Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 569: Nổi gió

Ba mươi năm dài dằng dặc chỉ trong chớp mắt.

Tam Tiên Sơn.

Các đệ tử mới nhập môn Tam Tiên Tông đã không tranh luận vì sao Thanh Hư Phong từ trước đến nay luôn bị một trận pháp che lại.

Thậm chí tự nhiên cho rằng Tam Tiên Sơn vốn chỉ có hai ngọn núi.

Chỉ có trong miệng của chấp sự Trúc Cơ và trưởng lão Kết Đan của tông môn mới biết ở trên Thanh Hư Phong có một vị Nguyên Anh Chân Quân chuyên tâm tu hành, tuyệt đối không thể quấy rầy.

Còn thế cục của Tam Tiên Tông vốn có chút bắp bênh nhưng sau khi tin tức Vạn Độc Môn Vạn Độc Chân Quân chết bất đắc kỳ tử và Thiên Khôi Chân Quân tiềm tu truyền ra, vậy mà cũng chầm chạm yên ổn lại, gần đây mấy lần mở rộng sơn môn, còn một mạch thu nhận được mấy đệ tử có tư chất linh căn không tệ, thậm chí trong đó còn có một linh căn thiên phẩm! Khiến chưởng môn Thuần Vu Tôn cũng cười méo miệng.

Ngày hôm nay.

Thuần Vu Tôn khống chế độn quang, bay đến bên ngoài bên ngoài rồi phóng ra một đạo Truyền Âm Phù, ngay sau đón lập tức cung kính chờ.

Không lâu sau, sương mù tách ra, một thông lộ xuất hiện.

Thuần Vu Tôn khống chế độn quang bay vào trong đó, đi đến một mảnh rừng hoa đào.

Đúng lúc hoa đào nở rộ, hoa đào màu hồng phấn mạn thiên phi vũ, đẹp không sao tả xiết.

Thiên Khôi Chân Quân ngồi trên một tảng đá xanh, thỉnh thoảng rót vào miệng rượu ngon ở trong Thanh Bì Hồ Lô.

Tất cả mọi chuyện như tái hiện lại chuyện của ba mươi năm trước.

'Hoa có ngày nở lại nhưng ngươi không thể trẻ lại!'.

Chẳng biết tại sao trong lòng của Thuần Vu Tôn lại hiện ra cảm ngộ này, lại có chút bi thương.

Thọ nguyên của Vân Châu Chân Quân đã từ từ không thể chèo chống tiếp được nữa nhưng Tam Tiên Tông vẫn chưa bồi dưỡng được vị tu sĩ Nguyên Anh thứ hai, đây chính là nguy cơ lớn nhất.

Mặc dù mười mấy năm gần đây Vân Châu Chân Quân đã thâm cư ít xuất hiện, rất ít khi xuất thủ, chú ý bảo dưỡng thân thể nhưng già yếu chính là quy tắc vận chuyển của thiên đạo, sao có thể kháng lại?

Nếu một ngày nào đó Vân Châu Chân Quân tọa hóa, Thiên Khôi Chân Quân rời đi thì cục diện cục diện thật tốt liệt hỏa nấu dầu, hoa tươi lấy gấm của Tam Tiên Tông chắc chắn sẽ bị lật đổ.

Đến lúc đó toàn bộ đệ tử, trưởng lão còn không biết sẽ thảm đến cỡ nào...

Trong lòng Thuần Vu Tôn bi thương, nước mắt gần như chảy ròng ròng.

"Thuần Vu chưởng môn, đã lâu không gặp."

Đúng lúc này, một tiếng nói trong như ngọc trực tiếp vang lên bên tai khiến Thuần Vu Tôn từ trong trạng thái gần như tẩu hỏa nhập ma khôi phục lại.

Y chấn động toàn thân, ngay sau đó quỳ xuống hành đại lễ: "Đa tạ tiền bối đã giúp vãn bối vạch trần lầm lạc, nếu không thì lúc vãn bối tu luyện chắc chắn sẽ rơi vào Tâm Ma kiếp số..."

"Tu sĩ đạo pháp tự nhiên, tối kỵ cố chấp..."

Phương Tịch lại rót vào miệng một ngụm Thanh Trúc Tửu, nhìn rất thanh thản, cũng tốt bụng chỉ điểm vài câu đạo tu hành.

Từ sau khi hắn luyện hóa Dịch Ưu Hóa Linh Căn bản xa hoa thì lập tức bế quan dùng đan tu hành.

Dựa theo tốc độ hấp thu thiên địa linh khí của bản thân và hiệu suất luyện hóa Phân Thần Đan thì Mộc linh căn của hắn lại tăng lên một lần, xem như đã hoàn toàn bước vào cấp độ địa phẩm.

Chuyện này đối với Phương Tịch, không thể nghi ngờ gì là một chuyện rất tốt.

Bây giờ tư chất của hắn còn vượt xa đa phần Nguyên Anh lão quái.

Hơn nữa... Địa phẩm Mộc linh căn thức tỉnh Ất Mộc Pháp Thân vẫn có khả năng nhất định.

Nói cách khác, từ nay về sau hắn sẽ không có tình huống linh thể không hợp với linh căn, sẽ không bị người khác đoán ra hắn tu luyện Trường Sinh Thuật, xem như ít đi một chút sơ hở.

Không những vậy!

Dưới sự phụ trợ của linh mạch cấp bốn trung phẩm ở đây và Phân Thần Đan, trong ba mươi năm bế quan khổ tu ngắn ngủi, Phương Tịch đã tu luyện Khô Vinh Quyết tầng thứ 18 viên mãn hơn phân nửa, cách Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong đã không còn xa.

Loại tốc độ tu hành này, vượt xa dự đoán trước đó của hắn.

Đây tự nhiên là lợi ích của linh căn ưu hóa và Phân Thần Đan mang đến.

Mà đương nhiên Phương Tịch muốn không ngừng cố gắng, bế quan tu luyện một mạch đến trung kỳ đỉnh phong, sau đó thử đột phá Nguyên Anh hậu kỳ.

Dù sao hắn cũng có nội tình của Cửu Châu giới hỗ trợ, bên kia đối với tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ đột phá hậu kỳ như thế nào đã viết thành rất nhiều luận văn dày, xem như cơ sở lý luận vô cùng vững chắc, chỗ thiếu sót duy nhất có lẽ chỉ là linh vật.

Mà phương diện này Phương Tịch tự nhân là không thiếu.

Lúc này hắn nhận được Truyền Âm Phù của Thuần Vu Tôn, tâm trạng rất tốt nên vì vậy mà còn có tâm tư chỉ điểm một chút.

"Vãn bối cũng không muốn chấp niệm quấn thân, thế nhưng tông môn chính là nơi tâm kết của vãn bối, làm chưởng môn một tông, tư chất của vãn bối không phải là người tốt nhất, có lẽ đời này cũng không thể ngưng kết Nguyên Anh nên chỉ đành như vậy..."

Thuần Vu Tôn cười khổ nói.

Gần như tất cả tông môn tu tiên cũng không để thiên tài tu tiên thật sự đảm nhiệm chưởng môn mà bị tục vụ quấn thân.

Thiên tài như vậy chỉ có một nhiệm vụ, đó chính là tu luyện phá cảnh, cuối cùng ngưng kết Kim Đan, Nguyên Anh, trở thành trụ cột vững vàng của tông môn.

Về phần chực vị chưởng môn? Tỉ lệ lớn là giao cho một đệ tử nào đó trung thành cảnh cảnh nhưng tư chất lại bình thường, còn giỏi quản lý tục vụ.

Nói đúng hơn là thuộc về những tu sĩ bị từ bỏ.

Nhưng mà đa phần tu sĩ cũng không thể đắc đạo phi thăng, có thể nắm giữ một đại tông môn, hô phong hoán vũ cũng là chuyện trong lòng của rất nhiều tu sĩ.

Còn có rất nhiều tu sĩ sau khi tiến vào bình cảnh, trở lại phàm trần tục thế, khai chi tán diệp, thành lập gia tộc hay tông môn, xem như lựa chọn khác nhau của mọi người.

Mà Phương Tịch một lòng hướng đạo, cũng vì hắn nhìn thấy hi vọng phi thăng.

So với phi thăng Địa Tiên giới thì quyền lực, tài phú, địa vị ở phàm tục... Có đáng là gì đâu?

"Thôi, con đường dù sao vẫn do chính ngươi chọn."

Sau khi chỉ điểm một câu, thấy người này vẫn chấp mê bất ngộ thò Phương Tịch cũng lười khuyên tiếp, hắn hỏi: "Hôm nay ngươi đến đây là có chuyện gì?"

"Chúc mừng tiền bối, chuyện trước đó tiền bối phân phó, cuối cùng đã có manh mối." Thuần Vu Tôn vui vẻ nói.

"Ồ? Chẳng lẽ là có tin tức của ma hỏa sao?"

Phương Tịch hứng thú.

Hắn đã Phi Kiếm Truyền Thư cho Thuần Vu Tôn tạm dừng thu mua tài liệu Phân Thần Đan từ lâu.

Kể từ đó có tin tức thì đương nhiên chỉ là ma hỏa.

Linh diễm cấp bốn của ma đạo rất khó tìm, lại càng không cần nói đến những ma hỏa dễ tìm Phương Tịch đã lấy vào tay.

Cho đến bây giờ mới có tin tức nhưng đối với quan niệm thời gian của tu sĩ thì đã xem như làm việc đắc lực...

"Khởi bẩm tiền bối, là có tin tức của Tam Dương Ma Hỏa."

Thuần Vu Tôn khom người, nghiêm túc nói.

"Bất diệt thánh hỏa của Thánh Hỏa Giáo sao?" Phương Tịch mỉm cười, lại uống một hớp Thanh Trúc Tửu: "Thánh hỏa này chắc chắn không thể bị cướp, bởi vậy là tử hỏa đúng không?"

Dù chỉ là tử hỏa của Tam Dương Ma Hỏa thì phẩm cấp cũng đến cấp bốn, tương đối không tầm thường, đủ dùng để Ma Hỏa Luyện Anh.

Thậm chí dựa theo chỗ miêu tả trong bản Ma Hỏa Luyện Anh Đại Pháp mới nhất thì sau khi sử dụng tế luyện Ma Anh xong thì ma hỏa cũng không bị lãng phí mà có thể trở thành một môn thần thông trời sinh của Ma Anh.

"Tiền bối suy đoán không sai, đệ tử bản môn có kết giao với một vị trưởng lão Kết Đan nào đó của Thánh Hỏa Giáo, nghe hắn lộ ra, trong hội đấu giá tư nhân gần đây nhất có ý định dùng Tam Dương Tử Hỏa để đổi linh vật." Thuần Vu Tôn cười nói.

"Quả nhiên là tin tức tốt."

Phương Tịch mỉm cười, tài liệu Ma Hỏa Luyện Anh hắn đã thu gom gần đủ.

Hắn suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Vậy Huyết Hà Thạch thì sao?"

"Chuyện này... Xin tiền bối thứ lỗi, tài liệu ma đạo đỉnh cấp như vậy gần như chỉ ở trong truyền thuyết, đệ tử bản môn vẫn chưa nghe nói có ai sắp lấy ra."

Thuần Vu Tôn xấu hổ trả lời.

"Thôi, có thể tìm được một manh mối đã xem như không tệ rồi... Kể lại tình hình cụ thể đi, đối phương cần loại linh vật gì? Bản nhân cũng không muốn tay không trở về."

Phương Tịch khẽ chau mày, sau đó trầm tĩnh lại.

"Dạ, vị trưởng lão kia tên là Tuyệt Diễm Tử, sở cầu đại khái là linh vật Ngưng Anh..."

Thuần Vu Tôn cung kính trả lời.

"Linh vật Ngưng Anh sao?"

Phương Tịch trầm ngâm một phen, hắn cho rằng Hóa Anh Đan vượt quá xa giá trị của Tam Dương Tử Hỏa, chỉ cần linh vật có chút trợ giúp ngưng kết Nguyên Anh, có lẽ đã được rồi.

Ba ngày sau.

Một đạo thanh sắc lưu quang xé rách mê vụ, trong chốc lát đã bay khỏi Tam Tiên Sơn, lóe lên vài cái ở chân trời rồi biến mất không thấy đâu nữa...

Cùng lúc đó.

Từng con phi trùng dữ tợn, kéo một chiếc xe màu xanh có tạo hình kỳ dị, nhanh chóng bay vào Tây Lục Vực.

Trên xe có mấy người ngồi, bất ngờ họ đều là Nguyên Anh Chân Quân.

Một nữ tử trong đó mặc y quần màu chàm, trên mặt có hình xăm còn bọ cạp màu lam, che hơn nữa gương mặt, chính là một cổ tu.

Lúc này Bàn Ân cầm một ống trúc, ống trúc này toàn thân đỏ như máu, dường như đã dùng huyết dịch ngâm rất lâu, màu đỏ sậm đã thâm nhập vào trong mỗi hoa văn của linh trúc.

Mà ở trong ống trúc thì không ngừng truyền ra tiếng kêu vang của côn trùng.

"Phương hướng mà Chỉ Lộ Cổ chỉ chắc là Tây Lục Vực này."

Bàn Ân nhìn ống trúc trong tay, có chút không nỡ nói: "Ta dùng Thiên Độc Phỉ Đan kích thích tiềm lực của con Chỉ Lộ Cổ này, khiến con cổ trùng Địa phẩm này có thể phát huy tác dụng như cổ trùng Thiên phẩm, nhưng đại giới chính là dùng xong sẽ chết... Cũng may nó vốn là cổ trùng dùng một lần."

Tố Văn đạo hữu chính là đệ nhất nhân cổ tu, rất nhiều cổ trùng thượng cổ, thường có rất nhiều diệu dụng không nói ra được, hôm nay gặp mặt, quả nhiên không giả."

Một nam tử mặt lục bào khác mở miệng, quả nhiên quân tử khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc, vậy mà Phương Tịch cũng biết người này, chính là Bích Ngọc Chân Quân!

Ở bên cạnh Bích Ngọc Chân Quân còn có một trưởng lão Hắc Long Tông ngồi, vậy mà là Hắc Huyền Thượng Nhân.

Gương mặt Hắc Huyền Thượng Nhân già nua, cằm không râu, trầm ngâm nói: " Trong một bản cổ tịch lão phu từng xem có ghi, Chỉ Lộ Cổ trong truyền thuyết chính là đến từ thuật bói toán trong cổ tu nghiên cứu tu tiên bách nghệ, ý tưởng rất khéo léo, dùng cổ trùng làm chủ thể xem bói, có thể tránh được hậu quả thọ nguyên trôi đi... Hôm nay gặp mặt, quả nhiên huyền diệu."

"Hắc Huyền đạo hữu quá khen."

Bàn Ân âm thầm tập trung cao độ, Hắc Long Tông không hổ là bá chủ của Nam Cương, ngay cả chuyện như vậy cũng biết rõ ràng.

"Chỉ Lộ Cổ này chỉ là cổ trùng dùng một lần, nếu không thì thiếp thân cũng không nỡ thôi phát tiềm lực của nó... Ngoài ra nó chỉ có thể nhắm vào chuyện xem bói, ngoài ra không còn bất kỳ manh mối nào."

"Hơn nữa tế luyện nó rất khó, thường thì trăm lần cũng khó được một lần thành công..."

Bàn Ân lắc đầu, nói ra rất nhiều nhược điểm của loại cổ trùng này, hiển nhiên là cô ta sợ hai Nguyên Anh của Hắc Long Tông này sinh ra tâm tư gì đó không nên có.

Bích Ngọc Chân Quân mỉm cười cũng thuận thế đổi chủ đề: "Lần này ba người chúng ta liên thủ nhất định có thể mở ra được bí cảnh của cổ tu thượng cổ kia."

"Đúng như vậy..."

Hắc Huyền Thượng Nhân cũng nói: "Nếu không phải ta và Bích Ngọc đạo hữu tìm được Cổ Thần Lệnh của thượng cổ còn sót lại thì có phải là Bàn đạo hữu ngươi sẽ luôn che giấu bí mật này không?"

"Cổ Tiên Môn ta luôn lưu truyền địa đồ bí cảnh, chỉ là có chỗ thiếu sót, nhất định phải phối hợp với Chỉ Lộ Cổ... Sau có thể gọi là che giấu?"

Bàn Ân liếc nhìn hai Nguyên Anh Chân Quân này một chút: "Huống chi nếu không có chìa khoá mở cửa là Cổ Thần Lệnh thì cũng không thể mở bí cảnh kia ra được, thiếp thần càng không hợp tác với hai vị..."

Trong lòng cô ta cũng có chút buồn bực, hai vị trưởng lão Nguyên Anh của Hắc Long Tông này lại cơ duyên xảo hợp tìm được chìa khoá của bí cảnh cổ tu thượng cổ mà Cổ Tiên Môn luôn tìm mãi mà không được, lại tìm tới cửa.

Dưới sự hấp dẫn của cơ duyên bí cảnh và uy thế Hắc Long Tông thật sự khiến cô ta không thể nào từ chối được...
Bạn cần đăng nhập để bình luận