Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 1391: Hai vị Đại Thừa (1)

Giọng nói của Tề Minh Thiền vang lên.
Chỉ là so với trước, giọng hắn lại khô khốc, trúc trắc... Hình như thanh quản bị hỏng vậy.
Thi Giải Tiên Pháp đứng đầu Tam Thập Lục Chính Pháp, tuy uy lực lớn nhưng tu hành cực kỳ gian nan.
Cần từ chết chuyển sang kiếp khác!
Tề Minh Thiền này không hổ danh là hạt giống tu đạo, không ngờ dựa vào nhiệm vụ trong Tiên Chủ Không Gian đoạt được một vài công pháp thiếu và thu hoạch còn lại, lại dám hoàn thiện công pháp, bắt đầu Thái Âm Luyện Hình!
Quan trọng hơn là hắn thật sự thành công!
- Quả nhiên... Không điên, không thể làm được gì!
- Chỉ có thành tựu Thi Giải Tiên, mới có thể có hy vọng thành công trong nhiệm vụ Tiên Chủ Không Gian sau... Có khả năng giết chết Linh Thiện Đồng Tử đáng chết kia!
Tề Minh Thiền thì thào một tiếng.
Phương Tịch đứng ở cổng trường học Mai Sơn Đại Học và thu hồi ánh mắt, nhìn về phía học sinh trông rất bình thường bên cạnh:
- Ngươi thi trượt đại học à?
- Đúng vậy... Chẳng qua với thành tích của ta vốn cũng không vào được Mai Sơn Đại Học.
Học sinh này cười gượng, ngược lại rất thành thật.
- Cho dù ngươi không vào được Mai Sơn Đại Học cũng có thể tu đạo...
Phương Tịch chợt cong môi cười một cách khó hiểu và nói:
- Ta có một thuật tên là Phàm Nhân Pháp, không biết ngươi có muốn học không?
- Trong Tam Thập Lục Chính Pháp hình như không hề có Phàm Nhân Pháp!
Học sinh này tên là Mã Quân, cuộc sống của hắn không có gì đặc biệt, nhưng vẫn biết tên của Tam Thập Lục Chính Pháp.
Lúc này, vẻ mặt hắn lại hơi do dự, nghi ngờ có phải mình gặp phải kẻ lừa đảo không.
Dù sao chuyện có kẻ loanh quanh ở gần trường đại học sau đó tuyển người rộng rãi, lấy danh nghĩa gia trưởng lừa gạt học sinh đã được truyền bá ở trên mạng nhiều lần.
- Phàm Nhân Pháp làm sao có thể giống với Tam Thập Lục Chính Pháp?
Phương Tịch cười ngạo nghễ:
- Cái gọi là Phàm Nhân Pháp chính là lấy thân người phàm đoạt tạo hóa thiên địa, xâm nhập linh cơ nhật nguyệt, lấy thành tựu của mình cuối cùng phi thăng thành tiên! Chính là nghịch thiên rời đi...
Thật ra chỉ về yêu cầu tư chất, thật sự có thể nói Phàm Nhân Pháp đã mở rộng cánh cửa cho thế đạo.
Dù sao, đó là một hệ thống chỉ cần có thiên tài địa bảo và công pháp, linh căn linh thể đều có thể đắp nặn sau.
- Cần bao nhiêu tiền?
Sắc mặt Mã Quân càng cảnh giác hơn, che ví tiền của mình.
Dù sao hắn chỉ biết một câu, hễ là người muốn tiền của hắn đều là lừa đảo.
- Ta không lấy tiền, chỉ tặng người hữu duyên.
Tầm mắt của Phương Tịch hình như nhìn thấy Tề Minh Thiền đang chậm rãi thích ứng với Thi Giải Tiên, khóe miệng cong lên một cách vi diệu.
Đối phương có can đảm, nghị lực lớn... Sống qua Thái Âm Luyện Hình, từ sinh chuyển sang tử, lại từ tử chuyển sang kiếp khác, thật vất vả tu thành Thi Giải Pháp, kết quả lại phát hiện thế giới được cập nhật phiên bản mới, Phàm Nhân Pháp biến thành dòng chính, không biết tâm trạng của hắn sẽ thế nào?
Vẻ mặt Mã Quân vẫn còn cảnh giác, kêu lên:
- Cho dù ngươi không lấy tiền, muốn ta đi vay đảm bảo gì đó, ta cũng không làm. Cho dù ngươi nói cho ta tiền, ta cũng không cần!
Hắn tốt xấu gì cũng tiếp thu nền giáo giục của thời đại mới, biết trên bầu trời không có chuyện tốt nào tự nhiên rơi xuống, sớm phá hỏng tất cả các con đường.
- Ta không lấy tiền, chỉ hỏi ngươi có muốn học hay không?
Sắc mặt Phương Tịch thản nhiên.
Nếu người này trả lời không muốn, vậy nghĩ là không có duyên phận, hắn tuyệt đối sẽ xoay người rời đi, không nói hai lời.
Trong thiên hạ có nhiều lương tài mỹ ngọc muốn tu pháp, không thiếu một người này.
Kết quả của thiên tài nhiều nhất vẫn là giống như người bình thường, tiêu tan trong đám người!
- Ta... muốn học!
Tuy Mã Quân biết rõ rất có khả năng là âm mưu, nhưng cho dù chỉ là một phần ngàn, một phần vạn hy vọng, hắn vẫn muốn thử một lần.
- Tốt!
Phương Tịch mỉm cười, một ngón tay điểm ở giữa chân mày của người này.
Mã Quân kinh ngạc kêu lên một tiếng, cảm giác hình như đầu bị một cục gạch nhét vào, lập tức ngất đi.
- A!
Trước khi hắn hôn mê, mơ hồ nghe được tiếng kêu kinh ngạc của người bên đường.
- Ồ... Trần nhà xa lạ, còn có mùi nước khử trùng quen thuộc này...
Một ánh đèn chói mắt chiếu xuống, khiến Mã Quân mở hai mắt ra.
- Nhi tử à...
Bên cạnh, một người phụ nữ trung niên trông mệt mỏi, hai mắt đỏ hoe, đang cầm khăn tay lau nước mắt:
- Ngươi thật sự dọa mụ mụ sợ muốn chết...
- Ta... Ta làm sao?
Giọng Mã Quân khô khốc.
- Bệnh nhân này, ngươi đã hôn mê hơn hai ngày rồi...
Bên cạnh, một y tá ôm bệnh án mở miệng:
- Có người tốt bụng nhìn thấy ngươi ngất ở bên Mai Sơn Đại Học, đưa ngươi đến bệnh viện Ái tâm chúng ta... Sau khi kiểm tra, cơ thể ngươi không có vấn đề gì lớn, có thể là do quá mệt nhọc...
- Mai Sơn Đại Học... Đúng rồi.
Trong đầu Mã Quân vừa nghĩ, bất chợt lộ vẻ sợ hãi:
“Chẳng lẽ... Ta gặp phải tà tu?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận