ma, đương nhiên y phải có chút bản sự.

Thôn Thiên Công mà y tu luyện có tiếng là đệ nhất công pháp trích trữ khi huyết. Lúc này, một thân thịt mỡ của y giống như đều biến thành cơ bắp, ẩn chứa Chân lực vô cùng mênh mông, cơ hồ còn hơn xa Phương Tịch lúc chưa đột phá.

"Không tệ, không tệ, võ công của ngươi mạnh hơn cả Thuần Vu lẫn Kiều Ngũ Xương, chỉ dưới Lệnh Hồ Dương."

Phương Tịch cười ha ha, rồi vung ra một chưởng.

Ầm!

Cả căn nhà gỗ đều bị chấn động, lượng lớn tro bụi ào ào rơi xuống.

Tốc độ bay ngược về của Hàn mập mạp còn nhanh hơn, y mạnh mẽ ngồi xuống đất.

Băng!

Một cái hố to hiện ra trên mặt đất, tất cả đồ dùng trong nhà gỗ đều vỡ vụn.

Mà Hàn mập mạp thì trừng hai mắt, y mặc kệ thương thế trên người, lẩm bẩm nói: "Chân kình? Vậy mà ngươi lại có thể đột phá võ sư, Sao ngươi có thể làm được chuyện này?"

Rõ ràng đối phương thu thập tập luyện nhiều võ học tam lưu như vậy, vậy mà lại có thể đột phá võ sư, chuyện này quả thật không thể tưởng tượng nổi.

"Ha ha, có lẽ là căn cơ võ đạo của ta đủ mạnh, thiên phú dị bẩm đó nha."

Phương Tịch cười ha ha trả lời.

"Hoàn toàn chính xác... Trong đại thiên thế giới, luôn luôn sẽ có một số người xuất hiện là để đánh vỡ lẽ thường."

Hàn mập mạp chật vật bò dậy, bàn tay của y lớn như quạt hương bồ, y phủi bụi trên người.

"Nghe ngươi nói, dường như ngươi từng gặp qua loại người này rồi sao?" Phương Tịch hơi hứng thú.

"Lúc ta đi du lịch, từng nghe kể qua vài người thôi... Không tính là gì." Hàn mập mạp khoát tay, nghiêm mặt đặt câu hỏi: "Ta đưa Thái Tuế cho ngươi, ngươi sẽ dẫn ta ra ngoài đúng không?"

"Đúng vậy!"

Phương Tịch gật đầu.

Bây giờ, hắn cảm thấy ở Đại Lương thế giới thứ có thể khiến phường thị Thanh Trúc Sơn tiếp nhận chính là thịt yêu thú.

Đương nhiên, bí tích Chân lực sẽ có giá cao hơn, nhưng Phương Tịch chắc chắn sẽ không thể xuất ra, đây chính là lá bài tẩy của hắn.

Đôi mắt của Hàn mập mạp híp lại: "Thành giao! Nhưng mà ta phải dẫn theo tất cả người trong nhà của ta."

"Đúng lúc, ta cũng muốn mang theo một số người."

Phương Tịch gật đầu: "Bất quá, ngươi tăng đều kiện lên thì ta cũng phải thêm điều kiện, ngay bây giờ ngươi phải đưa Thái Tuế cho ta."

"Có thể!"

Hàn mập mạp híp mắt, bỗng nhiên y quay người đi vào góc nhà, hai bàn tay to như cái xẻng của y đào móc nền nhà.

Một lát sau, y đã đào ra một khối tròn màu trắng, thuận tay quăng ra: "Cho ngươi!"

Phương Tịch tiếp nhận, hắn phát hiện thứ này là một viên thịt, trên mặt còn có vết thương bị cắt trước đó, vậy mà nó đã lành lại hơn phân nửa rồi.

"Thái Tuế này là dị yêu mà trước đây lão Hàn đã rất vất vả mới phát hiện ra, nó không có bao nhiêu tính công kích, nhưng năng lực tự chữa trị vết thương và tốc độ phát triển của nó lại rất mạnh! Chỉ cần cho nó đầy đủ đồ ăn, nước uổng mỗi ngày, nó sẽ nhanh chóng mọc thịt..."

Mặt mo Hàn mập mạp cũng đang giật giật.

Phương Tịch ấn ấn, hắn phát hiện con Thái Tuế này vô cùng mềm, cảm giác rất tốt.

Đồng thời, thịt này chính là thịt mà hắn vẫn thường ăn, không khỏi gật đầu: "Chờ đến lúc chuẩn bị rời khỏi, ta sẽ cho người truyền tin cho ngươi, ngươi biết đi đâu tìm ta."

Hắn không tin, tên Hàn mập mạp này sẽ không biết thân phận của hắn.

Dù sao... Mộc bài mà lần đầu bọn họ giao dịch chính là một manh mối mấu chốt.

"Bạch Vân võ quán sao? Ta đã biết..."

Cả người Hàn mập mạp lại ngồi xuống, lộ ra vẻ tinh thần vô cùng suy sụp mà đìu hiu.

Nhưng vì mạng sống, chuyện này cũng không còn cách nào.

Trụ sở Bạch Vân võ quán.

Mộ Thương Long nhìn cái thiếp mời trong tay, lão cười lạnh: "Tam Hoa võ quán đã cuống lên rồi..."

"Phụ thân, đã xảy ra chuyện gì?"

Mộ Phiếu Miểu nhìn về phía phụ thân.

"Trước đó Nguyên Hợp Sơn có biện pháp ra khỏi thành, những võ quán này đã rất trong mong, dâng lương thực, dâng bí tịch, dâng nữ nhân... Ai ngờ chưa được mấy ngày, Nguyên Hợp Sơn đã bị người nhắm vào săn giết... Có người gan lớn đã đến trụ sở Nguyên Hợp Sơn, lại phát hiện Nguyên Hợp Sơn đã trống không..."

Mộ Thương Long cười lạnh buông thiếp mời xuống: "Hiện tại, bọn chúng không có biện pháp, lại hô hào kêu gọi võ quán đoàn kết lại, chẳng qua chỉ là coi trọng tính lũy của chúng ta mà thôi."

"Hừ, một đám hỗn đản!" Mộ Phiếu Miểu tức giận đến mặt đỏ lên.

"Thôi, con người vốn là như vậy, vốn là có võ quán còn muốn vạch mặt, nhưng khi chúng nhìn thấy cọc sắt của Đại sư huynh ngươi mới chịu an tĩnh lại..."

Mộ Thương Long hơi đắc ý.

Đệ tử của lão, tuổi còn trẻ mà đã đạt đến Chân lực đỉnh phong, quả thật giúp lão tăng thể diện.

Đáng tiếc... Con đường phía trước của hắn cũng đã cố định rồi.

Đây chính là bi ai khi tu tập võ học tam lưu.

"Sư... Sư phụ! Không xong..."

Lúc này, Hách Lam lảo đảo chạy vào, trên mặt y toàn là vẻ hoảng hốt lo sợ.

"Có người bái quán."

Hách Lam khôi phục một chút hô hấp, tiếp tục nói ra: "Là Trịnh Thiên Bảo!"

"Trịnh Thiên Bảo?"

Mộ Thương Long khẽ giật mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận