Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 260: Long Ngư đảo chủ

Dư quận Việt Quốc.

Hồ Vạn Đảo vẫn như mọi ngày, sương mù mênh mông.

Trong dưỡng ngư tràng, Long Ngư Đảo.

Một nữ tu sĩ khoảng mười sáu tuổi có làn da bánh mật, dáng người khỏe đẹp cân đối đang chèo thuyền, khống chế một pháp khí lưới đánh cá đang đánh bắt Thanh Ngọc Lý Ngư.

"Từ sau khi thái gia gia dẫn chúng ta chuyển đến Long Ngư Đảo, tất cả đã thay đổi... Chỗ sản xuất linh ngư này, còn có linh điền cấp hai, mọi bữa đều có thể ăn linh mễ... Tốt hơn Tiểu Hàn Sơn linh mạch cấp một nhiều lắm..."

Cô gái đánh cá nhìn thu hoạch của mình với gương mặt đầy sự vui sướng.

Nàng là Ngôn Hồng Tụ, chính là tằng tôn nữ của Thái Thượng trưởng lão Ngôn gia, tư chất linh căn hệ Thủy trung phẩm, bây giờ tu vi của nàng ở Luyện Khí tầng năm.

"Đáng tiếc... Gần đây tâm tình của thái gia gia không tốt..."

Đương nhiên Ngôn Hồng Tụ cũng hiểu, đó là vì chỗ dựa của bản gia - Tống thị Việt Quốc bất chợt ngã.

Lúc vừa nhận được tin tức, toàn bộ Ngôn gia đều mờ mịt luống cuống, may mà thái gia gia chủ trì đại cục, thần phục Huyền Thiên Tông mới khôi tao ngộ thanh tẩy.

Chỉ là sao đó, thái gia gia cũng mang Tiểu thập thất và Tiểu thập cửu đến Huyền Thiên Tông làm con tin khiến Ngôn Hồng Tụ vô cùng tiếc nuối.

"Gần đây... Hình như lại có thế lực lớn sắp chuyển đến... Ai..."

Ngôn Hồng Tụ thở dài, nàng tu vi thấp, kiến thức thiển cận, không giúp được gì cho gia tộc, chỉ có thể cố gắng giúp gia tộc nuôi linh ngư.

Cách nuôi Thanh Ngọc Lý Ngư vẫn là do Chung gia lưu truyền lại, vô cùng tinh diệu, ngay của thái gia gia cũng khen không dứt.

Dù sao thì đây cũng từng là sản nghiệp của một trong Thất đại thế gia ở Việt Quốc.

Bây giờ đa phần tu sĩ của Ngôn gia đểu đang chuyển sang làm Ngự Thú Sư, cố gắng học nội dung truyền thừa.

Đáng tiếc, một bộ phận quan trọng nhất làm sao nuôi Tiểu Thanh Long lại bị thiếu.

Ngay lúc Ngôn Hồng Tụ còn đang mơ màng thì nàng chợt thấy chỗ xa xa tiếp giáp với Hồ Thiên Tương có từng đạo lưu quang đang lao vùn vụt đến.

Tốc độ khủng khiếp đó khiến nàng bị dọa đến mức lưới đánh cá trong tay cũng bị rớt xuống: "Trúc... Trúc Cơ..."

"Rống rống!"

Chỉ thấy thanh quang chợt lóe, một cái bóng màu xanh kinh khủng đằng vân đến, chiếm trên Long Ngư Đảo.

Cái bóng màu xanh kia dài đến ba trượng, đầu mọc sừng, phần bụng có vây cá như một con Giao Long màu xanh tản ra uy thế yêu thú cấp hai rất đáng sợ.

Một bóng người mặc thanh y đứng thẳng trên đỉnh đầu của Giao Long chính là một thiếu niên ngọc thụ lâm phong tiêu sái.

Lúc này, hắn đang bất mãn đạp một cưới lên đầu Giao Long: "Đại Thanh, an phận một chút... Không cần dọa người ta, giày vò hư hoa hoa thảo thảo thì làm sao?"

Những thứ này đều là tài sản của Phương Tịch đó!

Đại Thanh hú một cái ngao ô, lộ ra vẻ rất ủy khuất.

Nó vẫn luôn bị giấu trong hồ nước, hiếm khi được thoải mái, bân giờ về Hồ Vạn Đảo, cảnh sắc quê hương quen thuộc khiến nó trở nên vô cùng hưng phấn.

Mà ở sau lưng của Phương Tịch còn có hai vệt độn quang bay đến, hai vị lão tổ Trúc Cơ xuất hiện.

"Nhiều như vậy... Đại tu Trúc Cơ nhiều vậy sao? !"

Ngôn Hồng Tụ trừng to đôi mắt, khó tin, thậm chí nàng còn quên phát tín hiệu báo động cho bản tộc.

Một khắc sau, một đạo độn quang từ trong bản gia bay đến, một lão tu với gương mặt hiền lạnh mặc pháp bào vàng óng xuất hiện.

Lão nhìn thấy ba người một thú ở đối diễn cũng phải trợn mắt: "Ba vị Trúc Cơ, một con linh thú cấp hai... Ba vị từ Bạch Trạch Tiên Thành đến phải không? Tại hạ Ngôn Vô Tuất, bái kiếm chư vị!"

Ngôn Vô Tuất hành lễ với từng người nhưng lòng đầy đắng chát.

Dù sao Huyền Thiên Tông cũng đã sớm truyền tin cho lão, nói là có Trúc Cơ bổn đảo của Hồ Vạn Đảo sắp trở về, muốn Ngôn gia lão phải tiếp đãi thật tốt.

Tình thế còn mạnh hơn người, Ngôn gia cũng chuẩn bị cuối đầu.

Nhưng thế nào cũng không nghĩ ra lại có tứ đại chiến lực Trúc Cơ.

Phương Tịch nhìn Nguyễn Tinh Linh rồi khống chế Thanh Giác Ngư Long lui một bước.

Nguyễn Tinh Linh trong lòng hết nói nổi với hắn nhưng vẫn phải cất cao giọng nói: "Nguyễn Tinh Linh bái kiến đạo hữu, đây là hảo hữu Phương Tịch của ta, đồ nhi Nguyễn Đan!"

"Thì ra là Đào Linh tiên tử..." Ngôn Vô Tuất vội nói: "Lúc trước phương danh của tiên tử vang vọng Hồ Vạn Đảo, sau đó lại hỗ trợ Bạch Trạch Tiên Thành chống cự thú triều, lão hủ bội phục... Bái kiến Phương đạo hữu, Nguyễn Đan đạo hữu..."

"Thật không giấu gì, hôm nay ta đến đây là vì trở về cố hương."

Nguyễn Tinh Linh mỉm cười, nói tiếp.

"Chuyện này là đương nhiên, Hồ Vạn Đảo vĩnh viễn là nhà của Đào Linh tiên tử, Ngôn gia ta sẽ dốc sức hỗ trợ, Đào Hoa Đảo không đủ để tiên tử tu hành, có thể đến Phong Diệp Đảo..." Ngôn Vô Tuất cắn răng: "Còn có Phương đạo hữu và Nguyễn đạo hữu cũng có thể tu hành ở Linh Không Đảo và Kim Quy Đảo..."

Đây là lão đang định nhường toàn bộ lợi ích trừ Long Ngư Đảo ra, có thể nói tráng sĩ chặt tay, vô cùng quyết đoán.

Thật ra chỉ cần lão bảo trụ được Long Ngư Đảo linh mạch cấp hai thượng phẩm này thì sẽ cam đoan Ngôn gia đời nào cũng có tu sĩ Trúc Cơ, cũng không tính quá thiệt thòi.

"Thái gia gia..."

Ngôn Hồng Tụ nhìn thái gia gia của mình khúm núm trước mặt người ngoài, thầm nghiến răng nhưng không thể nói nên lời.

Đối với loại tu sĩ Luyện Khí ở địa phương nhỏ này thì tu sĩ Trúc Cơ chính là trời!

"Cảm kích Ngôn đạo hữu thức thời, thế nhưng Phương mỗ lại thích Long Ngư Đảo mất rồi."

Lúc này, Phương Tịch chợt thở dài.

Thấy thế, Thanh Giác Ngư Long lập tức triển khai toàn bộ khí thế, vảy mấp máy, giương nanh múa vuốt để tiến hành đe dọa.

Thật ra Ngôn Vô Tuất chỉ mà một tên Trúc Cơ sơ kỳ gặp phải một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ khác cộng với linh thú cấp hai vây công, thật đúng là lão không có bao nhiêu nắm chắc sẽ thắng lợi.

"A... Các ngươi lại muốn bức bách tộc ta như vậy sao?"

Ngôn Vô Tuất giận dữ, lấy trong túi trữ vật ra một món linh khí hình cây dù: "Các ngươi nên biết, Ngôn gia ta cũng không phải dễ chọc, hơn nữa trên Long Ngư Đảo có đại trận cấp hai thủ hộ, dù các ngươi người đông thế mạnh thì cũng chưa chắc..."

Tranh!

Âm thanh tì bà vang lên.

Ngôn Vô Tuất chỉ thấy đẩu choáng váng thì linh khí Hỗn Nguyên Tán trong tay đã bị Phương Tịch một kiếm đánh bay.

Thanh Giác Ngư Long há to miệng như có thể một ngụm nuốt gọn lão nhân này.

"Thái thượng Ngôn gia chớ không biết tốt xấu... Chúng ta cũng không đuổi tuyệt Ngôn gia ngươi, vẫn cho các ngươi ở lại Linh Không Đảo."

Nguyễn Tinh Linh ôm Bạch Ngọc Tỳ Bà nhàn nhạt nói: "Về phần trận pháp cấp hai, ngươi cho ra ta từ tiên thành về sẽ không có Phá Cấm Phù cấp hai sao?"

Thật ra đúng là không có nhưng Nguyễn Tinh Linh có thể khẳng định người này chắc chắn không dám tiếp tục dây dưa.

Bởi vị thực lực cách biệt quá lớn!

Ngôn Vô Tuất lấy lại tinh thần, mới phát hiện bất tri bất giác mà mình cách miệng thú chỉ nửa bước, mồ hôi lạnh không khỏi chảy ròng ròng trên trán.

"Thái gia gia..."

Ngôn Hồng Tụ đứng dưới đất khống chế pháp khí định liều mạng với những người này, lại bị một đạo pháp lực của Ngôn Vô Tuất khi lấy lại tinh thần đè lại: "Dừng tay..."

Lão ngẩng đầu nhìn ba người một cá, giọng nói trở nên vô cùng gượng gạo: "Ngôn gia ta... Nguyện ý di chuyển... Xin các vị đạo hữu cho chút thời gian."

"Như vậy rất tốt, chỉ là bản nhân cũng không hi vọng thời điểm các ngươi di chuyển có gì đó bị hư..."

Phương Tịch thu Thanh Hòa Kiếm, nở nụ cười ấm áp: "Dù sao... Bản địa sau này cũng chính là đạo trường của ta..."

"Ô ô... Thật sự phải chuyển sao..."

"Thái gia gia... Ba người kia khinh người quá đáng!"

Đại trạch Ngôn gia.

Rất nhiều tộc nhân Ngôn thị tập hợp lại một chỗ, ai cũng lòng đầy căm phẫn.

Ngôn Vô Tuất lại như đã khôi phục lại, vẻ mặt không hề bận tân, cho đến khi mọi người phát tiết đủ mới nhàn nhạt mở miệng: "Chỗ này vốn cũng không phải của Ngôn gia ta mà là ba nhà Thái Thúc... Mà trước khi liên minh Tam Thập Lục Đảo đánh hạ chỗ này thì ở đây đều là của Chung gia... Bây giờ họ đã ở đâu?"

"Bây giờ chỗ dựa của chúng ta đã bị hủy diệt, bị người đến cửa khi dễ, bị đánh thì phải chịu!"

"Linh Không Đảo dù kém thế nào đi nữa cũng là linh mạch cấp hai, chẳng lẽ chúng ta trở về Tiểu Hàn Sơn sao?"

"Cuộc sống sau này, còn dài mà!"

Trải qua Ngôn Vô Tuất trấn an, dù không cam lòng thế nào thì người Ngôn gia cũng chỉ có thể chấp nhận trở về thu dọn đồ đạc để chuẩn bị di chuyển.

"Thái gia gia..."

Ngôn Hồng Tụ bước đến bên cạnh Ngôn Vô Tuất, hốc mắt ửng đỏ.

"Đứa bé ngoan..."

Lúc này, Ngôn Vô Tuất mới không che giấu, hai vệt nước mắt cũng chảy xuống: "Con phải ghi nhớ cho lão phu, ghi nhớ cho kỹ, hôm nay Ngôn gia ta bị người làm nhục ra sao... Chỉ cần một ngày thực lực của con không bằng đối phương thì phải nhẫn nại cho ta, chết cũng phải nhịn... Chờ đến sau này đủ thực lực thì chắc chắn sẽ rửa sạch nhục nhã!"

"Thái gia gia, con nhớ rồi." Ngôn Hồng Tụ cũng đẫm lệ, nghẹn ngào đáp ứng...

Nửa tháng sau.

Phương Tịch đạp Thanh Giác Ngư Long, thản nhiên tuần sát toàn bộ Long Ngư Đảo.

Trong Linh Dược Cốc.

'Thái thượng Ngôn gia kia xem như hết lòng tuân thủ hứa hẹn, cũng không phá hư linh điền...'.

Đương nhiên những linh mễ và linh dược non lúc trước gieo xuống đã bị đóng gói mang đi toàn bộ, đó cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

"Linh mạch cấp hai của Long Ngư Đảo thật ra có chia làm ba... Chủ mạch ở đại trạch của Ngôn gia, có linh khí cấp hai thượng phẩm... Ngoài ra có một cái ở Linh Dược Cốc, có thể khai khẩn linh điền cấp hai, còn có một cái ở dưỡng ngư tràng, có thể nuôi dưỡng linh ngư... Thật sự không tồi. Bố cục và an bài lúc trước của thái thượng Ngôn gia cũng rất hợp lý, cũng là hạng người có rãnh trong ngực."

"Đáng tiếc... Tên kia là anh hùng, ta là giặc... Nếu lập tức động thủ giết lão tổ Ngôn gia thì quá không nể mặt mũi của , sau này lại tìm cơ hội động thủ là được rồi."

Mặc dù Ngôn gia đã rút đi nhưng rất nhiều phàm nhân trên đảo không có cách nào rút đi, còn có những tu tiên giả khác họ không muốn đi cùng Ngôn gia.

Trên lý luận thì bây giờ những thứ này đều là tài sản của đảo chủ Phương Tịch.

"Đúng lúc... Có thể chiêu mộ một đám Linh nông và ngư dân..."

Phương Tịch bước vào đại trạch Ngôn gia, cảm nhận được linh khí cấp hai thượng phẩm không khỏi thầm gật đầu.

Chỗ này không hổ là căn cơ của gia tộc Trúc Cơ, dùng nội tình một gia tộc để bồi dưỡng một người, chắc hẳn cuộc sống sau này sẽ rất thoải mái.

Hắn bước đến phòng bế quan của thái thượng Ngôn gia, một đường dọc theo địa mạch đi xuống dưới.

Không lâu sau đã đến một cái động đá vôi dưới mặt đất, linh khí chỗ này vô cùng tinh thuần, thậm chí còn sắp vượt qua cấp hai thượng phẩm.

Ở dưới đáy động thì có một hồ nước, hồ này chỉ rộng nửa mẫu, thỉnh thoảng có bong bóng trồi lên, dường như nhiệt độ nước trong hồ cũng khá cao.

Đồng thời mỗi khi bong bóng nổ tung thì dường như có một tia khí màu đen vô cùng nhỏ xuất hiện trên mặt hồ.

"Hồ Địa Sát... Cách mỗi năm mươi năm đều có thể chắt lọc ra một đạo Hắc Phong Sát Khí, chính là linh vật Trúc Cơ."

"Sát khí trong hồ này đã sớm lấy ra, muốn lấy được một đạo thì phải chờ thêm bốn, năm mươi năm nữa... Chính là truyền thừa hạch tâm và nội tình của thế gia Trúc Cơ."

"Đáng tiếc nó đối với ta không có bao nhiêu ý nghĩa, nhiều lắm thì mang đi bán lấy chút linh thạch..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận