Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 267: Bí thuật Kết Đan

Tống gia làm đệ nhất thế gia tu tiên của Việt Quốc nên trân tàng vô số.

Mà trên người tu sĩ Trúc Cơ vị cuối cùng xuất hiện phù bảo là xác suất rất lớn.

"Nhanh!"

Tống Thanh nhìn Phương Tịch như nhìn người chết.

Tiếp theo phù lục màu xám trong tay y cấp tốc bộc phát quang mang mãnh liệt, hóa thành một thanh tiểu kiếm màu xám mang theo hai, ba thành uy năng của pháp bảo, nhanh chóng đâm đến!

"Đi!"

Phương Tịch đã sớm để khôi lỗi rùa đen cấp hai thủ hộ trước người mình, lúc này trực tiếp rút thần niệm, để con khôi lỗi cấp hai này nghênh tiếp tiểu kiếm màu xám.

Ầm!

Dưới một kiếm kia, khôi lỗi cấp hai trong khoảnh khắc hóa thành tro bụi.

Thần sắc Phương Tịch vô cùng ngưng trọng, thừa dịp một chút thời gian này hắn cũng lấy phù bảo Chu Tước Hoàn ra!

Không những vậy, hắn hơi đỏ mặt hơi đỏ mặt, bất ngờ thôi động Thiên Ma Giải Thể Tiểu Pháp!

Ở trên đầm sâu pháp lực trong cơ thể hắn vốn tiêu hao một chút pháp lực, có từng sợi khí huyết và tinh nguyên hội tụ hình thành từng giọt, từng giọt pháp lực thể lỏng, tổng cộng có hai, ba mươi giọt!

Thi triển Thiên Ma Giải Thể Tiểu Pháp có thể trong nháy mắt bạo tăng khoảng ba, bốn thành pháp lực!

Bây giờ hạn mức pháp lực cao nhất của Phương Tịch là bảy mươi lăm giọt pháp lực thể lỏng, thân thể lại là Võ Thần, khí huyết nồng đậm, chịu được sự phá hủy, vậy mà bạo tăng gần ba mươi giọt pháp lực thể lỏng!

Bạo tăng pháp lực như vậy, mặc dù sau đó sẽ lập tức biến mất, lại còn đại thương nguyên khí, nhưng lúc này pháp lực của Phương Tịch đã mạnh đến mức không kém tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ bình thường bao nhiêu.

Lúc này, hắn dẫn pháp lực bạo tăng rót đều vào phù bảo trong tay.

Thu thu!

Một ngọn lửa vàng đỏ đan xen xuất hiện.

Trong ngọn lửa vàng đỏ chợt truyền ra một âm thanh như chim hót.

Tiếp theo một vòng tròn bay ra, trong nháy mắt nó đã bao lấy tiểu kiếm màu xám, khiến tiểu kiếm không thể nhúc nhích.

"Chu Tước Hoàn? !"

Tống Thanh quá sợ hãi: "Ngươi là người Huyền Thiên Tông? !"

Phù bảo tiểu kiếm của y đã sớm dùng mấy lần rồi, linh lục không còn dồi đao, không phải là đối thủ của Chu Tước Hoàn mới tinh.

Không được hai hiệp đã bị lửa Chu Tước thiêu đến hao hết pháp lực, thoái hóa về một tấm phù lục màu xám, sau đó tản ra điểm điểm hóa thành tro bụi.

Mà sau khi Tống Thanh hú lên quái dị, chiếc nhẫn trên ngón tay hắn lại xuất hiện hơn mười tấm phù lục cấp hai!

Ất Mộc Thần Lôi, Bính Hỏa Thần Lôi, Liệt Hỏa Kim Đao, Huyền Âm Chân Thủy...

Từng tấm phù lục cấp hai trung phẩm, thậm chí thượng phẩm bị hắn điên cuồng tiêu hao pháp lực thôi động, dưới một trận công kích điên cuồng, khôi lỗi của Phương Tịch đều bị nổ thất linh bát lạc mà tự tản ra.

Tống Thanh thì thúc giục Tử Uẩn Trạc, cũng không ham chiến mà lập tức kháp quyết, mặt y đỏ lên hóa thành một đạo huyết quang bỏ chạy!

"Độn thuật ma đạo?"

Hai tay Phương Tịch cũng kháp quyết, đầu ngón tay hiện ra tinh huyết: "Nhiên Huyết Độn Pháp!"

Sưu!

Một khắc sau, hắn thu hồi khôi lỗi và phù bảo phi kiếm cũng hóa thành một đạo cầu vồng màu máu, gắt gao cắn chặt sau lưng Tống Thanh.

Hai người, một đuổi, một chạy, trong nháy mắt đã bay xa trăm dặm.

"Ngươi nổi điên làm gì?"

Tống Thanh dùng thần thức quét ra sau, lập tức thấy Phương Tịch thi triển Nhiên Huyết Độn Pháp, tức giận chửi ầm lên.

Y nghĩ mãi mà không rõ, mình vì chạy trối chết mới bất đắc dĩ thi triển loại bí thuật đại thương nguyên khí này.

Đối phương lại không có thù sinh tử với mình, sao phải làm thế?

Tống Thanh càng không ngờ, tu sĩ Trúc Cơ lớn tuổi không quá lọt mắt mình, vậy mà lại có thực lực như vậy, có thể đẩy Thiếu chủ Tống gia như y vào tuyệt cảnh!

Pháp lực của đối phương thậm chí có thể so với Trúc Cơ hậu kỳ, mà độn quang còn nhanh hơn y!

Khoảng cách của song phương đang không ngừng rút ngắn.

"A a a... Đây là ngươi ép ta!"

Tống Thanh dùng thần thức truyền âm, thần sắc dữ tợn.

Trong chớp mắt tiếp theo, y chợt dừng độn quang lại, giữa mười ngón tay đều kẹp từng viên Lôi Châu, vẩy mạnh về phía sau: "Hôm nay ta muốn đồng quy vu tận với ngươi!"

Mặt Phương Tịch lạnh như tiền, Thanh Hòa Kiếm bay ra, đánh bay hai viên Lôi Châu thật trong đó ra.

Ầm ầm! Ầm ầm!

Vụ nổ khủng khiếp sinh ra ở xung quanh, những Lôi Châu còn lại đánh lên Ngũ Hành Thuẫn Giáp chỉ có thể nổ thành tro bụi tiêu tán, rõ ràng đều là đồ giả!

Dưới thần thức cường đại của hắn, chút mánh khóe nhỏ của tên Tống Thanh này không làm nên chuyện gì mà lại bại lộ ra bản thân suy yếu.

"Nguyên Ma Thứ!"

Mi tâm Phương Tịch ngưng lại, hai cây gai nhỏ u ám bay ra.

Tống Thanh kêu lên một tiếng đau đớn, mặt ngoài khối ngọc bội y đeo trên cổ chợt xuất hiện từng vết nứt, động tác xoay người bỏ chạy của y lập tức chậm lại.

Ngay sau đó, y lập tức bị một cánh tay của Võ Thần cao vài trượng hoành kích, một bàn tay đập xuống mặt đất.

"Đi!"

Phương Tịch chỉ Thanh Hòa Kiếm, hào quang Canh Kim Linh Văn tỏa sáng trên thân kiếm, hóa thành một đạo lưu quang vàng xanh đánh bay Tử Uẩn Trạc.

Thu thu!

Trong Chu Tước Hoàn bay ra một con thần điểu liệt diễm lập lòe, khống chế vô tận hỏa diễm bay về phía Tống Thanh.

Tống Thanh bất đắc dĩ, chỉ có thể ném ra một cái tiểu thuẫn đen nhánh, vậy mà cũng là linh khí thượng phẩm, khó khăn lắm mới dây dưa với Chu Tước Hoàn, không lâu sau đã bị thủng trăm ngàn lỗ.

"Bí kỹ - Hỗn Nguyên Vô Cực!"

Ầm ầm!

Thân thể Võ Thần xuất hiện sau lưng của Phương Tịch, xuất hiện vô số cánh tay như Thiên Thủ Quan Âm rơi xuống như mưa, đập lên hộ thuẫn của Tống Thanh.

Tạp sát!

Nương theo tiếng vỡ vụn rợn người, hộ thân linh tráo của Tống Thanh trong khoảnh khắc vỡ vụn.

Tiếp theo Phương Tịch khống chế Kim Giao Tiễn, một cây kéo chợt đâm vào Khí hải đan điền của Tống Thanh...

"A!"

Tống Thanh vừa mới hét thảm đã bị Phương Tịch đè đầu nhét một hạt giống Yêu Ma Thụ vào trong miệng của y.

...

Đối với một thế lực lớn, bí tàng chân chính, thậm chí cũng không mang trên người, tỉ như một số bí quyết trong công pháp đỉnh giai cũng không viết công khai ra mà là truyền miệng, làm vậy để tuyệt đối giữ bí mật.

Tống Thanh làm Thiếu chủ Tống gia, thế lực chiếm cứ đỉnh tiêm của Việt Quốc mấy trăm năm, có thể biết bao nhiêu bí mật?

Quan hệ giữa những tu sĩ cấp dao kia, còn có công pháp, bí tịch, tài nguyên...

Những thứ này mới chân chính là tài phú của Tống gia!

Cũng chưa sẽ có hết trong ngọc giản.

Bởi vậy Phương Tịch chọn chế tác Tống Thanh thành người khôi lỗi, cố gắng xem trộm các bí mật của Việt Quốc!

Một lát sau, hào quang màu xanh trong đôi mắt của Phương Tịch tiêu tán.

Hắn điều khiển Tống Thanh khiến đối phương tự tháo chiếc nhẫn màu xanh lam ra giao cho mình, sau đó lại thu dị bảo Tử Uẩn Trạc và ngọc bộ trên cổ về, lúc này mới thu Tống Thanh vào trong túi trữ vật, quét dọn vết tích chiến trường ở xung quanh xong thản nhiên bỏ đi.

...

Thời gian vào ban đêm.

Trong một động phủ mở tạm thời.

Dạ minh châu khảm trên vách tường tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Phương Tịch chợt mở mắt, trong đồng tử như có tinh mang thoáng qua: "Thì ra là vậy... Tên Tống Thanh này còn muốn kích động đại chiến giữa tu luyện giới hai nước, thật sự là một người táo bạo, một khi để hắn thành công, phải chết và tổn thương biết bao nhiêu tu sĩ?"

Một đoạn ký ức của Tống Thanh rất hỗn loạn, Phương Tịch cũng là sau khi sắp xếp lại mới hiểu rõ được một số chuyện.

Chiếc nhẫn mà hắn lấy trên tay của Tống Thanh chính là một chiếc nhẫn trữ vật, tên là Hãn Hải Giới, không gian bên trong rất rộng.

Lúc này, sau khi hắn luyện há xong, khẽ đảo, lập tức có một đống linh thạch đủ mọi màu sắc xuất hiện.

Trong đó linh thạch hạ phẩm giá trị thấp nhất chỉ có hơn một ngàn khối, sau đó chính là linh thạch trung phẩm đối với tu sĩ Trúc Cơ cũng hữu dụng, có hơn năm mươi khối, cuối cùng còn có một khối linh thạch thượng phẩm tỏa linh quang ra bốn phía.

"Quang linh thạch sẽ gần hai vạn? Khá lắm, quả thật khá lắm."

Phương Tịch cất linh thạch thượng phẩm cẩn thận, hắn cảm thấy lần này mai phục giết Tống Thanh, thật sự là một quyết định chính xác.

"Dù vì vậy mà tiêu hao gần mười năm thọ nguyên cũng đáng!"

Mặc dù lần đánh giết Tống Thanh này hắn không bị thương tích gì nhưng thi triển Thiên Ma Giải Thể Tiểu Pháp và Nhiên Huyết Độn Pháp nên bị tổn hao nhiều nguyên khí, dù trên thân thể có bị tổn thương thì vẫn có thể dùng thân thể Võ Thần thi triển bí thuật quy nguyên, phối hợp với linh đan sẽ nhanh chóng khỏi hẳn nhưng tiêu hao thọ nguyên thì lại khó mà bù đắp lại được.

Cũng may mà thọ nguyên của hắn đủ dài, sau này còn có thể trồng cây gia tăng thọ nguyên, cũng không mất bao nhiêu.

Phương Tịch dùng thần thức tiến vào trong Hãn Hải Giới, kiểm tra từng loại linh vật, linh khí, ngọc giản... Không khỏi hít sâu một hơi: "Thật sự béo nha... Không hổ là Thiếu chủ Tống gia..."

Hắn liên tưởng đến bề ngoài già yếu tiều tụy của đối phương, còn có phù bảo tiểu kiếm không còn bao nhiêu pháp lực, không khỏi trầm ngâm: "Tên Tống Thanh này trước đó liên tục đấu pháp đã tiêu hao rất nhiều uy năng của phù bảo và phù lục, pháp khí dùng một lần, còn có tinh huyết bản thân... Nếu không thì, hôm nay hắn còn có thể phát huy tốt hơn mấy phần. Đáng tiếc... Chuột chạy qua đường chính là kết cục này."

Phương Tịch dùng thần thức quét qua quét lại, chợt lấy ra một ngọc giản.

Trong ngọc giản này bất ngờ ghi lại cũng là Trường Sinh Thuật, thậm chí căn cứ vào ký ức của Tống Thanh thì đây là bản chính Trường Sinh Thuật!

Hắn cẩn thận kiểm tra một lần, phát hiện cũng không khác chút nào với bản mà mình học, không khỏi thở phào.

Về phần trong ngọc giản khác, lấy truyền thừa trận pháp Thiên Lang Khiếu Nguyệt cấp ba và công pháp đỉnh giai là trân quý nhất.

Môn công pháp đỉnh giai này tên là Dung Kim Quyết, chính là một môn pháp quyết thích hợp Kim linh căn và Hỏa linh căn tu luyện, tổng cộng chia làm mười tầng Luyện Khí, ba tầng Trúc Cơ, ba tầng Kết Đan, còn có bí pháp Ngưng Anh, có thể tu luyện một mạch đến cảnh giới Nguyên Anh!

"Đáng tiến lại không hợp với thuộc tính của ta..."

Về phần những linh vật khác thì tương đối trân quý có dị bảo Tử Uẩn Trạc, đã bị Phương Tịch thu, hơn nữa vì là dị bảo nên rất dễ luyện hóa.

Dị bảo này công phòng nhất thể, uy lực còn muốn vượt qua linh khí thượng phẩm, khiến Phương Tịch yêu thích không muốn buông tay, hắn cảm thấy Ngũ Hành Thuẫn Giáp cũng có thể vứt đi.

Còn lại chính là một ngọc bội có vết nứt, nghi là có hiệu quả thủ hộ thức hải.

Về phần linh khí thượng phẩm tấm thuẫn kia? Đã bị phù bảo Chu Tước Hoàn hủy rồi...

"Ngoài ra còn linh tài quan trọng nhất..."

Phương Tịch khẽ đảo nhẫn trữ vật màu lam, từ đó lấy ra một cái hộp gỗ đen nhánh, trên đó dán mấy tấm phù lục.

Sau khi xé hết phù lục thì thấy được trong hộp gỗ phong ấn một đoạn rễ linh mộc, sợ rễ này hơi bị cháy đen, mang theo hương thơm kỳ lạ.

"Linh mộc cấp bốn - một đoạn rễ Phượng Tê Ngô Đồng Thụ!"

"Lão tổ Tống gia, thật sự là kỳ tài ngút trời!"

Nhớ lại một đoạn ký ức nào đó của Tống Thanh, Phương Tịch cũng không khỏi bùi ngùi.

Lúc trước, sau khi Tống gia đạt được Trường Sinh Thuật, bản thân lão tổ Tống gia chính là linh căn lệch Hỏa, căn bản là không có cách tu luyện.

Nhưng mà người này lại mở ra lối riêng, từ trong Trường Sinh Thuật tìm hiểu ra một phương pháp phụ trợ Kết Đan!

Đó chính là dùng bí pháp ma đạo vượt qua hạn chế công pháp hệ Mộc mới có thể tu luyện để nghịch luyện Trường Sinh Thuật, tích súc tinh khí Ất Mộc, cuối cùng dùng Mộc sinh Hỏa, hóa thành động lực tăng phúc cho Dung Kim Quyết.

Dựa theo cách nhìn của lão tổ Tống gia, Ất Mộc Pháp Thân cần ngàn năm mới có thể tu thành, đương nhiên là không chờ nổi.

Nhưng nếu có thể khổ tu trăm năm, luyện thành Thanh Mộc Linh Thân lại mang Thanh Mộc Linh Thân hóa thành linh khí Ất Mộc tinh thuần, đốt Dung Kim Quyết, dùng Mộc trợ Hỏa thì ít nhất có thể gia tăng tỉ lệ Kết Đan từ một đến hai thành!
Bạn cần đăng nhập để bình luận