Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 298: Che chở

Trong rừng, bóng cây rậm rạp, cỏ thơm ngát.

Chim muông bay lên nhanh chóng thoát khỏi đây, phải chăng chúng nó cảm nhận được sát ý của tu tiên giả.

"Hai vị... Có thể cho tiểu nữ một con đường sống không?"

Chung Hồng Ngọc trốn sau một tảng đá, giọng nói truyền ra xa.

"Hừ... Tranh đoạt thành đạo, ngươi chết ta sống!"

Kinh nghiệm đấu pháp của Lý sư huynh rất phong phú, y tế lên một tấm thuẫn hắc thiết trước, tấm thuẫn này linh quang lấp lóe, mặt ngoài khắc một cái mặt quỷ lớn, chính là cực phẩm trong pháp khí phòng ngự, phóng ra một quang tráo màu đen bảo vệ toàn thân y, lúc này y mới liếc mắt ra hiệu cho lam sam sư đệ tiến lên dò xét.

Lam sam sư đệ thầm than khổ, Lý sư huynh sao không biết nói lời tốt hơn để khiến địch nhân không đề phòng.

Nói cái gì mà tranh đoạt thành đạo, đây không phải ép người khác liều mạng sao?

Chỉ cần sau khi thành công thì chúng cũng tuyệt đối không bỏ qua nàng là được rồi.

Linh Kiếm Môn là một trong ngũ đại tông môn Trúc Cơ của Việt Quốc, cuối cùng vẫn phải có chút thể diện.

'Ai... Ai bảo Lý sư huynh là huyết mạch đích hệ của Lý trưởng lão chứ?'.

Lam sam sư đệ vừa than thở nhận mệnh vừa dán lên người một tấm Kim Cương Phù, kim sắc linh quang bao phủ toàn thân, lại lấy ra một pháp khí trường đao đen nhánh, đi về phía trước dò đường.

Sưu!

Không lâu sau, một đạo quang mang màu phấn hồng từ sau tảng đá đánh ra, một viên châu màu hồng phấn xuất hiện, ngoại phóng quang huy chính là một món pháp khí thượng phẩm.

Ầm!

Viên châu màu hồng phấn phóng qua quang huy như sương mù lại có thể định trụ được pháp khí trường đao đen nhánh.

Chợt, một tấm phù lục màu xanh biếc bay ra, giữa không trung có thanh mộc chi khí hội tụ hóa thành một thanh đao gỗ, bổ lên Kim Cương Phù khiến kim quang nhấp nháy không ổn định.

Cấp một thượng phẩm - Mộc Đao Phù!

"Lý sư huynh cứu đệ!"

Lam sam đệ tử vội cầu cứu, y mới Luyện Khí hậu kỳ không phải là đối thủ của nữ nhân Luyện Khí viên mãn kia.

"Hừ, phế vật!"

Lý sư huynh nhìn Chung Hồng Ngọc chiếm địa lợi, trên mặt chợt lóe vẻ nhức nhói, tay lấy phù lục xích hồng ra.

Chỉ mới cầm trong tay đã có một làn sóng nhiệt tản ra bên ngoài: "Tiện nhân... Xem Thiên Hỏa Phù cấp hai của ta sẽ khiến ngươi và mảnh rừng này đều hóa thành than!"

Lời còn chưa dứt, bóng người từ sau tảng đá chợt lóe lên, Chung Hồng Ngọc trực tiếp nhảy.

"Ha ha, ngươi trúng kế rồi."

Lý sư huynh cười đắc ý, ngón tay nhẹ nhàng chuyển động. Từng thanh pháp khí phi đao xuất hiện trên mặt đất, chẳng biết từ lúc nào đã bày sẵn cạm bẫy, từ bốn phương tám hướng bay đến chỗ Chung Hồng Ngọc.

Y lấy Thiên Hỏa Phù ra là cố ý ép Chung Hồng Ngọc xuất hiện để phát động cạm bẫy.

Một bộ pháp khí Đường Đao Trận này y phải cầu lão tổ tông rất lâu mới được cho, chinhd là một bộ pháp khí thượng phẩm, uy năng vô tận, đủ khiến nữ nhân kia...

Trong chớp mắt tiếp theo, Lý sư huynh ngạc nhiên nhìn nữ nhân kia không chút để ý đến pháp khí phi đao mà xông thẳng về phía mình.

Khoảng cách song phương đang không ngừng rút ngắn chỉ còn mười mấy mét.

Ngay khi pháp khí phi đao sắp đến gần!

Sưu!

Bóng người chợt lóe, Chung Hồng Ngọc đã biến mất.

Pháp khí phi đao ở bốn phương tám hướng đã thất bại toàn bộ.

Càng đáng sợ hơn là Lý sư huynh thấy hoa mắt một cái thì Chung Hồng Ngọc không biết làm sao đã chui vào trong linh quang phòng ngự tráo còn nở nụ cười xinh đẹp với y.

- Thiểm Không Thuật!

Thân ảnh Chung Hồng Ngọc không ngừng lướt qua Lý sư huynh, bắn ra thật xa.

Mà ở sau lưng nàng,, thần sắc Lý sư huynh kinh ngạc, ngay cổ chợt hiện ra một tia máu.

Từng tia máu chảy ra, y còn muốn cố gắng nói gì đó thì đầu đã rớt xuống.

Nguyên bộ pháp khí phi đao và tấm thuẫn mặt quỷ mất đi pháp lực của chủ nhân duy trì nên đã mất quang trạch hóa thành phàm vật rơi xuống lớp lá khô rất dày.

"Ngươi... Ngươi giết Lý sư huynh, ngươi có biết trưởng bối của Lý sư huynh là đại trưởng lão Linh Kiếm Môn có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ không... Ngươi... Ngươi chết chắc rồi!"

Lam sam sư đệ thấy cảnh này bị đọa đến mức vừa quái khiếu vừa hoảng hốt chạy trốn.

"Giết luôn ngươi thì chẳng phải là sẽ không ai biết sao?"

Chung Hồng Ngọc cười lạnh, đưa tay ra lại là ba tấm Mộc Đao Phù!

Lưỡi đao gỗ màu xanh liên tục chém lên phòng ngự Kim Cương Phù, lam sam đệ tử với vẻ mặt tuyệt vọng đã bị chém giết.

Chung Hồng Ngọc thở dài một hơi, ở bên ngoài mười mấy năm, từng liều mạng vào Vạn Thú Sơn Mạch, cũng từng bị bằng hữu phản bội, bị đuổi giết và giết người... Đến bây giờ, đạo tâm của nàng đã lạnh như băng, cứng như sắt, sau khi điều tức một chút thì thu chiến lợi phẩm lại, đốt cháy thi thể rồi nhanh chóng bỏ đi.

Long Ngư Đảo.

Phương Tịch đang tĩnh tọa bế quan thì mở mắt ra: "Không phải ta đã nói với các nàng không có chuyện gì thì không nên quấy rầy ta sao?"

Hắn rời khỏi phòng bế quan, thì thấy Ngôn Hồng Tụ và Hạ Hầu Oánh đang chờ ở bên ngoài, thấy hắn xuất quan thì trên mặt đều lộ ra vẻ mừng nhưng trong lúc vui thì chợt sững lại có một chút lo lắng.

"Xảy ra chuyện gì?"

Phương Tịch không thể không hỏi.

"Là Chung Hồng Ngọc, nó trở về rồi... Chỉ là..." Sau khi Ngôn Hồng Tụ đột phá thất bại, lại qua mười mấy năm, nhìn đã trung niên, hơi từ nương bán lão, hương vị phong vận vẫn còn, lúc này khom người trả lời: "Chỉ là dường như có lời khó nói, muốn gặp đảo chủ mới chịu nói..."

"A? Ta đi gặp."

Phương Tịch hứng thú.

Tầng cao nhất Trường Thanh Các.

Chung Hồng Ngọc đang ngẩn người nhìn bố trí và bày biện quen thuộc, chợt nghe tiếng bước chân, vừa quay đầu đã thấy một thiếu niên thanh bào đi đến.

Nhìn dung nhan không biến hóa, thậm chí dường như còn trẻ hơn kia, trong lúc nhất thời Chung Hồng Ngọc lại có chút ngẩn ngơ, bất quá nàng vẫn thi lễ: "Bái kiến đảo chủ!"

"Hồng Ngọc cuối cùng ngươi đã trở về, từ biệt mười mấy năm, bây giờ đã là Luyện Khí viên mãn, có nắm chắc Trúc Cơ không?"

Phương Tịch cười hỏi một câu.

"Ta dốc hết thân gia, còn có linh thạch mà đảo chủ cho, ở trong giao dịch hội của chợ đen đã lấy được một viên Trúc Cơ Đan liệt phẩm..."

Chung Hồng Ngọc kể rõ những chuyện đã xảy ra, gồm như thế nào bị truy sát và chém giết đại địch.

"A? Trên người ngươi sao lại có Huyết Hồn Ti đây chứ?"

Thần thức cường đại của Phương Tịch đảo qua, đã sớm phát hiện trên người của Chung Hồng Ngọc không đúng, nghe vậy không khỏi bừng tỉnh.

"Cái gì?'.

Chung Hồng Ngọc thì sợ hãi.

"Đây là thủ đoạn của Trúc Cơ, ngươi không có thần thức đương nhiên sẽ khó phát hiện..."

Phương Tịch mỉm cười, vung tay phải lên, một bàn tay pháp lực màu xanh trảo lên người Chung Hồng Ngọc một cái đã lấy ra một sợi dây đỏ quỷ dị.

Dây đỏ này vừa xuất hiện vẫn giãy giụa vặn vẹo, muốn trở về trên người của Chung Hồng Ngọc, lại bị một đoàn Ất Mộc Chân Hỏa màu xanh đốt thành hư vô.

"Bí thuật này chỉ có Trúc Cơ hậu kỳ mới có thể thi triển, lưu một tơ máu trên người của thân tộc, nếu ngươi giết thân tộc của hắn thì sợ Huyết Hồn Ti này sẽ bám vào trên người ngươi, mặc cho ngươi trốn xa ngàn dặm cũng sẽ bị phát hiện mà tìm đến... Triển khai phép thuật này sẽ tiêu hao chút nguyên khí, xem ra người này có địa vị rất cao trong lòng của tên Trúc Cơ hậu kỳ này."

Phương Tịch cười giải thích vài câu, mà sắc mặt của Chung Hồng Ngọc liên tục biến đổi, nàng lập tức quỳ xuống: "Hồng Ngọc vô năng khiến đảo chủ bị liên lụy..."

"Thôi, đây cũng không phải lỗi của ngươi."

Phương Tịch còn muốn quan sát Chung Hồng Ngọc Trúc Cơ, bởi vậy hắn căn bản không quan tâm đại trưởng lão Linh Kiếm Môn gì đó.

Hơn nữa chuyện này còn có nữa lỗi của hắn.

Nếu không phải hắn bắt Chung Hồng Ngọc phát thệ nhất định phải về Long Ngư Đảo Trúc Cơ thì nói không chừng nàng đã trực tiếp dùng Trúc Cơ Đan ở bên ngoài sẽ không có nhiều chuyện như vậy xảy ra.

Nhưng trong mắt của Chung Hồng Ngọc, đảo chủ mới Trúc Cơ trung kỳ mà đại trưởng lão Linh Kiếm Môn bất luận thực lực hay là thế lực đều hơn xa đảo chủ.

Vừa nghĩ đến một ý nghĩ sai lầm của mình, thậm chí còn liên lụy đến đảo chủ và người nhà thì tim lập tức như bị dao cắt.

"Ai... Tâm cảnh của ngươi bây giờ nếu bế quan đột phá Trúc Cơ thì chắc chắn sẽ thất bại, vẫn nên chờ một chút... Chờ sau khi Linh Kiếm Môn trả thù qua đi mới nên thử Trúc Cơ."

Phương Tịch liếc Chung Hồng Ngọc rồi điềm tĩnh nói.

...

Mấy ngày sau.

Một đạo độn quang hạ xuống bên ngoài Long Ngư Đảo, nhìn Huyền Mộc Đại Trận cũng không tiến vào.

Độn quang thu lại, một lão giả mặc trường bào đen nhánh, tóc bạc phơ, đeo trường kiếm hiện ra.

Lão nhìn Long Ngư Đảo, trong đôi mắt xuất hiện một tia lệ mang, quát lớn: "Long Ngư đảo chủ Phương Tịch ở đâu?"

"Hống hống!"

Nương theo Ngư Long hống một tiếng, sương mù tản ra, một thông đạo xuất hiện.

Phương Tịch chân đạp Thanh Giác Ngư Long bay đến biên giới đại trận: "Vị đạo hữu này là?"

"Lão phu đại trưởng lão Linh Kiếm Môn Lý Như Kiếm, còn không nhanh giao yêu nữ ham muốn Trúc Cơ Đan của tằng tôn ta rồi giết người đoạt bảo ra đây?"

Lý Như Kiếm hừ lạnh, khí tức lực lượng mạnh mẽ thuộc về Trúc Cơ hậu kỳ tản ra bốn phía.

'Đây là... Phản công sao? Còn nhớ thương Trúc Cơ Đan kia à?'.

Phương Tịch nhịn không được cười lên.

Hắn lắc đầu: "Sao ta nghe Hồng Ngọc nói là tằng tôn của ngươi và một tên đệ tử khác muốn giết người đoạt bảo trước đây?"

"Hừ, lão phu nguyện lấy danh dự trăm năm của Linh Kiếm Môn ra đảm bảo, đạo hữu chớ lầm tin lời của tiểu nhân mà không phân phải trái, trắng đen."

Trên mặt Lý Như Kiếm xuất hiện một tia không kiên nhẫn.

Nếu không phải tên Long Ngư đảo chủ này có tu vi đến Trúc Cơ trung kỳ, lại có đại trận cấp hai làm át chủ bài, còn có giao hảo với mấy tu sĩ Trúc Cơ thì lão sẽ lười nói nhiều như vậy.

"Thôi... Mặc kệ Chung Hồng Ngọc thế nào, ta cũng nói với đạo hữu một câu, Long Ngư Đảo ta có quy củ."

Phương Tịch cười tủm tỉm nói: "Đó chính là... Vừa vào trong đảo thì ân oán đều tiêu tan! Những chuyện trong quá khứ đều không cần nhắc đến, được ta che chở! Cho nên đạo hữu về đi..."

Lý Như Kiếm híp mắt lại, ý định bao che của tên Long Ngư đảo chủ này đã không còn che giấu, lão cười lạnh nói: "Khẩu khí thật lớn, dám nói cái gì ân oán đều tiêu tan, chẳng lẽ ngươi là chưởng môn Huyền Thiên Tông sao?"

"Ta đã biết... Nếu nói lý với đạo hữu có tác dụng thì tu luyện pháp thuật làm gì?"

Phương Tịch thở dài tiếp theo cất cao giọng nói: "Lý Như Kiếm, có dám lên đảo chiến một trận?"

"Bất quá ngươi chỉ ỷ vào trận pháp cấp hai, Linh Kiếm Môn ta truyền thừa nhiều năm chẳng lẽ sẽ không có dự trữ Phá Cấm Phù cấp hai làm nội tình sao?"

Lý Như Kiếm châm chọc nhưng cũng chưa thật sự bị khiêu khích mà vào trận.

Lão không ngốc, vạn nhất mình lên đảo, đối phương thật sự hung ác đóng của đánh chó, thậm chí và hảo hữu Trúc Cơ mai phục vây công thì dù lão là Trúc Cơ hậu kỳ cũng phải nộp mạng.

"Cũng được... Ta không mượn lực trận pháp, mời đạo hữu lên đảo chiến một trận, nếu đạo hữu thắng, Chung Hồng Ngọc mặc cho đạo hữu xử lý, nếu ta thắng thì chuyện này bỏ qua, thế nào?"

Phương Tịch nhìn Lý Như Kiếm, đưa ra một đề nghị khiến lão động tâm không thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận