Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 717: Thiên nữ (2)

Hắn suy nghĩ một lúc rồi nói với Đồ Ma và Quỷ Phủ: "Tình huống bây giờ chưa rõ, trước tiên xuất thủ giải quyết tứ đại Hóa Thần rồi tính tiếp..."
Lời còn chưa dứt thì hắc quang chợt lóe lên ở bên cạnh hắn, Ngoại Đạo Hóa Thân xuất hiện rồi lại biến mất quỷ dị.
Thiên Mộc Linh Tướng đang giao thủ với Thanh Hỏa Loan chợt gầm lên giận dữ, hung hăng đập lên ngực.
Từ trong mũi của nó có hai đạo huyền quang xám trắng xuất hiện rồi hóa thành hai thanh phi đao trong suốt.
Trên phi đao có khắc đầy các loại phù văn thần bí như khí cụ tế tự mà còn sắc bén hơn cả binh khí, lúc này lưỡi đao mơ hồ cắt đứt hư không rồi bay về phía Tiểu Thanh.
Thanh phi đao còn lại thì thông linh như ý, dường như nó cảm ứng được sự nguy hiểm nào đó mà chợt vạch một cái vào hư không.
Một con Ngũ Ngục Khổng Tước bay ra, thân hình nó chợt thay đổi hóa thành thần ma chi thể tử lôi mờ mịt rồi há miệng ra.
Răng rắc!
Một tia lôi đình tím đen trong nháy mắt đã đánh trúng thanh phi đao này khiến linh quang trên đó giảm mạnh.
Đúng là Vạn Hóa Thần Ma Thể của Ngoại Đạo Hóa Thân!
Ô oa!
Theo tiếng hài nhi khóc vang lên thì Thần Anh Kiếm cũng xuất hiện ở sau lưng của Thiên Mộc Linh Tướng, từng vết máu trên thân kiếm nhúc nhích như vật sống, nó chợt biến lớn rồi chém xuống!
Xuy xuy!
Từng sợi hồng tuyến tung hoành qua lại trong hư không, Thần Anh Kiếm Khí đỏ tươi chợt chém xuống.
Giáp trên người của Thiên Mộc Linh Tướng chợt bộc phát ra một tầng hào quang, từng đạo phù văn lóe lên, lại bị kiếm khí đỏ tươi chém đứt.
Xẹt!
Thần Anh Kiếm chém lên giáp trụ phát ra tiếng chói tay nhưng chỉ có thể miễn cưỡng đâm vào một chút.
Thần sắc Ngoại Đạo Hóa Thân càng lạnh lẽo hơn, phun Lục Đạo Ma Diễm ra.
Ma hỏa kinh khủng nhiều màu sắc xuất hiện ở chính diện cường công thu hút đa phần tinh lực của Thiên Mộc Linh Tướng.
Tiểu Thanh như tâm linh tương thông, nó lập tức hót dài rồi cũng phun ra một ngụm Thanh Loan Chân Hỏa...
Tầng trong Địa Tiên Linh Cảnh.
Trong cung điện trên cự sơn xanh biếc như ngọc.
Liễu Nhứ xoa xoa khóe mắt như mới vừa có một chút óng ánh trượt xuống.
"Bao nhiêu năm rồi... Từ sau khi theo chủ nhân hạ giới, đây vẫn là lần đầu tiên ta có được thân thể như vậy..."
Nàng thì thào, mặc dù vẫn là giọng nói của Liễu Nhứ nhưng bất kể thần thái hay là khí chất đều khác với Liễu Nhứ một trời một vực.
Nàng lại chợt nhướng mày, trên mặt như có vẻ khó hiểu hiện lên.
Liễu Nhứ niệm một câu chú ngữ, thanh quang lấp lánh quanh thân, áp chế loại thần sắc khó hiểu này xuống: "Tiểu nữ oa, không cần phản kháng, thiếp thân chỉ mượn tạm thân thể của ngươi dùng một lát mà thôi... Chỉ là thân thể Nguyên Anh, thiếp thân vẫn chướng mắt..."
Liễu Nhứ đang tiếp nhận truyền thừa thì lại bất chợt bị một tồn tại nào đó phụ thể!
Lúc này thần sắc Liễu Nhứ khó hiểu, đi tới đi lui trong cung điện, cuối cùng bước đến trước một bức tường xanh biếc.
"Nhanh!"
Nàng kháp quyết một tay, bức tường xanh biếc ầm ầm mở ra, một mật thất ở phía sau xuất hiện.
Đồ vật trong mật thất cũng không nhiều chỉ có một ngọn đèn dầu đã sứt mẻ, một bộ giáp đã rỉ sét và một hồn bài đỏ tươi nhưng đã nứt từ lâu.
Lúc này đèn cũng đã tắt, giáp cũng không còn nửa điểm linh quang.
"Tứ đại linh hầu năm đó của chủ nhân, bây giờ chỉ còn lại một mình thiếp thân thôi sao?"
Liễu Nhứ buồn bã rất lâu nhưng lại bị một loại ba động khó hiểu làm giật mình.
Trong tay nàng hiện ra một tấm kính nhỏ xanh biếc, sau khi nàng đánh vào một đạo pháp lực thì có thể thấy được quang ảnh trong kính lấp lánh, cảnh Thiên Mộc Linh Tướng bị một thanh cự kiếm đỏ như máu bêu đầu hiện ra.
"Dù những thủ hạ vơ vét ở hạ giới này đã đến cấp Hóa Thần rồi mà vẫn là phế vật!"
Liễu Nhứ hừ lạnh: "Chủ nhân đang ngủ say, bất kể ai cũng không được quấy rầy! Lại còn có một tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ và tòa thành khôi lỗi kia, khó đối phó rồi..."
Nàng nhìn ra rất nhiều Hóa Thần ở bên ngoài, trên mặt hiện ra một tia hung quang, sau đó không biết nàng nghĩ đến gì đó mà chợt nở nụ cười thần bí.
Phốc!
Lão tổ Bạch gia mặt không biểu tình, ba trăm sáu mươi lăm thanh phi kiếm băng tinh lấp lánh quanh thân lão hóa thành một thác nước băng xuyên.
Mộc Ma trăm vạn năm bị băng kính đông cứng ở giữa hư không như một tượng băng lớn.
Sau khi vô số phi kiếm đậm qua thì tượng băng lập tức hóa thanh vô số bụi trắng mà tiêu tán...
Trong Cửu U Minh Hà Huyền Sa Đại Trận.
Theo một con Chúc Long mở độc nhãn ra rồi lại nhắm lại thì hai con mộc giao Hóa Thần chợt biến mất không thấy đâu nữa.
Vẻ kinh ngạc trên mặt của Vân Hi Tiên Tử còn chưa kịp thối lui thì đã nghe thấy tiếng quát của Phương Tịch: "Tiếp tục bày trận!"
Ào ào ào!
Hắc phong xen lẫn Huyền Minh Thần Sa không ngừng thổi vào tầng quang mạc kia.
Không biết đã trôi qua bao lâu, rốt cục...
Mảnh quang mạc kia ầm ầm vỡ vụn, một mảnh sơn hà và cự sơn xanh biếc như ngọc ở phía sau hiện ra.
Ầm ầm!
Lúc này, ở xung quanh cự sơn chợt có từng cây đại thụ đột ngột từ mặt đất mọc lên hóa thành một bức tường gỗ khổng lồ.
Ở trên mặt tường còn có vô số phù văn du tẩu bất định.
Hắc phong đập lên tường gỗ, lục quang lóe lên, vết thương lập tức biến mất nhanh chóng.
"Trận pháp... Tương tự với Vạn Hóa Thần Mộc Đại Trận nhưng vượt xa nó."
Phương Tịch chỉ mới thấy lần đầu tiên đã có phán đoán: "Trừ phi vào trong trận pháp rồi phá giải trận nhãn... Nếu không với uy lực của hai trận bây giờ thì e là phải dây dưa rất lâu..."
Lúc này trên tường gỗ có một nữ tu thanh tú động lòng người đứng đó.
Nàng bằng hư ngự phong, eo mảnh như liễu, thân thì lơ lửng, chính là Liễu Nhứ.
Nhưng Phương Tịch liếc nhìn một cái đã phát hiện không đúng: "Người đến là ai?"
"Thiên nữ dưới trướng của chủ nhân xin bái kiến các vị đạo hữu... Sao các vị đạo hữu lại tấn công linh cảnh của chủ nhân?"
Thiên nữ Liễu Nhứ cũng rất nho nhã lễ độ, thay đổi điệu bộ trước đó.
"Tấn công linh cảnh? Hừ... Đương nhiên là phụng lệnh của thượng giới rồi."
Phương Tịch hừ lạnh, khiến lão tổ Bạch gia không khỏi lau mắt mà nhìn.
Lão hiểu rất rõ nội tình của vị Long Ngư Đảo Chủ này, hắn lại có thể nói lời bịa đặt mà mặt không biến sắc, không ngờ phần dưỡng khí của hắn cũng thâm hậu như tu vi vậy.
"Không thể nào... Rõ ràng chủ nhân đã thu nạp tuyệt đại bộ phận Tiên Nguyên Khí tinh thuần của giới này để cắt đứt liên kết trời đất rồi thì làm sao thượng giới có thể hạ xuống mệnh lệnh được?"
Thiên nữ Liễu Nhứ kinh ngạc nói.
"Cái gì? !"
Lão tổ Bạch gia và Vân Hi Tiên Tử cả kinh thất sắc, thì ra nguyên nhân khiến Nhân Gian giới tàn tạ cũng không phải do ngoại tộc hàng giới...
Hơn nữa... Ngăn cách liên hệ của một giới với thượng giới , chủ nhân trong miệng của đối phương phải có thân thông bực nào?
Sau khi kinh ngạc thì ánh mắt của song phương lập tức trở nên nguy hiểm.
"Thì ra chủ nhân của các hạ chính là thủ phạm khiến Nhân Gian giới ta tu luyện khó khăn, phi thăng càng khó hơn sao?"
Vân Hi Tiên Tử thì thào: "Như vậy thì Địa Tiên Linh Cảnh này nhất định phải bị hủy diệt!"
"Hừ!"
Thiên nữ Liễu Nhứ không nói nữa mà hai tay kháp quyết.
Trên tường gỗ lập tức xuất hiện tám cánh cửa gỗ.
"Thiếp thân bày ra Bát Môn Thần Mộc Đại Trận này... Mặc cho các ngươi đến phá, nếu có thể phá được thì dù giao cái mạng nhỏ của thiếp thân cho các ngươi cũng không sao?"
Thiên nữ Liễu Nhứ cười khúc khích, sương mù hội tụ quanh thân, mắt thấy thân hình nàng sắp biến mất hoàn toàn.
Trong đôi mắt của Phương Tịch lúc này lại liên tục có quang hoa lóe lên.
Mặc dù thiên nữ Liễu Nhứ này chính là Trận Pháp Sư nhưng cũng không phải Trận Pháp Sư cấp sáu thật sự.
Phương Tịch nghĩ tu vi trận đạo của nàng cũng xấp xỉ như mình.
Nhưng lúc này, mình có Thái Nhất Kinh phụ trợ, có rất nhiều tu sĩ Hóa Thần làm cánh, còn có Cửu Châu Cơ Quan Thành chưa từng phát uy nên có thể làm đơn giản trực tiếp hơn chút.
"Phá trận? Thái Nhất!"
Phương Tịch cười lạnh, hắn đã nhìn ra tám trận môn kia đều là tử lộ.
Mà lúc này có Thái Nhất phụ trợ thì hắn đã tình ra được chỗ yếu thật sự của trận pháp.
Ong ong!
Trên Cửu Châu Cơ Quan Thành, từng toàn Tinh Thần Bảo Tháp cao vút trong mây liên tục bay lên hóa thành Chu Thiên Tinh Thần Đại Trận.
Pháp lực Hóa Thần hậu kỳ của Phương Tịch tuôn trào ra, hắn duỗi năm ngón tay, ba trăm sáu mươi lăm tòa Tinh Thần Bảo Tháp oanh minh rồi chợt hóa thành một đạo Chư Thiên Thập Địa Nhật Nguyệt Ngũ Tinh Diệt Ma Thần Quang rơi vào lòng bàn tay của hắn rồi bị hắn luyện thành từng viên lôi hoàn.
Nhìn thấy Phương Tịch cầm thần quang có thể hủy diệt tu sĩ Hóa Thần trong tay chơi đùa thì thần sắc của thiên nữ Liễu Nhứ kịch biến.
Hình như thần thông pháp lực của người này còn nằm trên tưởng tượng của nàng.
Mà lúc này, ngũ sắc lôi hoàn đã rời tay Phương Tịch bay ra.
Ầm ầm!
Một viên lôi hoàn rơi lên Thần Mộc Tường, lập tức nổ tung tạo thành một cái động lớn.
Sau đó bộc phát vô tận thần quang, đốt cháy tường gỗ và rễ cỏ cây hình thành một thông lộ bị cháy đen.
Sưu!
Độn quang của Phương Tịch rất nhanh!
Hắn đã nhìn ra nàng này không đơn giản từ lâu, mà có thể nhanh chóng tìm được sơ hở của trận pháp rồi giết thiên nữ Liễu Nhứ ở trong đại trận này chỉ có hắn đích thân xuất thủ mới được.
"Đây..."
Thiên nữ Liễu Nhứ nhìn thấy Phương Tịch xông thẳng vào trận pháp, thậm chí còn đi theo điểm yếu của trận pháp mà nhanh chóng áp sát mình thì không khỏi thầm kinh hãi.
Người này lại là một vị Trận Pháp sự cực kỳ cao minh, tạo nghệ còn mơ hồ nằm trên nàng.
Thu!
Quanh thân Phương Tịch ma khí um tùm, một cái ma chương có chín ngón tay lớn hung hăng vỗ xuống!
Thiên địa linh lực ba động kịch liệt, trong hư không xuất hiện vô tận ma diễm, mơ hồ có tiếng quỷ khóc vang lên...
Quanh thân thiên nữ Liễu Nhứ xuất hiện từng chiếc lá xanh, chúng hóa thành một cơn gió lốc, trong đó lấp lánh linh quang, mơ hồ hiện ra một cây lục địch.
Ba!
Ma hỏa đốt chiếc lá xanh, ma chưởng to lớn đè xuống, vậy mà đánh tan từng tấc quang huy trên lục địch.
Sắc mặt của thiên nữ Liễu Nhứ tái nhợt, hai tay nàng chợt kháp quyết, quanh thân âm ĩ diễm quang, bỏ chạy về phía cự sơn.
Hay nói cách khác là cung điện trên cự sơn.
Sau khi trốn vào cung điện, trên mặt nàng lập tức hiện lên sự vui vẻ, trong tay xuất hiện một tấm lệnh bài, bắt đầu điều động cấm chế xung quanh.
Sưu!
Phương Tịch âm thầm câu thông Chư Thiên Bảo Giám, nhìn thấy cung điện trước mặt thì lập tức xông vào.
Ầm ầm!
Bức tường của cung điện này vô cùng nặng nề, mơ hồ mang theo lực lượng cấm thần thức.
Sau khi Phương Tịch vào trong thì chợt cảm thấy xung quanh phát sinh biến hóa khó hiểu.
"Tốt... Rất tốt, ngươi lại dám đuổi theo một mình."
Thiên nữ Liễu Nhứ ở phía trước mỉm cười nhìn Phương Tịch, trong đôi mắt đầy vẻ lạnh lẽo, gần như xem hắn đã là một người chết.
Mà lúc này, sắc mặt của nàng chợt thay đổi, giọng nói cũng nhẹ hơn: "Đảo Chủ... Đi mau, có cạm bẫy..."
"Đáng chết!"
Thiên nữ Liễu Nhứ tức giận mắng một tiếng rồi khôi phục bình tĩnh: "Ngươi dám đuổi theo một mình thì chắc chắn thần thông pháp lực không tầm thường... Đáng tiếc so với chủ nhân chỉ là đom đóm với ánh trăng mà thôi... Dù ngươi biết là cạm bẫy thì thế nào, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của Thanh Đế Cung do chủ nhân tự tay tế luyện!"
Một lệnh bài cấm chế xuất hiện trong tay nàng ta, cả tòa Thanh Đế Cung đều oanh minh.
Trên tường, trong vườn hoa, trong đình viện có từng đạo thần quang xanh biếc lấp lóe, hội tụ lại...
Đây chính là Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang mà Phương Tịch đã rất quen thuộc.
"Cấm chế của cung điện này do chính tay chủ nhân tế luyện, dù tu sĩ Hóa Thần viên mãn thậm chí Phản Hư cũng sẽ không chiếm được lợi ích..."
Ngón tay ngọc của thiên nữ Liễu Nhứ điểm vào Phương Tịch rồi quát lớn: "Nhanh!"
Một quang trụ xanh sẫm xuất hiện, trong nháy mắt đã bao phủ Phương Tịch.
Phương Tịch vốn đã định lập tức vận dụng Chư Thiên Bảo Giám nhưng lúc này thần sắc của hắn lại hơi kỳ lạ, không có động tác gì.
Ong!
Trong quang trụ, từng đạo Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang như tìm được thân nhân của mình mà tranh nhau, chen lấn mãnh liệt chui vào trong cơ thể hắn.
Phương Tịch không khỏi phát ra một tiếng thở dài sảng khoái.
Mà đối diện, thiên nữ Liễu Nhứ lại há hốc mồm: "Chuyện này không thể nào..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận