Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 803: Xuyên Vân Hạc (2)

"Thịt Nguyên Cổ Hoang Thú đối với các ngươi vẫn quá bổ, mỗi ngày chỉ có thể dùng đúng định lượng... Sau khi ăn xong còn phải lập tức vận công luyện hóa."
"Nếu có tu luyện công pháp luyện thể thì một ngày có thể tiến ngàn dặm."
Phương Tịch căn dặn vài câu.
Thể phách tu sĩ cường hoành sẽ có lợi khi đột phá đại cảnh giới.
"Đạo hữu cứu ta chẳng khác nào trong lúc nước sôi lửa bỏng, thật sự không cò gì để báo đáp..."
Vân Hi Tiên Tử chậm rãi ăn xong thì trong mắt đầy nước long lanh: "Không bằng tối nay mời đạo hữu đến nghe thiếp thân đàn..."
"Cũng được..."
Cầm nghệ của siêu quần bạt tụy cho Phương Tịch có cảm giác như cao sơn lưu thủy gặp tri âm.
Về phần vì sao phải chờ đến tối?
Đương nhiên là vì Vân Hi Tiên Tử cung phải vận công luyện hóa khí huyết của hoang thú rồi.
Phương Tịch lễ phép không quấy rầy...
Hắn ở chỗ này của Thiên Mị Tông một hơi hơn mấy tháng, trong lúc đó Đinh sư tỷ kia còn dẫn người đến bồi tội với Vân Hi và Liễu Nhứ.
Không biết thế nào, một đám nữ tu thì có gì tốt, mà còn trao đổi khăn tay, trở thành bạn thân ở chốn khuê phòng khiến Phương Tịch thấy rất thần kỳ.
Đương nhiên hắn cũng biết chỉ cần mình tu vi của mình luôn tinh tiến thì những nữ tu này sẽ luôn là 'hảo hữu' của Vân Hi và Liễu Nhứ.
Mặc dù hơi thực dụng nhưng cũng là bất đắc dĩ ở tu tiên giới...
Hôm đó.
Phương Tịch đang thưởng trà, thì có một làn gió thơm lướt qua, Thiên Hoa Tiên Tử chậm rãi bước đến.
Cô ta mặc một bộ cung quần thêu bách hoa, trong khí chất đoan trang giấu một tia kiều mị, ngồi xuống ở phía đối diện Phương Tịch.
"Mời tiên tử dùng..."
Phương Tịch rót cho nữ tử này một chén linh trà.
"Đạo hữu thật sự có nhã hứng..."
Thiên Hoa Tiên Tử tinh tế phẩm linh trà rồi cười nói: "May mà chúng ta chưa đến thành Thiên Phạm, nếu không thì còn không biết sẽ bị ép thành dạng gì..."
Theo lời của cô ta, thành Thiên Phạm bây giờ thế cục không ổn, tất cả tu sĩ đều rất thảm.
Thảm nhất chính là những tu sĩ sau khi phường thị bị phá đã chạy đến thành Thiên Phạm, gần như đều bị xếp vào quân doanh, trở thành pháo hôi...
Đương nhiên có lẽ tu sĩ Phản Hư sẽ có thể tốt hơn một chút nhưng cũng có hạn.
Nếu không thì Thiên Hoa Tiên Tử đã đến thành Thiên Phạm từ lâu rồi chứ không phải đau khổ chèo chống ở đây.
"Ai... Chỉ hi vọng tiếp viện đến nhanh một chút."
Phương Tịch thở dài.
"Đúng vậy..." Thiên Hoa Tiên Tử buồn bã nói: "Căn cứ vào tin tức mới nhất của bản môn thì La tiền bối vốn phụ trách đóng giữ thành Thiên Phạm đã lâu rồi không lộ diện... Bị người khác nghi ngờ không phải chạy trốn thì chính là đã vẫn lạc."
Nếu vị tu sĩ Hợp Thể của Phạm môn vẫn còn thì thế cục thành Thiên Phạm thậm chí toàn bộ Thiên Phạm Vực đều không đến mức suy bại như vậy.
"Chết... Hoặc là trốn?"
Phương Tịch nghe xong thì cũng không khỏi trầm mặc.
"Nhưng mà bất kể thế nào, Kim Cương Tử cũng không bỏ rơi Thiên Phạm Quân... Chỉ cần chúng ta cố thủ chờ cứu viện thì thế nào cũng có hi vọng sống."
Thiên Hoa Tiên Tử cười một tiếng: "Hôm nay thiếp thân đến tìm đạo hữu là vì một chuyện khác."
'Ta biết mà, người này vô sự không đăng tam bảo điện, nhưng mà trong thời gian này ở nhà người ta, ăn của người ta, uống của người ta thì dù sao cũng phải nghe một chút...'.
Phương Tịch lộ ra vẻ rất hứng thú: "Xin lắng tai nghe..."
"Đạo hữu từng nghe đến Tiên Vân Chi chưa?"
Thiên Hoa Tiên Tử chợt hỏi.
"Tiên Vân Chi? Chẳng lẽ là chủ tài liệu Vân Đan đối với tu sĩ Phản Hư cũng có tác dụng lớn sao?"
Trong mắt Phương Tịch lóe lên tinh quang.
Sau khi đến Phản Hư thì đan dược thích hợp cho tu sĩ Phản Hư tăng tiến tu vi đã đến tình trạng rất hiếm thấy.
Trên cơ bản chỉ có loại hội đấu giá một vực mới có thể xuất hiện vài viên, hoặc mười mấy viên, gần như luyện chế mỗi loại linh đan đều cần thiên tài địa bảo trong man hoang nên rất khó lấy được.
'Nhưng nơi đây chính là man hoang mà...'.
Phương Tịch nhìn Thiên Hoa, trong giọng nói mang theo vẻ hưng phấn: "Đạo hữu phát hiện được tung tích của Tiên Vân Chi sao?"
Thật ra hắn không có chút hưng phấn nào.
Dù Tiên Vân Đan tốt thì cũng chỉ có chút hiệu quả tăng tiến pháp lực.
Đối với bản tôn thì chút tu vi kia chỉ cần hắn treo Địa Tiên Linh Cảnh mấy ngày là có, cần gì phải mạo hiểm lấy linh đan chứ?
"Không sai..."
Thiên Hoa Tiên Tử có chút đắc ý, quả nhiên bất kỳ tu sĩ nào cũng không thể từ chối sự dụ hoặc tu vi tiến nhanh.
Lúc này Phương Tịch lại khôi phục bình tĩnh, hắn không nhanh không chậm uống một hớp linh trà rồi mới chậm rãi mở miệng nói: "Đạo hữu phát hiện được Tiên Vân Chi nhưng không hái, xem ra Nguyên Cổ Hoang Thú thủ hộ hơi khó giải quyết..."
"Đâu chỉ hơi khó giải quyết..."
Thiên Hoa Tiên Tử cười khổ: "Lúc thiếp thân phát hiện Tiên Vân Chi, thật sự rất vui mừng, nhìn linh dược này từ xa đã có ngũ thải vân khí bốc lên, ít nhất cũng có vạn năm hỏa hầu, đã đủ để làm thuốc... Thế nhưng ở bên cạnh nó còn có một con Nguyên Cổ Hoang Thú Xuyên Vân Hạc trông chừng... Con hạc này phi hành tuyệt tích, thực lực mạnh mẽ, thiếp thân không phải đối thủ..."
Cô ta xem trọng Phương Tịch đương nhiên là vì chiến lực của đối phương!
Có thể giết được một con Nguyên Cổ Hoang Thú, đương nhiên sẽ có thể giết được con thứ hai!
"Xuyên Vân Hạc sao?"
Phương Tịch sờ cằm: "Như vậy thì hơi phiền phức, độn tốc của nó rất nhanh, đồng thời còn ghi thù... Nếu không thể diệt sát trong một lần, bị nó ghi hận thì sẽ rất khó xử lý..."
"Chính vì vậy mới cần đạo hữu xuất thủ."
Thiên Hoa Tiên Tử nói: "Trên tay thiếp thân cũng có được mấy món bảo vật chuyên khắc chế nó nhưng không nắm chắc, nếu đạo hữu xuất thủ tương trợ sẽ vạn vô nhất thất..."
"Tại hạ chỉ có chút sức mọn, không thể nói vạn vô nhất thất."
Phương Tịch khiêm tốn nói: "Nếu bản nhân xuất thủ, vậy thì toàn bộ lông của Xuyên Vân Hạc đều thuộc về bản nhân..."
Mặc dù bây giờ hắn đã có Thanh Hòa Kiếm đời thứ năm nhưng phi kiếm cấp Tiên Phủ Kỳ Trân kia hao tổn quá nhiều pháp lực và nguyên khí.
Mà bảo vật lợi hại thì bất kỳ tu sĩ nào cũng không ngại nhiều.
Ngũ Hỏa Thất Cầm Phiến phỏng chế trải qua giảm bớt và thay thế nên uy năng vừa giảm lại rớt cấp, e là kém Thanh Hòa Kiếm đời thứ năm rất xa.
Nhưng cũng là một vật thay thế rất tốt, có thể thường xuyên sử dụng.
Thật ra nếu phân chia Tiên Phủ Kỳ Trân theo uy năng thì cũng có thể miễn cưỡng chia làm ba loại.
Loại thứ nhất đương nhiên là Tiên Phủ Kỳ Trân hoàn chỉnh, có thể mượn dùng quy tắc của một giới, uy năng ngập trời, có thể đốt núi nấu biển!
Loại thứ hai chính là Tiên Phủ Kỳ Trân tàn khuyết, Thanh Hòa Kiếm đời thứ năm chính là loại này.
Uy năng của loại Tiên Phủ Kỳ Trân này cũng không bằng chí bảo hoàn chỉnh nhưng vẫn có thể phát huy ra được ba, bốn thành uy năng, dù tu sĩ Hợp Thể cũng rất nóng mắt.
Luận uy lực, đại khí có thể tương đương với Bán Tiên Khí mà Đại Thừa Tán Tiên vất vả tế luyện.
Loại thứ ba chính là mảnh vỡ Tiên Phủ Kỳ Trân.
Tiên Phủ Kỳ Trân tàn khuyết ít nhất vẫn còn ba, bốn thành thậm chí năm, sáu thành hoàn hảo.
Mà mảnh vỡ Tiên Phủ Kỳ Trân thì không nói được, có thể chủ có một phần trăm, thậm chí một phần ngàn bản thể!
Càng nhỏ thì uy lực càng thấp!
Cũng may như vậy thì tiêu hao cũng nhỏ, dù tu sĩ Phản Hư cũng có thể thường xuyên sử dụng.
Dựa theo Phương Tịch tính, với trù bị công trình Ngũ Hỏa Thất Cầm Phiến của Cửu Châu giới bây giờ, cuối cùng chế tạo ra phỏng chế phẩm thì có lẽ chỉ có được mấy thành uy năng của mảnh vỡ Tiên Phủ Kỳ Trân chính phẩm...
Nói thế nào đây...
Ít nhất cũng mạnh hơn Phản Hư chi bảo cấp sáu một chút...
"Đồng thời... Dàn khung cơ bản vẫn chưa hoàn toàn định ra, nếu sau nào lấy được tài liệu cao cấp hơn vẫn có thể bổ sung..."
Ngũ Hỏa Thất Cầm Phiến cần lông đuôi của bảy loại linh cầm.
Trong tay Phương Tịch bây giờ đã có ba loại Thiên Phượng, Thanh Loan, Huyết Kiêu mặc dù chỉ là cấp năm...
Bây giờ nếu hắn có được lông của Xuyên Vân Hạc hoang thú cấp sáu thì sẽ có thể tăng uy năng của Ngũ Hỏa Thất Cầm Phiến lên một phần.
"Lông Xuyên Vân Hạc sao?"
Thiên Hoa Tiên Tử suy tư một phen: "Mặc dù lông vỗ của nó là tài liệu tốt để luyện chế bảo vật Phong thuộc tính hoặc bảo vật phi độn nhưng nếu đạo hữu đã mở miệng thì thiếp thân đương nhiên sẽ không có dị nghị... Chỉ là phân phối đan dược..."
"Đa tạ đạo hữu đả bỏ những thứ yêu thích, về phần phân chia Tiên Vân Chi, tại hạ nguyện ý nhượng bộ..." Phương Tịch cười nói.
Có thái độ này nên đàm phán sau đó đã tiến hành rất thuận lợi.
Sau khi song phương ký kết Tiên Linh Văn Thư thì Thiên Hoa Tiên Tử lập tức nói với Phương Tịch chỗ phát hiện Tiên Vân Chi và những thông tin kỹ càng hơn.
"Thì ra là vậy... Thật sự vẫn còn chút phiền toái."
Phương Tịch trầm ngâm một lát rồi cười nói: "Không biết đạo hữu đã từng gặp linh sủng của bản nhân chưa?"
Đôi mắt Thiên Hoa Tiên Tử chợt sáng lên: "Tính tình của con Xuyên Vân Hạc kia rất xấu xa, nếu Thanh Hỏa Loan tiến lên khiêu khích, chắc chắn không thể chịu nổi... Nếu dụ nó vào trong trận pháp đã bố trí sẵn thì đại sự sẽ có thể thành! Chỉ là độn tốc của nó qua nhanh... Không biết linh sủng của đạo hữu có thể chống đến cùng hay không."
"Linh sủng của ta phi hành rất nhanh, lại có một món bảo vật phòng thân nên không có vấn đề gì..."
Phương Tịch nghĩ đến thiên phú Phượng Triện Văn của Tiểu Thanh thì không khỏi cười nói.
Phượng Triện Văn chính là đạo hư không, phi cầm đã từng xem đạo hư không thì độn tốc sao lại chậm chứ?
Mấy tháng sau.
Phương Tịch đứng sóng vai với Thiên Hoa Tiên Tử, xung quanh có một trận pháp ẩn nấp trong núi rừng, không thấy một tia ba động nào.
Mà ở phía xa còn có một ngọn núi cao vút trong mây.
"Đạo hữu đã thả linh sủng ra nhưng sao vẫn chưa dụ con Xuyên Vân Hạc kia đến, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi sao?"
Thiên Hoa Tiên Tử ngọn núi bị mây mù bao phủ, có chút chần chừ nói.
"Không cần lo, đến rồi!"
Phương Tịch lại như đã tính trước chuyện này, vốn dĩ hắn đang khoanh tay xem kịch vui thì lúc này lại chợt mở miệng.
"Hả?"
Thiên Hoa Tiên Tử vừa phóng thần thức ra thì đã thấy một con Thanh Hỏa Loan đang nhanh chóng phi hành.
Quanh thân nó có một đoàn Thanh Loan Hỏa vây quanh, trong ngọn lửa xanh xen lẫn từng tia ngân quang, độn tốc nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Mà ở phía sau của Thanh Hỏa Loan thì có một con bạch hạc to lớn giang sải cánh dài hơn ngàn trượng đuổi theo, đỉnh đầu của nó đỏ rực, mỏ thon dài, hiện ra từng tia quang vựng đen.
Bỗng nhiên!
Xuyên Vân Hạc hót dài, lông vũ trắng tinh như kiếm lay động, độn tốc của nó lại tăng lên rồi mổ tới.
Ngay khi cái mỏ đen nhánh của nó sắp mổ đến Thanh Hỏa Loan.
Sưu!
Quanh thân Tiểu Thanh chợt xuất hiện vô số Phượng Triện Văn ngân sắc, dường như xuyên qua hư không, trong nháy mắt đã xuất hiện cách đó ngàn trượng, tránh được một kích tất sát này.
"Chủ nhân, tên vô lại kia đến rồi!"
Tiểu Thanh bay đến bên cạnh Phương Tịch rồi thu nhỏ hình thể lại, trốn vào trong túi linh thú.
Tức thì Xuyên Vân Hạc to lớn, dường như che đi bảy vầng mặt trời trên cao mà hiện ra bóng tối khủng bố đâm thẳng đầu vào trong phạm vi của đại trận...
Bạn cần đăng nhập để bình luận