Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 707: Hắc triều

Một hồi lâu sau.
Phương Tịch mới ấn huyệt thái dương, nhìn chằm chằm Chư Thiên Bảo Giám ở trong thức hải với thần sắc hưng phấn: "Cuối cùng... Lại mở ra được một chức năng mới."
Kim Thủ Chỉ của hắn cũng như vật chết vậy, ngoại trừ xuyên toa thế giới ra thì cũng không có cảm giác tồn tại gì.
Chỉ sau khi hắn tấn thăng Hóa Thần, luyện hóa càng sâu hơn mới có thể vận chuyển một chút lực lượng hư không.
Mà vừa rồi, sau khi hấp thu tiên khí trong tiên ngọc xông thì Chư Thiên Bảo Giám lại có biến hóa!
"Truyền tống trận?"
"Bất kể nơi nào ở Địa Tiên giới, chỉ cần nơi ta từng đi qua thì đều có thể để lại một tiêu ký. .. Làm điểm truyền tống hư không, từ nay về sau, chỉ cần tâm niệm vừa động sẽ có thể lập tức truyền tống đến?"
Phải biết rằng Địa Tiên giới rất rộng lớn, dù tu sĩ Phản Hư cũng không thể đi xuyên qua.
Dù chỉ là một cái Tinh Thần Vực, muốn tùy ý du lịch thì ít nhất cũng phải có lực lượng Hóa Thần mới có thể vượt qua mấy nơi nguy hiểm và sự tập kích của hoang thú.
Về phần ra khỏi Tinh Thần Vực?
Ngoại trừ siêu cấp truyền tống trận của Tinh Thần Tông ra thì dù Hóa Thần cũng không thể xuyên qua, chỉ có đại năng Phản Hư mới có lực lượng vượt qua chư vực.
Mà muốn chu du Địa Tiên giới thì tu vi Hợp Thể cũng hơi miễn cưỡng!
Nhưng bây giờ, tất cả đã khác!
"Nghe nói khởi động siêu cấp truyền tống trận cần tốn tiên ngọc... Hơn nữa vừa đi vừa về cũng rất phiền phức."
"Ta chỉ cần đi nhờ một lần, sau đó sẽ có thể tự mở truyền tống trận!"
"Mặc dù... Một khối tiên ngọc chỉ có thể mở ra được một tọa độ."
Phương Tịch thở dài.
Chư Thiên Bảo Giám mở ra công năng truyền tống trận di động đương nhiên rất tốt nhưng một khi xác định tọa độ hư không rồi thì không thể nào thay đổi được.
Ngoài ra còn hạn chế số lượng, một khối tiên ngọc chỉ có thể thiết lập một điểm truyền tống.
Nhưng đây cũng có thể giúp hắn tiết kiếm không biết bao nhiêu thời gian.
Dù sao thì dù đại năng Phản Hư muốn rời khỏi Tinh Thần Vực thì cũng phải tiêu tốn rất nhiều thời gian và không ít tinh lực mà...
"Thế nhưng mà... Tiên ngọc..."
Phương Tịch có chút tiếc của.
Thanh Hòa Tử không thể nào chưởng khống Phường Thị Không Tang nữa nên cũng mất đi lực ảnh hưởng với Huyền Minh Uyên.
Kể từ đó giao dịch với Mặc Môn e là cũng phải bỏ qua...
Sở dĩ Thanh Hòa Tử phải chạy, chủ yếu cũng không phải hắn đã giết con hắc giao cấp năm kia mà là Phản Hư thần bí trước đó xuất thủ.
Đúng lúc này lại chọc phải chuyện như vậy thì rất dễ khiến Ngự Long Tông đa nghi, đến lúc đó tình hình sẽ càng xấu hơn.
Bởi vậy Phương Tịch đã lập tức chọn bỏ đi.
Thời khắc quan trọng, có thể làm tráng sĩ chặt tay cũng là một loại dũng khí!
hơn nữa dù sao chiếc thuyền Ngự Long Tông này cũng sắp chìm rồi, dù tạm thời ẩn nhẫn, chờ đến ngày vương giả trở về thì cũng có thể thu hoạch được nhiều hơn!
Kế hoạch Vương gia chấp chưởng Phường Thị Không Tang tiến hành rất thuận lợi.
Dù sao bọn họ cũng từng là chủ nhân của phường thị này.
Đồng thời Thanh Hòa Tử cũng không cố tình để lại ám thủ hay phá hư...
Gần như Vương gia trực tiếp nắm giữ lại phường thị này như nước chảy thành sông.
Ngoại trừ Thanh Hòa Tử chợt trở thành ma tu trứ danh ra thì mấy nơi gần đó cũng không có thay đổi gì.
Nhưng một số mạch nước ngầm lại càng ngày càng nghiêm trọng hơn...
Phi Vân Động.
Phương Tịch cầm một cái bình ngọc, đang tưới nước cho Yêu Ma Thụ.
Ở trong rễ hình như còn có hài cốt của một con tiểu xà đen nhánh chưa tiêu hóa xong...
"Không tệ... Một con Giao Long cấp năm đối với Yêu Ma Thụ bây giờ chính là đại bổ không thể nghi ngờ."
Sau khi lấy hết những tài liệu quý trên thân của Giao Long xong, huyết nhục và hài cốt còn lại đương nhiên Phương Tịch sẽ cho Yêu Ma Thụ ăn.
Mặc dù thể phách Giao Long cấp năm mạnh kinh người nhưng sau khi Thủy Tổ Yêu Ma Thụ tấn thăng cấp năm thì cũng chưa chắc không thể chế thành mộc khôi lỗi nhưng mất đi khả năng khống chế thiên địa linh lực quan trọng nhất của tu sĩ Hóa Thần thì vẫn không thể tính là khôi lỗi cấp năm, về phần thuật khôi lỗi cấp năm thật sự thì thứ nó cần là các loại tài liệu khoáng thạch, gỗ quý hiếm nên hoàn toàn khác với khôi lỗi huyết nhục.
Sau khi cân nhắc thì Phương Tịch thấy nuôi Thủy Tổ Yêu Ma Thụ càng quan trọng hơn.
Nhờ vậy mà Vạn Cổ Trường Thanh Thể lại chậm chạp tiến lên.
"Tiếp theo... Chính là bế quan, nhất cổ tác khí tu luyện đến Hóa Thần trung kỳ đỉnh phong, thậm chí đột phá Hóa Thần hậu kỳ..."
"Đến lúc đó sẽ có thể đi lấy một vài thứ."
Phương Tịch thì thào rồi lại bắt đầu bế quan khổ tu.
Thời gian như nước chảy.
Đối với tu tiên giả thời gian hai mươi năm đủ để khiến trẻ con trưởng thành, thậm chí khiến thiếu niên, thiếu nữ trở thành tu sĩ hoặc người mới vào giai đoạn Luyện Khí tu luyện đến viên mãn.
Nhưng đối với tu sĩ cấp cao từ Nguyên Anh trở lên thì chỉ là trong chớp mắt, búng ngón tay mà thôi.
Huyền Minh Uyên.
Một tu sĩ Nguyên Anh khống chế linh chu, gian nan vượt qua từng đợt thủy triều của Huyền Minh Uyên mà đi đến nơi nào đó.
Hắn đào thần thức qua xung quanh rồi lại lấy từ trong ngực ra một trận bàn đen nhánh.
Sau khi hắn cẩn thận kiểm tra lại một phen mới thu linh chu lại, một khối ngọc bội hình cá xuất hiện, tách Huyền Minh Trọng Thủy ra, khiến hắn tiến một mạch xuống đáy biển.
Dưới mặt nước chỗ này lởm chởm đá ngần, có rất nhiều tảng đá ngầm có hình dạng kỳ lạ.
Có một tảng trong đó giống như năm ngón tay chống trời, lại mơ hồ tạo thành hình cánh cửa.
Vị tu sĩ Nguyên Anh này liên tục khống chế độn quang, xông vào trong cánh cửa.
Trong nháy mắt tiếp theo, thân hình của y lập tức biến mất không thấy đâu nữa.
Chờ đến khi y xuất hiện lại thì đã tiến vào một mảnh hư không kỳ dị.
Thất thải cấm chế tràn ngập toàn bộ không gian, mà ở phía trước thì có một miếu thời bằng ngọc, phía trên miếu thờ thiên lôi âm ỷ, bao phủ phạm vi gần mẫu, trong cánh cửa thì có thể mơ hồ thấy được một mảnh bí cảnh.
"Nơi đây thật kỳ lại nếu không phải cơ duyên xảo hợp thì thật sự khó mà phát hiện được..."
Tu sĩ Nguyên Anh này nhìn về phía sau, nhìn một tầng thất thải quang mạc, gạt vô số Huyền Minh Trọng Thủy ra bên ngoài thì không khỏi cảm khái.
Cánh cửa đặc thù kia không tản chút ba động linh lục nào ra ngoài, Huyền Minh Trọng Thủy lại không thể nào xuyên qua chỉ có tu sĩ xuyên qua đó mới phát hiện có động thiên khác.
Mà không gian ở đây đặc thù, thật ra cũng không phải bí cảnh mà chỉ là một lối vào của bí cảnh mà thôi.
Xung quanh miếu thờ bằng ngọc còn có Cửu Thanh Thần Lôi Trận, nếu không theo con đường đặc biệt tiến vào bí cảnh thì sẽ gặp thần lôi oanh kích.
Cũng may bây giờ Mặc Môn xem như đã thăm dò hoàn toàn khu vực này, ngoại trừ miếu thời bằng ngọc trong bí cảnh và khu vực được trận pháp bao phủ trở thành cấm khu ra thì những nơi còn lại cũng xây dựng không ít đình đài lầu các, vườn hoa hồ nước, làm động phủ của tu sĩ.
Thậm chí Mặc Ngân Thu còn di chuyển không ít đệ tử Mặc Môn, lại thu nhận không ít đồ tử đồ tôn.
Vị tu sĩ Nguyên Anh nhìn những tu sĩ Luyện Khí, Trúc Cơ ngây thơ kia, âm thầm thở dài rồi bước vào một cơ quan các.
Ở trung tâm các có một lão giả ngồi khoanh chân, chính là Mặc Ngân Thu!
"Sư tôn."
Vị tu sĩ Nguyên Anh này bái một bái: "Đồ nhi ra ngoài mua đồ đã về, đây là những linh vật đã mua được..."
Mặc Ngân Thu nhận lấy túi trữ vật thì lập tức cau mày.
Vật tư trong này ít hơn dự tính của lão ba thành.
"Bẩm sư tôn, đệ tử không dám trắng trợn mua sắm ở Phường Thị Không Tang nên chỉ đành liên tục đổi ở mấy phường thị nhỏ mới miễn cưỡng gom được bao nhiêu đây..."
Vị tu sĩ Nguyên Anh này thấy sư tôn nhíu mày thì lập tức nơm nớp lo sợ mà bẩm báo.
"Ngươi vất vả rồi... Lui xuống đi."
Mặc Ngân Thu thở dài, vốn dĩ Thanh Hòa Tử bị ép đi thì hiệp nghị trước đó tự động hết hiệu lực lão còn rất vui sướng, dù sao thì cũng không có ai tranh đoạt với Mặc Môn.
Mà bởi vì có khế ước Tiên Linh Văn Thư nên đối phương cũng không thể nào tiết lộ ra ngoài.
Nhưng rất nhanh lão đã cười không nổi nữa.
Mất đi sự che chở của Phương Tịch, nhiều môn nhân đệ tử như vậy nên tài nguyên tu luyện mỗi ngày cần đều là số lượng lớn như biển.
Lại không thể liên tục mua số lượng lớn ở Phường Thị Không Tang, thế là chỉ có thể phân chia ra mua, không những rườm rà mà còn có nguy cơ bị bại lộ.
Hành động nhiều thì đương nhiên sẽ để lại dấu vết, sau đó bị nắm sơ hở.
Dù Mặc Ngân Thu vẫn luôn ràng buộc môn nhân, không cho đệ tử Trúc Cơ, Kết Đan ra ngoài mà chỉ lệnh cho mấy vị Nguyên Anh đi mua, thậm chí lão còn đích thân động thủ nhưng cuối cùng vẫn để lại manh mối.
Lúc này, lão đã bắt đầu rất nhớ Thanh Hòa Tử.
Ít nhất đối phương giao dịch hoàn toàn công bằng, còn rất khẳng khái...
Ầm ầm!
Không gian của bí cảnh chợt rung lắc.
Ào ào ào!
Tầng thất thải quang mạc kia lại đang mỏng đi, có từng giọt Huyền Minh Trọng Thủy chảy vào...
"Đây là..."
Sắc mặt của Mặc Ngân Thu liên tục thay đổi, lão bay ra khỏi cơ quan các, nhìn từng tu sĩ rời khỏi động phủ.
Một đệ tử Trúc Cơ dường như đã quá chủ quan mà dính phải một chút Huyền Minh Trọng Thủy, lúc này đã ngã trên mặt đất hét thảm.
"Cấm chế đã xảy ra vấn đề... Mọi người nhanh chóng ngự khí phi hành, đừng để dính hắc thủy... Nếu trúng độc thì lập tức dùng Tịnh Thủy Đan!"
Mặc Ngân Thu đảo thần niệm qua rồi lập tức lớn tiếng hạ lệnh.
Kèm theo các loại pháp bảo phi hành như linh chu, ngọc bài bay lên thì tình hình mới tốt hơn.
Nhưng tầng thất thải quang mạc kia lại không ngừng mỏng đi, Huyền Minh Trọng Thủy càng ngày càng nhiều, gần như sắp bao phủ không gian này.
"Phong!"
Mặc Ngân Thu khoát tay, mấy tiểu kỳ ngân sắc rơi lên quang mạc, hóa thành một tần hào quang ngân sắc chặn lại những lỗ thủng.
Ùng ục ục!
Huyền Minh Trọng Thủy vẫn tiếp tục lan ra, trên mặt đất lại xuất hiện từng vết nứt, vô số hắc thủy tuôn vào, liên tục dâng cao, bao phủ từng động phủ.
"Mảnh không gian này sao lại bất chợt như vậy? Chẳng lẽ bên ngoài đã xảy ra thiên đại biến cố gì đó rồi sao?"
Một tu sĩ Nguyên Anh thì thào rồi lại nhìn Mặc Ngân Thu: "Môn chủ, chuyện này phải làm sao mới tốt?"
Mặc Ngân Thu nhìn hắc thủy không ngừng dâng lên rồi nhìn về phía miếu thờ bạch ngọc.
Ở chỗ đó hiện lên một mảnh quang huy xanh nhạt, bao phủ phạm vi mấy mẫu, mơ hồ có lôi quang nhấp nháy, Huyền Minh Trọng Thủy không thể nào tràn vào.
"Tiến vào bí cảnh hoặc ra ngoài né tránh..."
Chỉ suy tư một chút Mặc Ngân Thu đã có quyết định: "Chúng ta ra ngoài lánh nạn!"
Trong bí cảnh quá nguy hiểm, dù một tu sĩ Hóa Thần như lão cũng sẽ bị áp chế đến Kết Đan nếu trong Mặc Môn có đệ tử làm phản thì nói không chừng lão sẽ chết rất oan!
Đương nhiên Mặc Ngân Thu sẽ không làm vậy.
Lão hợp hai tay lại, một quang tráo màu xanh sẫm xuất hiện, không ngừng lớn lên, bao phủ từng đệ tử Mặc Môn vào trong, sau đó xông vào hắc thủy.
...
Soạt!
Trên Huyền Minh Uyên có từng bóng người xuất hiện nhìn mây đen phủ đầy bầu trời, và Huyền Minh Trọng Thủy sóng to gió lớn thì trên mặt đều hiện lên vẻ sợ hãi.
"Đây chẳng lẽ là... Hắc Triều?"
Một tu sĩ Nguyên Anh lẩm bẩm.
"Hả, đây lại là Hắc Triều kinh khủng nhất trong tam đại thiên tai của Huyền Minh Uyên sao?"
Mặt của một tu sĩ Nguyên Anh khác cũng như màu đất: "Tam đại thiên tai Huyền Minh Uyên, Vô Định Phong, Huyền Minh Vũ... Gặp phải Vô Định Phong thì chúng ta miễn cưỡng có thể trốn thoát một mạng, Huyền Minh Vũ thì nhất định phải có môn chủ bảo vệ mới có được chút hi vọng sống sót nhưng Hắc Triều... Đây chính là Hải Nhãn Chi Địa trong truyền thuyết phun ra nuốt vào rất nhiều Huyền Minh Trọng Thủy mà hình thành, mỗi lần nó xuất hiện thì Huyền Minh Uyên cũng có thể bởi vậy mà mở rộng..."
Đúng lúc này, Mặc Ngân Thu nhìn về phía chân trời, thần sắc vô cùng ngưng trọng.
Lão nhìn thấy vô số Huyền Minh Trọng Thủy mãnh liệt dâng lên, hóa thành thủy triều vô tạn cuống về phía lục địa...
Ở trong thủy triều kia hình như còn có một cự vật khổng lồ như sắp bay lên trời...
"Là con cự côn Phản Hư kia!"
Mặc Ngân Thu tái mặt rồi hóa thành một đoàn linh quang, nhanh chóng chạy về phía đại lục: "Chia ra chạy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận