Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 253: Tiểu phá

Trong phòng bế quan.

Phương Tịch lặng lẽ vận chuyển Thanh Mộc Trường Sinh Công, sau khi làm xong mọi chuyện hôm nay thì hắn chậm rãi thời ra một hơi dài.

Từ sau khi phân ra một đạo thần thức để luôn chú ý đến Thế Giới Mảnh Vỡ thì hắn cũng không cần thường xuyên giám sát tình huống bên kia.

Có chuyện gì quan trọng thì đều có thể lập tức biết được.

Lúc này thì hắn bắt đầu suy nghĩ vấn đề Thế Giới Mảnh Vỡ.

'Bây giờ xem ra... Càng lúc càng giống bí cảnh cao cấp của tu tiên giả ma đạo... Con đường tu luyện của Vu Dân đã sớm có kế hoạch, thậm chí đến thời hạn đều bị khóa chết!'.

'Ngay cả thể chất đặc biệt của Vu Dân cũng chưa chắc không phải mưu đồ bồi dưỡng huyết mạch đặc thù của ma đạo?'.

'Nếu vậy... làm sao để trợ giúp Đan Nhã và Vu Dân vượt qua ma tai trăm năm đây?'.

Phương Tịch cũng không phải là người tốt nhưng hắn biết được nếu mình có thể đưa ra phương án thì chắc chắn sẽ được tất cả Vu Dân ủng hộ, muốn gì cho nấy.

Đến lúc đó, gì mà Linh Văn, Bảo Văn, đều chỉ như lấy đồ trong túi.

'Thậm chí... Từ chuyện ma đạo có thể bồi dưỡng Vu Vương cấp Kết Đan thì xem ra bí cảnh này có đẳng cấp rất cao... Nói không chừng có thiên địa linh vật gì đó có thể phụ trợ Kết Đan, Kết Anh thì sao...'.

Bây giờ pháp lực Trúc Cơ sơ kỳ của Phương Tịch chưa từng rèn luyện đến cực hạn đến cực hạn vẫn cần đan dược phá giai để phụ trợ.

Nhưng hắn đoán chờ đến khi pháp lực thể lỏng trong Khí hải đan điền của mình đột phá năm mươi giọt thì dù không dùng đan dược hắn cũng có khả năng lớn sẽ tự đột phá.

Thậm chí Thanh Mộc Linh Thể của hắn cộng với Ất Mộc Pháp Thân còn sót lại, một mạch tu hành đến Trúc Cơ viên mãn cũng không phải vấn đề lớn.

Dù sao thì thọ nguyên của hắn vẫn còn rất dài, đây chính là ưu thế lớn nhất của hắn.

Nhưng cửa ải ngưng kết Kim Đan sau này, ngoại trừ linh căn thiên phẩm ra thì bất kỳ ai cũng phải đau đầu.

'Nếu ta muốn đột phá Kim Đan, còn muốn mười phần chắc chín thì... Đầu tiên phải đến Đại Lương tìm Thủy tổ Yêu Ma Thụ, lại trồng ra được Ất Mộc Pháp Thân... Lần này thực lực của ta mạnh hơn lúc Luyện Khí nên có thể trấn áp bản năng, ít nhất trong lúc tu luyện Ất Mộc Pháp Thân cũng có vấn đề gì...'.

'Thứ hai là tìm kiếm các loại linh vật có thể trợ giúp Kết Đan... Tỉ như Huyền Thủy Dịch lần trước... Hi vọng ở trong Thế Giới Mảnh Vỡ này có linh vật Kết Đan tốt hơn cả Huyền Thủy Dịch, mặc dù tìm được thì làm sao mang về cũng là một vấn đề lớn...'.

Sau khi suy tư xong, Phương Tịch thản nhiên xuất quan.

"Bến quan lần này cũng hơn mấy tháng rồi? Tính ra ta đã tám mươi ba tuổi... Không biết tình hình thú triều bên ngoài sao rồi?"

Phương Tịch tính ngày, hơi xúc động: "Trong mắt người ngoài ta chính là loại tu sĩ hoàn toàn vô vọng với Kim Đan chứ gì?"

Thông thường thì tu sĩ Trúc Cơ tốt nhất là trước trăm tuổi đột phá cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ, như vậy mới có thể xem là hạt giống Kết Đan.

Tỉ như La Công... Là rất có hi vọng.

Mặc dù thời gian mà y và Phương Tịch Trúc Cơ không chênh lệch nhiều nhưng tuổi tác thì chênh lệch rất lớn.

Đến nay y mới khoảng sáu mươi tuổi, trước trăm tuổi y rất có hi vọng đột phá Trúc Cơ hậu kỳ!

Nếu như Phương Tịch, đại nạn sắp đến mới may mắn Trúc Cơ thì đều vô vọng với Đạo đồ, sau đó cả ngày uống rượu làm vui, hoặc là một lòng hỗ trợ gia tộc.

'Đương nhiên chúng cũng không biết được ta có thể sống hơn bốn trăm năm, so với La Công còn trẻ hơn đó...'.

'Có thể lý giải, có thể lý giải...'.

Phương Tịch thản nhiên xuất quan, gọi Kim Linh đến, uống rượu làm vui, ăn mừng một phen.

Lần ăn mừng này là liên tục mấy ngày.

Ngày hôm nay.

Phương Tịch đang uống rượu, đúng lúc Vi Nhất Tịch cũng miễn cưỡng khôi phục lại sự phản phệ khi Trúc Cơ thất bại, nhìn cánh hoa đào trong hồ: "Đại Thanh đâu rồi?"

Trước kia, con cá tham ăn này chắc chắn sẽ đớp những cánh hoa này, lại còn ăn vụng Linh Đào.

"À, có lẽ là xấu hổ..."

Đương nhiên Phương Tịch không trả lời thật là mình lệnh cho Thanh Giác Ngư Long thu liễm một chút, để có thể xuất kỳ bất ý.

"Đại Thanh biết xấu hổ sao?"

Vi Nhất Tịch không tin, con cá mặn kia lúc ở Phỉ Thúy Nhai đều lấy lòng nàng để xin linh mật ăn, thế mà biết xấu hổ sao?

Lúc nàng còn định nói gì đó thì chợt...

Ầm ầm! !

Một trận đất rung núi chuyển, tiếng nổ lớn từ hướng ngoại thành truyền đến.

"Xảy ra chuyện gì?"

Pháp lực màu xanh phun trào quanh thân Phương Tịch, Ngũ Hành Thuẫn Giáp xuất hiện, trước tiên tạo ra một tầng quang thuẫn ngũ thải, sau đó hắn mới bay lên.

Trong hư không, gợn sóng đủ màu sắc xuất hiện trên trận pháp, vậy mà không thể áp chế hắn bay lên trời.

"Đây là... Đại trận cấp ba xuất hiện tổn hại, ngay cả cấm chế cấm bay trong trận của bị tổn thương sao?"

Phương Tịch giương mắt nhìn lên, chỉ thấy hướng cửa thành Nam có vô số linh quang phun trào, một quả cầu lửa thật lớn phóng lên trời nhưng một mặt trời thu nhỏ.

Linh ba trùng kích theo đó mà đến, dù tu sĩ Trúc Cơ như hắn cũng cảm thấy run sợ.

Chấn động mạnh khiến một phần kiến trúc ngoại thành gần mặt phía nam hoàn toàn sụp đổ, dù kiến trúc trong nội thành cũng xuất hiện từng vết nứt.

"Đây là... Kết Đan giao thủ?"

Vẻ mặt Phương Tịch đầy sự chấn động.

Đây là lần đầu tiên hắn đối mặt uy lực Kết Đan, dù dư ba cách hơn mười dặm mà cũng dọa người như vậy.

Chờ sau khi quang mang tán đi, hắn mới phát hiện tường thành Nam vốn đồ sộ chẳng biết từ lúc nào đã sụp đổ hết một đoạn.

Rất nhiều yêu thú như thủy triều theo lỗ hổng tràn vào.

"Thành bị phá rồi sao? !"

Một tán tu vừa dùng hộ thuẫn xốc lên một đống phế tích nhìn lỗ hổng to lớn của tường thành đồ sộ, thần sắc kinh ngạc.

Hắn chợt thấy có một đám lửa đỏ đánh qua.

Đó là một con yêu thú Hỏa Ngưu đầu mọc sừng đỏ.

Nó nhìn tu sĩ bằng đôi mắt đỏ bừng, sừng đỏ trên đầu chợt bốc lên ngọn lửa nóng hừng hực, vô cùng hung hãn chạy qua.

Ba!

Tên tu sĩ dùng hộ thuẫn phòng ngự trong nháy mắt đã bị sừng Hỏa Ngưu húc chia năm xẻ bảy, húc y bay thẳng vào vách tường phế tích sau lưng.

"A!"

Tu sĩ hét thảm, ngũ tạng lục phủ đều bị húc phá, thêu cháy khét... Trong nháy mắt đã không còn khí tức.

Một đàn Hỏa Ngưu xông đến, cắn xé thi thể tu sĩ.

Đối với yêu thú, huyết nhục của tu sĩ rất dồi dào linh khí, quả thật đại bổ!

"Chết!"

Hoàng Sa đạo nhân bưng một bình bát màu vàng đất, trong đó có đầy ấp cát vàng, từng hạt cát vàng nhỏ bé trong nháy mắt hóa thành hòn đá to lớn màu vàng đất, từ giữa không trung rơi xuống, nện từng con yêu thú đứt gân, gãy xương, huyết nhục thành bùn.

"Hừ..."

Y đắc y nhìn những tán tu xung quanh, ngoại phóng uy áp Trúc Cơ cường đại: "Còn không nhanh đi giết yêu thú, người dám ngấp nghé cửa hàng linh thạch của lão phu, chết! ! !"

Hoàng Sa đạo nhân cũng không lên tường tác chiến mà điệu thấp trấn thủ cửa hàng nhà mình.

Không ngờ chuyện tường thành bị phá cũng có thể gặp phải.

Đang lúc y thấy bản thân không may thì nhìn thấy hai con Lôi Giác Mãng bò đến, ở phía sau nó lưu lại một đường rắn bò rất dài.

Những chỗ chúng đi qua đều lưu lại vết tích cháy đen, vảy trên người đầy các loại linh quang, thậm chí công kích của tu sĩ Luyện Khí cũng không phá được phòng ngự của nó, thần sắc y không khỏi trở nên vô cùng ngưng trọng: "Hai con Lôi Giác Mãng cấp hai trung phẩm... Xong rồi..."

Ngay lúc Hoàng Sa đạo nhân đang định bỏ cửa hàng nhà mình mà chạy trối chết.

Leng keng!

Giữa không trung hai âm thanh thiết mã kim qua chợt vang lên!

Sóng âm vô hình như phi nhận lưu lại rất nhiều vết thương trên thân hai con Lôi Giác Mãng.

"Ti ti!"

Một con Lôi Giác Mãng ngóc đầu lên, đồng tử băng lãnh dựng thẳng mang theo sự khát máu, sừng nhỏ trên đầu nó chợt phát ra một đạo lôi điện mãnh liệt.

Bạch quang chợt lóe giữa thiên địa, một bóng người xinh đẹp bị đánh bay ngược lại mấy chục trượng.

"Hóa ra là Đào Linh tiên tử!"

Hoàng Sa đạo nhân cũng tế lên linh khí bình bát của mình, triệu hồi ra mảng lớn cát vàng, vừa vây công một con Lôi Giác Mãng khác, y vừa nhanh chóng dùng thần thức truyền âm: "Bên tường thành đã xảy ra chuyện gì?"

"Hôm nay Bạch Phong Chân Nhân tự xuất thủ đại chiến với Kim Quan Lôi Bằng... Nhưng không ngờ có yêu vương tinh thông độn pháp và liễn tức từ dưới lòng đất phóng lên đánh lén... Mặt phía nam tường thành bị phá một chút, đồng đạo Trúc Cơ tử thương thảm trọng... Nhưng Âu Dương Đại chưởng sự vẫn đang chiến đấu hăng hái!"

Nguyễn Tinh Linh nói liên tục, khiến thần sắc của Hoàng Sa đạo nhân liên tục biến đổi, y vội hỏi: "Bạch Phong lão tổ sao rồi?"

Nếu tu sĩ Kết Đan vẫn lạc vậy thì y vẫn nên chạy sớm sẽ tốt hơn.

"Ta cũng không biết... Nhưng từ chuyện hai yêu vương kia đều bị kiềm chế chưa từng vào thành thì có lẽ do chân nhân nhất thời chủ quan, cũng chưa từng chịu thương thế nghiêm trọng."

Nguyễn Tinh Linh ăn ngay nói thật.

Mà lúc này, từ bốn phương tám hướng đều có tu sĩ chấp pháp của Bạch Phong Sơn chạy đến, tiễu trừ những yêu thú lọt lưới.

Tùng tùng!

Tiếng trống rung trời vang vọng.

Từng đạo lôi đình tím ngắt đánh xuống từng lổ hổng, đánh từng con yêu thú còn muốn tràn vào nổ thành tro bụi.

Rõ ràng là Âu Dương Chấn!

Người này là tu sĩ Lôi linh căn Địa phẩm, thủ đoạn lôi pháp sát phạt rất mạnh, thậm chí chẳng biết từ lúc này mà y đã dùng bí pháp tế luyện Quỳ Ngưu Cổ!

Ầm ầm!

Một cái trống lớn làm bằng da bò hạ xuống lỗ hổng của tường thành như đá ngầm hạ xuống kinh đào hải lãng, ngăn trở yêu thú ở bên ngoài.

Tiếng nói hùng hồn của Âu Dương Chấn vang khắp phương viên mấy chục dặm: "Phàm là tu sĩ ở tiên thành, toàn lực đánh giết yêu thú!"

Chỉ là yêu thú cấp một cấp bậc Luyện Khí thì dễ giết nhưng yêu thú cấp hai yêu thú cấp hai da dày thịt béo, hung uy nghiêm nghị vẫn gây thiệt hại rất lớn.

Đặc biệt là một đôi Lôi Giác Mãng kia, dưới sự phối hợp lẫn nhau vậy mà đánh Nguyễn Tinh Linh và Hoàng Sa đạo nhân liên tục bại lui!

"Hỏng rồi... Cứ tiếp tục như vậy thì hai chúng ta sẽ không ổn..."

Đôi mắt Hoàng Sa đạo nhân xoay loạn, y đã có ý định rút lui.

Mà lúc này, Nguyễn Tinh Linh thấy một đạo độn quang xanh bay đến thì không khỏi vui mừng: "Phương huynh, xin xuất thủ tương trợ!"

Người đến chính là Phương Tịch!

Hắn chuẩn bị xem thế cục ra sao rồi thừa cơ chạy trốn,

Không ngờ, mặt dù tường thành phía Nam bị phá một lỗ nhỏ nhưng dường như lỗ hổng đã được chắn lại?

Vậy thì hắn không cần vội vã chạy trước.

Nếu hắn chạy đến Đại Lương thì chắc chắn phải vứt đám Nguyễn Tinh Linh, Vi Nhất Tịch ở lại Bạch Trạch Tiên Thành.

Đối với Kim Thủ Chỉ của mình dù là người bên gối thì hắn cũng phải giữ bí mật tuyệt đối.

"Phương Tịch? Ai... Một tên Trúc Cơ sơ kỳ thì làm được gì?"

Hoàng Sa đạo nhân cũng biết Hoàng Sa đạo nhân, liên tục than thở trong lòng.

Y thấy uy năng đấu pháp của vị tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ này e là vô cùng tệ, từ khi hắn Trúc Cơ đến nay chưa từng xuất thủ, chỉ dùng luyện đan để gom góp tài nguyên...

Phốc! !

Đúng lúc này, một kiếm quang màu xanh bay ra, thế như kinh lôi, chợt kéo một phát, đã hóa thành một dải lụa màu xanh dài hơn mười trượng.

Chỉ với một kiếm, hắn đã khiến con Lôi Giác Mãng dây dưa với Nguyễn Tinh Linh bị đứt thành hai đoạn, máu rắn đầy trời như mưa máu rơi xuống.

"Chuyện này..."

Hoàng Sa đạo nhân choáng váng, chợt hô to: "Phương huynh cứu ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận