Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 560: Lôi kéo

Trong động phủ.

Tia thần thức của Phương Tịch rời khỏi Đại Hắc Thiên, mặt lộ vẻ trầm ngâm.

Sau khi hắn giao dịch với chủ nhân của huyết diễm kia thì lại bắt đầu thu mua tài liệu ma đạo đỉnh cấp Huyết Hà Thạch.

Thế nhưng linh vật này quá hiếm nên hắn cũng không có thu hoạch gì.

Về phần linh đan có thể giúp Nguyên Anh trung kỳ đột phá bình cảnh hậu kỳ như Thăng Vân Đan thì ngay cả chút tin tức cũng không có.

'Lần đại hội đấu giá này còn không bằng hội giao dịch do Tiêu Dao Công tổ chức lần trước... Ách, dù sao cũng là giao dịch giữa cao tầng hai tộc nhân, yêu...'.

'Cũng không biết ở Tây Mạc này có con đường hay không?'.

Phương Tịch suy tư một phen, hắn cảm thấy chuyện này chắc chắn có! Nhưng muốn tìm được cách gia nhập vào cũng không dễ.

Hắn thở ra một hơi dài, bắt đầu ngồi điều tức...

Ba ngày sau.

Thiên Tiên Lâu.

Phương Tịch ngẩng đầu quan sát biển hiệu rồi bước vào.

"Xin hỏi tiền bối đã có hẹn trước không?"

Một lễ tân nhiệt tình ra nghênh đón, dò hỏi.

Phương Tịch cũng không nhiều lời mà ném lệnh bài của mình ra.

Đây cũng là tín vật mà hắn và chủ nhân của huyết diễn đã ước định trước.

Nhìn thấy lệnh bài này thì lễ tân càng nhiệt tình hơn: "Khách quý mời lên phòng Mẫu Đơn ở lầu hai."

Phương Tịch đi lên lầu hai, phất tay để lễ tân lui xuống rồi mở cửa ra.

Trong phòng Mẫu Đơn rất yên tĩnh, chỉ có từng đóa linh hoa nở rộ, đẹp không sao tả được.

Một thiếu nữ xinh đẹp mặc huyết sắc cung quần đang ngồi pha trà.

Cô ta có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, da thịt lại tái nhợt như không có máu, chỉ có đôi môi anh đào đỏ như máu, mang theo vài phần cảm giác yêu dị.

"Các hạ chính là chủ nhân của huyết diễm sao?"

Phương Tịch hơi cạn lời, dù sao đối phương ở trong Đại Hắc Thiên là bộ xương trắng, tiếng nói còn già nua, mở miệng là lão phu.

Bây giờ nhìn lại, toàn bộ đều là ngụy trang.

'Mạng lưới giao lưu hại chết người...'.

Trong đầu của hắn hiện ra một ý niệm, thần thức đảo qua thì không khỏi nghiêm túc hơn.

Tu vi của thiếu nữ này là Nguyên Anh hàng thật giá thật, thậm chí dường như pháp lực đã đến Nguyên Anh sơ kỳ đỉnh phong, thảo nào lại cần đan dược phá giai.

"Đầu đội mũ rộng vành, một thân thanh bào... Chẳng lẽ các hạ chính là Thiên Khôi Chân Quân?"

Thiếu nữ chậm rãi rót trà ngon, làm ra dấu tay xin mời.

Phương Tịch đóng cửa phòng, trung thực không chút khách khí ngồi xuống đối diện thiếu nữ: "Đúng là bản nhân... Đạo hữu hình như tương đối lạ mặt?"

Trong những tin tức mà hắn biết thì không có tin tức gì của thiếu nữ Nguyên Anh này.

"Đạo hữu không phải cũng vậy sao, vẫn luôn yên lặng không nghe tiếng, cho đến khi đánh bại Thái Thượng trưởng lão Cổ Tiên Môn tu luyện đại thần thông đệ nhị Nguyên Anh thì mới nhất cử thành dành sao?"

Thiếu nữ mỉm cười: "Đạo hữu không thưởng thức Huyết Đồ Trà này một phen sao? Trà này đại bộ khí huyết, cho dù đối với chúng ta cũng có chút hữu ích..."

"Không cần, trực tiếp giao dịch đi."

Phương Tịch trầm giọng nói.

Cho dù ỷ vào Ất Mộc Bất Diệt Thể, rất nhiều lúc hắn cũng có thể yên tâm hưởng dụng mỹ tửu, mỹ thực nhưng đối mặt với tu sĩ Nguyên Anh ma đạo lai lịch không rõ nên vẫn không thể không cẩn thận hơn mấy phần.

"Đạo hữu thật sự cẩn thận đó."

Thiếu nữ cười khanh khách, cũng không biết cô ta đã mấy trăm tuổi mà trong mỗi động tác đều mang theo vài phần hồn nhiên của thiếu nữ, khiến người khác không tự giác mà sinh ra hảo cảm và nhìn về thanh xuân.

Cô ta đưa tay phất một cái, trên mặt bàn lập tức có thêm một cái bình bát đen nhánh.

Ở ngoài bình bát có từng kim sắc Phạn văn xuất hiện giống như xiềng xích vậy phong tỏa một ngọn lửa đỏ như máu ở bên trong.

"Không sai, đúng là Hóa Cốt Huyết Diễm!"

Phương Tịch kiểm tra một phen, gật nhẹ đầu, nhẫn trữ vật trên ngón tay của hắn lấp lóe quang mang, một thanh bạch cốt phi đao và một cái bình ngọc xuất hiện.

Đôi mắt của thiếu nữ hơi sáng lên, vươn tay vuốt ve linh bảo bạch cốt phi đao.

Dáng vẻ này khiến Phương Tịch không khỏi thầm bĩu môi.

Tốt xấu gì cũng là tu sĩ Nguyên Anh, chỉ là một món linh bảo cần phải đến mức đó sao?

Đương nhiên hắn cũng biết bản thân mình là tình huống đặc biệt, rất nhiều Nguyên Anh lão quái trong tu tiên giới nếu không có di trạch của tiền nhân hoặc tông môn, một món bản mạng linh bảo có thể dùng đến thân tử đạo tiêu.

Sao có thể như hắn, lúc Nguyên Anh sơ kỳ, trung kỳ đã diệt rất nhiều tu sĩ Nguyên Anh, linh bảo nhiều đến mắt không lọt vào mắt...

Thiếu nữ vuốt ve linh bảo bạch cốt phi đao một phen rồi lại kiểm tra dược tính của Ly Hợp Đan, chợt mở miệng: "Chẳng lẽ đạo hữu kiêm tu Thuật Luyện Đan?"

"Cũng không phải..."

Giọng nói của Phương Tịch không chút biến hóa nào: "Ly Hợp Đan này là do tại hạ cơ duyên xảo hợp đoạt được..."

"Vậy thì thật sự đáng tiếc mà, chỗ tiểu nữ tử còn có một cọc thiên đại cơ duyên Luyện Đan Sư..."

Thiếu nữ nói một nữa thì cố ý dừng lại, thấy Phương Tịch không chút phản ứng nào thì không khỏi âm thầm tức giận.

Cách cái dị bảo mũ rộng vành nên cô ta cũng không thể quan sát được vẻ mặt của Phương Tịch.

"Luyện Đan Sư gì đó thì bỏ qua đi... Bây giờ bắt đầu giao dịch đi, thế nào?"

Phương Tịch khẽ cười rồi chợt nói.

"Không có vấn đề nhưng món Phật bảo này cũng có giá trị phi phàm, tiểu nữ tử đã đặc biệt tìm đến để phong ấn ma diễm đó..."

Thiếu nữ chợt nói: "Nếu đạo hữu không có thủ đoạn bảo quản Hóa Cốt Huyết Diễm thích đáng thì e là còn phải nhờ Phật bảo này tương trợ... Tiểu nữ tử cũng không cần nhiều, món Phật bảo này trị giá ba viên Ly Hợp Đan..."

"Không cần."

Phương Tịch hừ lạnh, hắn đảo tay, một con Bạch Ngọc Thiềm Thử xuất hiện.

Một tay hắn kháp quyết, đánh ra một đạo pháp lực khiến bình bát tự động vỡ ra một cái khe.

"Ộp ộp!"

Ngũ Hỏa Cổ nhìn thấy Hóa Cốt Huyết Diễm thì dường như rất hưng phấn, nó há to mồm rồi chợt hút.

Một đoàn huyết hồng hỏa diễm từ trong bình bát bốc lên, không ngừng rơi vào trong bụng của Ngũ Hỏa Cổ.

Linh diễm ma đạo có thể hòa tan xương cốt cứng chắc của yêu thú cấp bốn nhưng sau khi bị nó nuốt vào lại không có động tĩnh gì.

Chỉ có phần lưng của Bạch Ngọc Thiềm Thử xuất hiện một cục u.

"Đây là... Ngũ Hỏa Cổ? !"

Thiếu nữ kinh nghi: "Trời sinh vạn vật tương sinh tương khắc, Hóa Cốt Huyết Diễm vô cùng hung ác, ai có thể ngờ được nó lại có thể bị một cổ trùng nho nhỏ chứa được chứ... Nhưng mà đây cũng là do không có người thúc giục, nếu có người thôi động thì e là con cổ trùng này trong nháy mắt đã bị luyện chết..."

Làm người bán, đương nhiên cô ta phải tán dương bảo vật của mình một phen, tránh Phương Tịch cảm thấy bị lỗ.

"Tiền hàng hai bên đã thỏa thuận xong, cáo từ!"

Phương Tịch thu Ngũ Hỏa Cổ rồi trực tiếp đứng dậy cáo từ.

"Chờ một chút..."

Thiếu nữ chợt nở nụ cười xinh đẹp: "Hình như từ nãy đến giờ Thiên Khôi Chân Quân vẫn chưa hỏi tục danh của tiểu nữ?"

"Tương phùng hà tất phải quen biết..."

Phương Tịch mở cửa phòng bao, nhanh chân ra ngoài.

"Tương phùng hà tất phải quen biết... Thú vị? !" Thiếu nữ cầm bạch cốt phi đao lên, nhìn bóng lưng của Phương Tịch, trong đôi mắt dường như có ánh đỏ lóe lên.

"Chẳng lẽ là ta quá đa nghi rồi sao... Đối phương thật sự chỉ muốn tiết kiệm chút phí thủ tục?"

Cho đến khi rời khỏi đại môn của Thiên Tiên Lâu, Phương Tịch cũng không thấy thiếu nữ bất ngờ gây khó dễ thì trong lòng không khỏi thở phào.

Tiếc mục giết người đoạt bảo, phản kích tự vệ không diễn ra rồi...

"Quên đi, cũng may còn dự bị người thứ hai... Bích Ngọc Chân Quân! Người này là yêu tu, giết hắn là thiên kinh địa nghĩa, còn có thể lấy miễn phí một phần Lang Huyên Đan Thư!"

Phương Tịch nghĩ đến đây thì trong lòng rất động tâm.

Sau đó hắn đã bắt đầu ngồi chờ, âm thầm tìm kiếm tung tích của Bích Ngọc Chân Quân.

Mấy ngày sau.

Phương Tịch nhìn Bích Ngọc Chân Quân liên tục ra vào một động phủ nào đó, thần sắc có chút khó coi.

"Động phủ đó chắc là của Hắc Huyền Thượng Nhân... Cũng không biết Bích Ngọc Chân Quân muốn làm gì."

"Yêu tộc có mưu tính ở Nam Vực? Chúng đã lôi kéo cao tầng của Hắc Long Tông hay chưa?"

"Hắc Long Vực này, không, các vực phương nam này cũng không thể nán lại."

Sau khi thở dài trong lòng, Phương Tịch giả vờ như đi dạo, lại được một số linh tài trân quý.

Ngay sau đó chọn một ngày, đến cửa bái phỏng Hắc Huyền Thượng Nhân.

"Cái gì, đạo hữu muốn cáo từ?"

Hắc Huyền Thượng Nhân hơi kinh ngạc.

"Đúng vậy, đại hội đấu giá đã kết thúc, bản nhân định đi tìm một nơi có linh mạch thượng giai để tiềm tu một phen..."

Phương Tịch cười nói.

"Thì ra là vậy, vì sao đạo hữu không cân nhắc Hắc Long Tông ta?"

Ánh mắt của Hắc Huyền Thượng Nhân chợt lóe lên rồi nói: "Bản tôn có Hắc Thiên thái thượng, uy chấn Nam Cương... Đãi ngộ có thể cung cấp cho khách khanh Thái Thượng trưởng lão cũng là tốt nhất... Hơn nữa còn tuyệt đối sẽ đối xử như nhau, chắc là đạo hữu chưa biết? Bích Ngọc Chân Quân được bản nhân tiến cử, thậm chí còn từng gặp mặt Hắc Thiên thái thượng, trò chuyện vui vẻ, đã gia nhập bản tông..."

"Thì ra Bích Ngọc đạo hữu đã gia nhập quý tông sao?"

Vốn dĩ Phương Tịch còn định tìm đại tông môn gia nhập, hưởng ké tí linh mạch để tu luyện nhưng bây giờ hắn đã lập tức loại trừ Hắc Long Tông.

Có một tên gian tế lớn như vậy thì tương lai của tông này, nhìn thế nào cũng hơi đáng lo.

"Thật xin lỗi... Bản nhân luôn không thích gò bó."

Hắn mang theo áy náy trả lời.

"Ai, người có chí riêng, cũng không thể cưỡng cầu... Chúc đạo hữu tiền đồ như gấm."

Hắc Huyền Thượng Nhân mỉm cười, chắp tay chào.

"Đa tạ!"

Sắc mặt Phương Tịch vẫn như bình thường, trong lòng hắn cảm thấy dường như người này cũng không biết được nội tình của Bích Ngọc Chân Quân, còn đang toàn tâm toàn ý cân nhắc cho tông môn.

'Nhưng như vậy thì hiềm nghi của Hắc Thiên Chân Quân lại lớn hơn, làm đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ... Nếu người này xảy ra vấn đề...'.

Hắn rời khỏi động phủ rồi lập tức bay thẳng đến cổng thành.

Cho đến khi cách xa Thành Hắc Long, thân ảnh hắc long khổng lồ kia cũng không thấy nữa thì hắn mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.

'Ta cảm thấy... Tây Mạc sắp xảy ra vấn đề.'.

'Là lúc để Mộc Chân Quân xuất mã, sau đó gửi cho Hắc Sa Chân Quân một phong thư tình báo...'.

Về phần có chọt rách trời hay không?

Phương Tịch không thèm quan tâm, dù sao bây giờ hắn là Thiên Khôi Chân Quân!

'Ta đến, lại giúp các vực phương nam giải quyết một vấn đề lớn... Ta quả nhiên là sứ giả hòa bình.'.

"Tiếp theo đi Tây Lục Vực đi, thánh hỏa của Thánh Hỏa Giáo không dễ chơi nhưng thịnh sự Đan Đỉnh Tử luyện đan, có lẽ có thể tham gia náo nhiệt?'.

'Rồi sau đó thì tìm những tu sĩ ma hỏa có ác danh rõ ràng, đòi linh diễm từ chỗ bọn chúng... Ta cũng đã ăn nói khép nép như vậy, chắc hẳn bọn chúng sẽ thỏa mãn tâm nguyện nho nhỏ này của ta."

Ngay khi Phương Tịch vừa suy tư vừa đi đường.

Hắn chợt dừng độn quang lại, thần sắc có chút không đúng.

Sau khi im lặng một lúc, Phương Tịch vẫy tay, một con Bạch Ngọc Thiềm Thử trên lưng có một cục xích hồng xuất hiện.

"Đi!"

Hắn lấy mộc khôi lỗi Thiết Dực Ưng ra, sai nói mang theo Ngũ Hỏa Cổ, dùng tốc độ và phương hướng phi độn như mình lúc nãy bay đi.

Bản thân hắn thì kháp một pháp quyết, phiêu nhiên ẩn nấp thân hình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận