Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 891: Đấu pháp (2)

"Hư không chi bảo cấp bảy... Huyết Sát Phiên?"
Kiếm Tử rụt con ngươi lại.
Gã đương nhiên biết đại danh Huyết Sát Phiên của ma tộc nhưng có thể chơi đùa lực lượng hư không đến xuất thần nhập hóa như vậy, còn có thể na di kiếm khí mà gã dùng tàn kiếm Tiên Phủ chém ra thì dù là Thiên Phượng cấp bảy cũng chưa chắc làm được.
"Quá yếu, quá yếu..."
Phương Tịch lắc đầu dường như hơi thất vọng.
Sau đó đại thủ của hắn chụp ra.
Biển máy lập tức sụp đổ hóa thành một bộ trường bào đỏ như máu khoác lên giáp vai của hắn.
Phía sau trường bào đỏ như máu còn có một con Phượng Hoàng màu bạc, giương cánh muốn bay.
Ánh bạc lóe lên, thân ảnh Phương Tịch đã biến mất không thấy đâu nữa.
Sau đó thân ảnh của hắn lại bất chợt xuất hiện ở bên cạnh Kiếm Tử rồi quét ngang một quyền.
Kiếm Tử bất ngờ không đề phòng nên y phục trên cánh tay bị vỡ nát, kiếm khí kinh người bộc phát ra hình thành một tấm cự thuẫn xanh.
Bên ngoài tấm thuẫn còn có từng mũi kiếm sắc bén chĩa ra.
Nhìn thấy cảnh này thần sắc Phương Tịch lại không thay đổi, trên nắm tay của hắn có ánh sáng bốn máu lóe lên, trong nháy mắt đã có một lớp giáp bao phủ lại!
Tranh!
Tiếng kim thiết vang lên.
Vô số mũi kiếm chia năm xẻ bảy, sau đó tấm thuẫn rên rỉ rồi bị một quyền của Phương Tịch đánh xuyên, trúng vào cánh tay trái của Kiếm Tử!
Răng rắc!
Tay phải của Kiếm Tử chém ra, trên thanh phi kiếm màu xanh dài hơn một thước chợt hiện ra từng phù văn tàn khuyết, chém trượt vào hư không.
Thân ảnh Phương Tịch đã lóe lên một cái rồi biến mất từ lâu rồi.
Kiếm Tử cúi đầu nhìn cánh tay trái của mình hiện ra đường cong vặn vẹo quỷ dị, mở hồ có thể thấy được kiếm cốt màu vàng óng bên trong.
"Thuấn di? !"
Tay phải của gã giơ tàn kiếm Tiên Phủ lên cao, kiếm khí vô hình bộc phát quanh thân kiếm, làn ra ba thước xung quanh.
Đây là tuyệt học của Kiếm Các: Tam Xích Kiếm Vực!
Đạo kiếm tu bắt đầu từ luyện kiếm thành tơ đã truy tìm kiếm ý vô cùng sắc bén, đến con đường nhất kiếm phá vạn pháp!
Vốn không cần phòng ngự, một khi phòng ngự sẽ đại biểu Kiếm Tâm bị dao động.
Nhưng Tam Xích Kiếm Vực thì khác!
Kiếm Vực này chỉ có ba thước, chỉ có kiếm tu đã nắm giữ 'Nhất kiếm phá vạn pháp' mới có thể thi triển.
Phạm vi ba thước quanh thân đều là kiếm ý mạnh mẽ tuyệt đối, mặc cho thần thông pháp thuật cỡ nào cũng không thể vượt qua một bước!
Nhưng Phương Tịch cũng 'Nhất lực hàng thập hội' !
Hắn dùng uy năng hư không của Huyết Sát Phiên, thân hình liên tục lấp lóe trong hư không rồi chợt đến phía sau của Kiếm Tử rồi lại vung ra một quyền.
Xuy xuy!
Nắm đấm của hắn đánh vào trong Tam Xích Kiếm Vực, vô số kiếm quang càn quét, khiến Vạn Yêu Giáp cũng phải gào thét rồi xuất hiện từng vết nứt.
Nhưng trước khi vỡ vụn thì Phương Tịch đã đấm một quyền lên lưng của Kiếm Tử rồi!
Phốc!
Bạch quang lóe lên, thân hình của Kiếm Tử đã biến mất.
Thay vào đó là một con khôi lỗi mặt không cảm xúc!
Kiếm Khôi Lỗi!
Con khôi lỗi này có diệm mạo bình thường, toàn thân phủ đầy vết kiếm, mạnh mẽ nổ tung...
Phốc phốc!
Vô tận kiếm khí hung mãnh bộc phác bao phủ phạm vi mấy chục dặm.
Những kiến trúc vàng son lộng lẫy, đặc biệt là chủ thể Nghênh Khách Lâu cũng đều bị hóa thành tro bụi.
Chỉ thấy kiếm quang lóe lên, gió nhẹ thổi qua, tất cả đều bay đầy trời như bụi rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Răng rắc!
Phương Tịch cúi đầu thì thấy trên Vạn Yêu Giáp hiện ra từng vết nứt, sau đó chúng không ngừng lan ra đến Vạn Yêu Giáp phụ.
Răng rắc, răng rắc!
Nhưng xảy ra hiệu ứng dây chuyền, từng mảnh giáp tróc ra khỏi Vạn Yêu Giáp, sau đó nổ tung hóa thành tro bụi.
Huyết Sát Phiên rên rỉ, trên mặt phiên hiện ra mấy lỗ rách.
"Vậy mà..."
Cách đó mấy chục dặm có kiếm quang lóe lên, thân hình Kiếm Tử hiện ra.
Gã đảo thần thức qua chỉ thấy Vạn Yêu Giáp trên người Phương Tịch vỡ vụn, hiện ra ngực rắn chắc và da thịt tỏa ra quang huy như ngọc thì mặt không khỏi lộ vẻ kinh ngạc.
Bộ Kiếm Khôi Lỗi này gã đã lấy được trong một lần kỳ ngộ, bên trong có chứa vô số kiếm khí mà gã đã ngày đêm tích góp.
Bất chợt bộc phát thì dù tu sĩ Hợp Thể hậu kỳ cũng không thể nào tốt được.
Lần trước ở trong Thất Bảo Bí Cảnh gã còn dựa vào chiêu này để ám toán Thần Toán Tử!
Kết quả lần này gã đã tự bạo tất cả kiếm khí ở trong Kiếm Khôi Lỗi nhưng lại chỉ có thể phá được giáp của đối phương?
"Thể phách có thể so với yêu thú cấp bảy..."
"Nếu lại mạnh hơn chút nữa thì thật sự có thể sánh ngang với Kim Cương Tử..."
Trên mặt Kiếm Tử hiện lên một tầng kim quang, cánh tay trái bị uốn cong trong nháy mắt đã khôi phục như ban đầu, thì ra gã đã thi triển bí thuật, cưỡng ép áp chế thương thế lại: "Ta thừa nhận, ngoài Phương Tiên Đạo Chủ ra thì ngươi cũng là đối thủ mà ta muốn!"
Đoản kiếm dài hơn một thước trong tay gã bộc phát tinh manh, gã dùng ngón tay phủi kiếm, khiến nó vang lên tiếng như long ngâm.
Thiên địa dường như cũng chỉ còn lại tiếng kiếm minh.
"Tâm Kiếm Chi Thuật?"
Phương Tịch cười nhạo nhưng trong lòng thì nói thầm: 'Thật khéo... Ta cũng là Phương Tiên Đạo Chủ đó! Tiếc là... Ta cũng không muốn có đối thủ như ngươi mà chỉ muốn mạng của ngươi.'.
Trong tay hắn lóe lên hoàng mang, một cái Hoàng Bì Hồ Lô hiện ra.
Hoàng Bì Hồ Lô như hoàng ngọc lại mang theo vẻ như vô cùng nặng nề.
Phương Tịch mở nút hồ lô ra rồi quát khẽ: "Mời bảo bối chuyển thân!"
Hưu!
Giữa thiên địa có tiếng đao minh vang lên, thậm chí còn át cả tiếng kiếm minh!
Nhị Ngũ Trảm Phách Hồ Lô chợt dốc xuống, một đạo quang huy Canh Kim bắn ra!
Một sợi kim tuyết xuất hiện rồi lướt qua cổ của Kiếm Tử!
Nhanh!
Tất cả mọi chuyện xảy ra nhanh như sét đánh không kịp bưng tai!
Thanh Nhị Ngũ Trảm Phách Phi Đao này vừa ra tất phải thấy máu!
Chỉ một đao, đã bêu đầu của Kiếm Tử!
Nhưng Phương Tịch lại không có chút đắc ý nào, quang huy xanh biếc lóe lên trên tay của hắn Thanh Hòa Kiếm đời thứ năm hiện ra.
Hoa văn gỗ ở chuôi kiếm không ngừng tỏa linh quang, thúc đẩy sinh ra kiếm khí kinh người.
Ánh mắt của hắn nhìn vào chỗ nào đó trong hư không, trên Huyết Sát Phiên lóe lên quang huy đỏ rực, bức một bóng người lui ra, vậy mà là Kiếm Tử!
"Lại là thần thông thế kiếp sao?"
Phương Tịch cười ha ha: "Đạo hữu không giống kiếm tu chút nào!"
Hắn giơ Thanh Hòa Kiếm đời thứ năm lên cao, vốn dĩ lúc Phản Hư mỗi lần hắn vận dụng món Tiên Phủ Kỳ Trân tàn khuyết này thì đều như bị rút xương hút tủy.
Nhưng sau khi tấn thăng Hợp Thể thì lại có vẻ như không phí chút sức nào.
"Vậy mà..."
Nhìn thanh tàn kiếm Tiên Phủ trong tay của Phương Tịch còn đầy đủ hơn cả tàn kiếm trong tay mình thì trên mặt Kiếm Tử hiện lên vẻ kinh hãi.
Gã vốn cho rằng dữ lắm trong tay của lão tổ Vương gia chỉ có một mảnh tàn phiến.
Lại không ngờ nó lại là một thanh tàn kiếm Tiên Phủ như vậy!
Trên Thanh Hòa Kiếm đời thứ năm có từng phù văn sáng lên rồi bắt đầu ảnh hướng pháp tắc thiên địa xung quanh.
Kiếm Tử chợt cảm thấy mảnh thiên địa này trở nên vô cùng ngột ngạt, gã biết cuối cùng mình cũng không thể dựa vào thần thông trước đó chết thay nữa, trên mặt không khỏi hiện ra vẻ rất nghiêm túc.
"Trảm!"
Phương Tịch hừ lạnh, Thanh Hòa Kiếm đời thứ năm ầm ầm trảm xuống.
Hưu!
Một đạo kiếm khí kinh thiên tách hư không ra khiến đầy trời đều mà màu xanh biếc.
Từng tia kiếm khí xanh biếc trải đầy hư không, chặn kín tất cả đường lui của Kiếm Tử rồi chợt hợp vào giữa.
"Đây..."
Hắc Diễm Thượng Nhân đang nhanh chóng chạy đến lập tức dừng độn quang lại mà nhìn về phía kiếm khí xanh biếc ở chân trời xa và pháp tắc thiên địa mơ hồ ba động thì vẻ mặt rất khó coi: "Tiên Phủ Kỳ Trân... Vậy mà là Tiên Phủ Kỳ Trân!"
"Ba động như vậy, ít nhất cũng là Tiên Phủ Kỳ Trân tàn khuyết... Dù đối phương chỉ là Hợp Thể sơ kỳ nhưng nắm giữ Tiên Phủ Kỳ Trân như vậy thì lão phu chắc chắn không phải đối thủ, thậm chí còn có thể vẫn lạc!"
Khương Đạo Nhân cũng dừng độn quang lại, mặt đầy vẻ ngưng trọng.
Quanh người lão còn có từng con cá sặc sỡ nhàn nhã bơi lội trong hư không.
Hiển nhiên những còn cá này cũng không phải món đồ chơi nào đó mà là thần thông hoặc linh thú kỳ dị nào đó!
"Hô..."
Cảm nhận được Tiên Nguyên Khí trong cơ thể đã hao gần một nửa thì Phương Tịch nhìn về phía trước với vẻ mặt ngưng trọng.
Thần thức của hắn có thể cảm ứng được... Kiếm Tử vẫn chưa chết!
"Tốt..."
"Thanh kiếm này chắc chắn là vật của Kiếm Các chúng ta!"
Trên người Kiếm Tử ngay cả một chút nếp nhân cũng không có, gã từ phía sau nửa cái nghiên mực chậm rãi đi ra, trên mặt hiện ra vẻ tham lam: "Tàn kiếm của Kiếm Các, đúc lại trong tay ta, cống hiến của bản Kiếm Tử sẽ vượt qua các đời tổ sư!"
Nửa cái nghiên mực trước mặt gã hiện ra quang trạch xám đen.
Nó phóng ra một lớp quang thuẫn đen nhánh bảo vệ toàn thân của Kiếm Tử, đây là mấu chốt giúp đối phương không tổn hao chút lông tóc nào dưới công kích trước đó!
"Đây chính là thứ mà ngươi đã lấy được trong Thất Bảo Bí Cảnh sao... Hình như cũng không phải Tiên Phủ Kỳ Trân nhưng phòng ngự lại khá kinh người, chắc là một món dị bảo."
Phương Tịch nhìn cảnh này lại rất hứng thú nói.
"Sao ngươi lại biết chuyện Thất Bảo Bí Cảnh..."
Kiếm Tử nhướng mày: "Chẳng lẽ ngươi đã gặp Thần Toán Tử? !"
Không thể không nói gã rất nhạy bén, chỉ trong một câu nói của Phương Tịch đã đoán ra được không ít tin tức.
"Ai..."
Phương Tịch lại chợt thở dài, trong tay hiện ra Sinh Tử Ấn.
"Ta mới Hợp Thể sơ kỳ, vẫn còn quá yếu..."
Bá!
Trên Sinh Tử Ấn, cành Thủy Tổ Yêu Ma Thụ giãn ra rồi chợt có một đạo huyền quang tím quét ra!
Thái Thượng Bắc Đấu Tư Mệnh Thần Quang!
Thần quang này xuyên qua nghiên mực biến thành quang mang đen nhánh đánh lên người Kiếm Tử.
"Không!"
Kiếm Tử chợt cảm thấy có cảm giác vô cùng khủng bố giáng xuống, sau đó khí tức của gã hoàn toàn biến mất rồi rơi xuống đất.
Ở giữa không trung thân thể của gã đã bị Địa Tiên Linh Cảnh bao phủ, sao đó biến mất không thấy đâu nữa...
'Lần này có thu hoạch rất tốt...'.
Nghĩ đến thanh tàn kiếm kia và nghiên mực thì trong lòng Phương Tịch rất mừng rỡ, đồng thời lại thầm cảnh giác:
'Tên Kiếm Tử thật sự rất khó giết, hắn lại có khí số tập trung... Nếu để hắn tấn thăng Hợp Thể trung kỳ, thậm chí hậu kỳ... Thì e là đã đủ sức đảm nhiệm vị trí Nhân Tộc Ngũ Tử.'.
"Hử?"
Cảm nhận có mấy đạo thần thức cấp Hợp Thể đảo qua thì Phương Tịch cầm Thanh Hòa Kiếm đời thứ năm, Huyết Sát Phiên lại hóa thành một bộ chiến bào đỏ phủ lên người, bên hông treo Nhị Ngũ Trảm Phách Hồ Lô, lẳng lặng đứng đó chờ.
Một lát sau.
Hai đạo độn quang trước sau bay đến.
"Kiếm Tử... Vậy mà vẫn lạc?"
Quanh thân Hắc Diễm Thượng Nhân có chín con hỏa nha đen nhánh bay lượn, cảnh giác nhìn Phương Tịch.
Khương Đạo Nhân tay cầm cần câu bích ngọc, nhìn về hướng khác rồi hư lạnh: "Đây là chuyện nội bộ của nhân tộc ta, dị tộc không tiện nhúng tay!"
"Ha ha, tu sĩ Hợp Thể nhân tộc đấu pháp thật sự khó gặp mà!"
Ầm ầm!
Mặt đất chấn động, Địa tộc cấp bảy hiện ra hóa thành một cự nhân to lớn như núi, trong tay còn nâng Mẫu Đơn Tiên Tử.
Cô ta yêu kiều cười khẽ rồi nói: "Đồng thời... Trước đó tên Kiếm Tử kia còn trảm thiếp thân một kiếp, chuyện này cũng không thể cứ bỏ qua như vậy nếu không thì vị đại nhân kia sẽ không chịu đâu..."
"Chủ nhân hắc thị..."
Khương Đạo Nhân kiêng dè không thôi mà hô ra một cái tên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận