Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 377: Hồng Nhật

Diện tích của tu tiên giới Nam Hoang rất rộng, quốc gia khổng lồ như Nguyên Quốc ở trung bộ cũng có mấy nước.

Mà xuất phát từ ba nước, muốn đến Nguyên Quốc nhanh nhất thì phải đi xuyên qua một đoạn Vạn Thú Sơn Mạch.

Đây cũng không phải khu vực an toàn, rất ít yêu thú mà ba nước đã khai phá vô số năm rồi thành lập tiên thành, phường thị mà là địa vực sơn mạch man hoang nguyên thủy.

Yêu vương cấp ba trong đó không nói khắp đều có thể thấy nhưng cũng không hề ít.

Bởi vậy dù là tu sĩ Kết Đan thì cũng phải cẩn thận từng li từng tí, mỗi lần lách qua được mấy khu vực nguy hiểm đều phải hao phí thời gian mấy năm.

Trước đó Phương Tịch đã đi qua Bạch Trạch Tiên Thành, sau đó lại đi ngang qua một phần địa giới của Võ Quốc, cuối cùng chui thẳn vào trong Vạn Thú Sơn Mạch hoang dã.

'Võ Quốc, Di Lăng Cốc, Nhan lão quỷ...'.

Trước khi tiến vào Vạn Thú Sơn Mạch, Phương Tịch còn có chút cảm khái.

Mặc dù hắn chưa từng đến nước này nhưng có lẽ khắp nơi trong quốc gia này đều có truyền thuyết của hắn.

Cũng may dưới sự toàn tâm toàn ý ẩn tàng của hắn nên cũng không có tu sĩ nào phát hiện được tung tích của Ma Long Xa.

Đương nhiên dù bị phát hiện, thậm chí Nhan lão quỷ đánh đến thì kẻ xui xẻo cũng không phải là hắn.

...

Nửa tháng sau.

Một con Thạch Sơn Cự Viên đang ngửa mặt lên trời gào thét, sóng âm truyền ra rất xa, khiến một đám yêu cầm trên bầu trời rơi xuống, vô số lông vũ bay tán loạn...

Cách đó không xa, một con yêu thú có hình dạng rắn mối trong bóng tối nhào ra, lưỡi của nó cuộn một lần đã nuốt con thú nhỏ đang uống nước ở hồ vào bụng, lúc nó định rời khỏi thì một cái lưỡi còn to lớn, dữ tợn hơn nó từ trong hồ nước hiện lên, chỉ quét một cái thì đã không thấy bóng dáng yêu thú rắn mối đâu...

Những con yêu thú cấp Luyện Khí thậm chí Trúc Cơ thỏa thích chơi đùa, đi săn...

Mà không phát hiện được một chiếc xa giá vừa bay qua đỉnh đầu của chúng nó.

"Đây mới thật sự là Vạn Thú Sơn Mạch sao? Vị trí của ba nước, quả nhiên chỉ là bên ngoài cùng của Vạn Thú Sơn..."

Trong xe, Phương Tịch hơi kinh ngạc tán thán.

Hắn đã sớm lấy được địa dồ đến Nguyên Quốc, dù sao Bạch Phong Chân Nhân cũng đã từng đi mà đồ đệ Viên Phi Hồng của người này lại nương nhờ vào mình...

Ngoài ra, trong Thanh Mộc Tông cũng có ghi chép liên quan.

"Lần nay đến Nguyên Quốc, dù đã cố gắng vòng qua mấy chỗ nguy hiểm nhưng vẫn phải đi qua mấy lãnh địa của yêu vương cấp ba... Bởi vì so với những nguy hiểm khác thì chỗ của bọn chúng chính là an toàn nhất."

"Hơn nữa... Phạm vi lãnh địa của yêu thú rất lớn, chỉ cần không bại lộ khí tức, điệu thấp đi qua thì xác suất bị phát hiện rất thấp..."

Lúc này Phương Tịch đã sớm cho mã phu vào trong thùng xe.

Bây giờ ở bên ngoài là do Đại Thanh chủ trì đại cục.

Dù sao Ma Huyết Giao đã là mộc khôi lỗi, mặc dù nghe lời nhưng mất đi sự linh hoạt, Phương Tịch hơi bất cẩn tí thì có thể nó sẽ bay thẳng vào sào huyệt của đại yêu cấp ba.

Mặc dù Phương Tịch cũng không ngại lấy thêm một viên yêu đan cấp ba nhưng sau khi giết một con thì sẽ dễ gặp phải yêu vương khác vây công.

Lại càng không cần phải nói, nghe đồn trong chỗ sâu nhất của Vạn Thú Sơn Mạch nghi là có đại yêu hóa hình cấp bốn!

Dù không có đại yêu hóa hình cấp bốn thì yêu tộc có huyết mạch Phượng Hoàng đã lưu lại lông vũ trước đó chắc chắn tồn tại, hơn nữa nó còn rất khó đối phó.

Lúc này, trước Ma Long Xa có hai con Giao Long một xanh, một đen kéo xe.

Xung quanh xe còn có một vòng hơi nước mờ, chính là Thanh Giác Ngư Long sử dụng thuật đằng vân giá vũ, thi triển tác dụng huyễn thuật của nó.

"Đến lúc bắt đầu rồi!"

Phương Tịch nhìn thanh niên tuấn mỹ trước mặt, lẩm bẩm.

Thanh niên tuấn mỹ mở mắt ra, mỉm cười: "Ngươi luyện chế ra ta không phải vì chuyện này sao?"

Phương Tịch nghe vậy, không nhịn được mà cười lên rồi vẫy tay.

Thân ngoại hóa thân lập tức biến mất không còn tăm tích, đã bị hắn truyền tống đến thế giới thứ ba mà Chư Thiên Bảo Giám mở ra.

...

'Phương Tịch' Ngẩng đầu, nhìn mặt trời đỏ trên đầu.

"Giới này có lẽ nên gọi là Hồng Nhật giới!"

Hắn thì thào, khóe miệng vẽ ra một nụ cười.

Chỗ hắn đứng chính là trong một mảnh hoang sơn dã lĩnh mà hắn vừa bước từ sơn động ra.

"Giới này cũng như Đại Lương, không có mảnh vỡ Chư Thiên Bảo Giám..."

"Ta vẫn không thể khống chế chí bảo này, thế giới mà nó mở ra có tính chất ngẫu nhiên..."

"Cũng may, trải qua mấy lần tìm tòi trước đó... Nên cũng hiểu biết nhiều hơn với quy tắc xuyên không."

Thật ra trước đó Phương Tịch đã từng phóng thân ngoại hóa thân đến đây rồi, hơn nữa hắn còn nắm giữ được quy luật phóng ra này.

Quả nhiên như hắn đoán, lúc từng người xuyên không thì người còn lại sẽ làm điểm neo.

Nói cách khác, lúc này thân ngoại hóa thân xuyên về thì chỉ xuất hiện ở bên cạnh Phương Tịch.

Mà Phương Tịch muốn đi thì cũng như vậy.

Mà khi hai người cùng đến một giới thì lúc trở lại sẽ chỉ xuất hiện ở nơi mà bản tôn Phương Tịch biến mất.

Có thể nói, đây là một tin tức tốt.

Chuyện này không chỉ đại biểu Phương Tịch có thể tùy thời triệu hồi thân ngoại hóa thân hoặc trợ trận cho thân ngoại hóa thân mà còn đại biểu cho chỗ thiếu sót của thân ngoại hóa thân đối với hắn thì không phải là thiếu sót.

Đại thần thông thân ngoại hóa thân của ma đạo nhìn tưởng cừng hãn như có thêm tính mạng thứ hai nhưng một khi thân ngoại hóa thân rời khỏi bản thể quá lâu, không thể nhận được khí tức ngấm dần và đồng hóa thì sẽ rất dễ sinh ra nhân cách thứ hai, sau đó phản phệ.

Xưa nay bởi vì đủ loại nguyên nhân mà đại lão ma môn bị thân ngoại hóa thân của mình phản bội, thậm chí thay thế, không nói chỗ nào cũng có nhưng tuyệt đối người như vậy cũng không hiếm.

Nhưng Phương Tịch không sợ chuyện này.

Dưới ý niệm của hắn thì thân ngoại hóa thân sẽ có thể xuất hiện ở trước mặt mình, tiến hành đồng hóa và khống chế.

Như vậy, chỉ cần cứ cách một khoảng thời gian Phương Tịch triệu hoán thân ngoại hóa thân, rồi phóng thân ngoại hóa thân một mình đi thăm dò giới khác thì sẽ khả thi.

"Mấy lần trước cũng thử truyền tống, sau đó vội rời khỏi..."

"Lần này, đã có thể thăm dò cẩn thận giới này một phen."

Phương Tịch tự lẩm bẩm, hắn chọn một phương hướng rồi nhanh chóng rời khỏi.

Xuất phát từ lý do cẩn thận, hắn cũng không khống chế độn quang phi hành.

Những lúc chạy, Phương Tịch cũng có thể cảm nhận được sự cường đại của cỗ thân ngoại hóa thân này.

Ầm!

Hắn hơi dùng sức, một tảng đá xanh dưới chân sau của hắn trong nháy mắt đã vỡ vụn, cả người hắn bay ra như đạn pháo bay ra.

Những chỗ hắn đi qua, bất kể là cây cối mấy trăm năm thô to, thậm chí là nham thạch khổng lồ đều dễ dàng bị phá nát, nổ thành phấn vụn.

Sau khi thử một phen thì Phương Tịch đã từ bỏ phương thức thanh thế đi đường lớn như vậy mà mũi chân của hắn điểm nhẹ, nhẹ nhàng nhảy lên tán cây xuyên qua giữa rừng cây như gió.

Sưu sưu!

Một bóng người như quỷ mị, một bước lướt đi đến mấy chục trượng.

Nếu để phàm nhân nhìn thấy thì chắc chắn sẽ cho rằng nhìn thấy tiên nhân hoặc là... Ma quỷ!

"Ừm... Ngoại trừ mặt trời đỏ ra thì dường như cũng không có gì khác với Nam Hoang..."

"Trong hư không cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của linh khí... Luận nồng độ thì mạnh hơn Đại Lương, yếu hơn Thế Giới Mảnh Vỡ... Cũng không biết là giới nào?"

Nghe đồn rằng, dưới Địa Tiên giới có ba ngàn hằng sa tiểu thế giới!

Ba ngàn này chỉ là cách nói, thật ra tiểu giới không chỉ có số lượng ba ngàn mà nhiều hơn rất nhiều.

Thậm chí Phương Tịch hoài nghi, Đại Lương giới, Minh Hoàn giới, Hồng Nhật giới bây giờ và tu tiên giới Nam Hoang mà mình ở đều là một trong những hằng sa tiểu giới này.

Linh khí ở khắp mọi nơi chính là minh chứng!

"Giới này... Hẳn là cũng có tu tiên giả, chỉ là không biết thực thực và thế lực ra sao..."

Phương Tịch thì thào, hắn chợt dừng bước lại.

Hắn chui ra khỏi rừng cây, đứng thẳng trên ngọn cây đại thu xanh biếc cao nhất mà nhìn cảnh sắc phía trước, bất giác có chút hoảng sợ.

Chỉ thấy ở ngoài hơn mười dặm, bất chợt có một đóa kỳ hoa màu vàng to lớn mở ra.

Han này cao khoảng trăm trượng, toàn thân xanh biếc, tàn hoa bằng phẳng như cái ban, hiện ra màu vàng như một cây hoa Hướng Dương khổng lồ.

Nhưng ở giữa hoa Hướng Dương lại là từng gương... Mặt người? !

"Tà vật? !"

Phương Tịch thì thào, phóng thần niệm ra ngoài, hắn có thể cảm nhận được tà vật này khó chơi.

Hắn xoay người, đổi hướng khác rồi nhanh chóng di chuyển.

Ô ô!

Cây hoa Hướng Dương mặt người khổng lồ kia dường như phát hiện Phương Tịch bỏ đi thì phát ra tiếng nức nở cực lớn.

Bất chợt!

Ầm ầm!

Trên cùng của hoa này chợt nổ tung, từng 'mặt trời nhỏ' màu vàng tán ra bốn phương tám hướng.

Rất nhiều mặt trời nhỏ trong đó phiêu đãng đến chỗ của Phương Tịch.

Khi nó đến gần thì có thể thấy những 'mặt trời nhỏ' này chính là từng quang cầu, trong đó cong có từng gương mặt quỷ dị, như khóc như cười, nhìn chằm chằm Phương Tịch không chớp mắt...

"Hừ!"

Phương Tịch hừ lạnh, hai tay kháp quyết, quang cầu ở bốn phía như bị vô số lưỡi dao cắt, trong khoảnh khắc đã chia làm mấy mảnh rồi tiêu tán mất...

Bản thân hắn thì bất chấp bại lộ, nhảy lên rồi khống chế một đạo ma quang đen nhánh, trong khoảnh khắc đã bay xa...

...

Ba ngày sau.

Ban đêm.

"Con mẹ nó, đây là chỗ quái quỷ gì vậy?"

Phương Tịch khống chế độn quang, thần sắc vô cùng phiền muộn.

Từ ba ngày trước, sau khi hắn vùng vẫy thoát ra khỏi Thái Dương Hoa mặt người kia thì dường như vận khí của hắn không tốt lắm, liên tục gặp phải tà vật cường đại.

Kinh khủng nhất trong đó chính là một con sứa phát sáng khổng lồ phiêu đãng trong đêm tối.

Toàn thân nó hơi mờ, tỏa ra quang huy màu lam óng ánh, mang theo uy năng nhiếp hồn đoạt phách.

Nếu không phải cỗ thân ngoại hóa thân này cũng có thực lực cấp Kết Đan thì nói không chừng tu sĩ Trúc Cơ gặp phải đều sẽ bị nó chấn nhiếp, câu hồn phách đi, từ đó sẽ như cái xác không hồn hiến thân vào miệng của tà vật.

'Mấy lần vấp phải trắc trở... Chẳng lẽ là ta chọn sai hướng sao?'.

Phương Tịch nghĩ thầm, sau đó hắn chọn một hướng cách xa rất nhiều tà vật, quả nhiên đường này yên bình hơn rất nhiều.

Chuyện này cũng khiến hắn thầm cảm khái, khắp nơi trong Hồng Nhật giới này đều là nguy hiển, e là muốn sinh tồn cũng không dễ.

Lúc này, nương theo độn quang của hắn bay nhanh thì cây cối càng ngày càng thấp đi, dường như chỉ một lúc nữa sẽ có thể rời khỏi rừng cây hoang dã này, khiến trong lòng Phương Tịch hiện ra sự vui mừng.

Bất chợt trong lòng hắn khẽ động thì đã xâm nhập vào trong mê vụ.

Bên trong mê vụ dường như có tiếng của nữ nhân đang ngâm nga ca dao không biết tên.

Hắn nghe không hiểu ý nghĩa nhưng âm điệu của nó vô cùng thê lương.

Phương Tịch dừng độn quang lại, trên mặt lộ ra vẻ như cười mà không phải cười.

Trên một cây cổ thụ đen nhánh phía trước có bóng dáng của một nữ nhân đứng thẳng.

Dáng người của cô ta thướt tha, đưa lưng về phía Phương Tịch, mái tóc đen dài như thác nước xõa xuống, bóng lưng quả thật đẹp vồ cùng.

"Vị cô nương này..."

Phương Tịch mỉm cười, trực tiếp mở miệng.

Nữ nhân xoay người, lộ ra một gương mặt hoàn hảo, đáng tiếc chỉ có một nửa, nửa kia chỉ còn xương trắng, chút huyết nhục cũng không có, chỗ hốc mắt chỉ có cái hang đen ngòm nhìn chằm chằm Phương Tịch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận