Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 394: Sát tinh

Tai hoạ sát nách!

Lăng Phá Thiên đang định khống chế Sát Thần, giết tên Kết Đan trung kỳ này nhưng không ngờ sau lựng bị Độc Long Trảo tập kích, lúc này mặt lão đỏ lên, phun mạnh ra một ngụm tinh huyết.

Tinh huyết là rơi lên pháp bảo linh châu, linh châu lập tức tỏa ra hào quang, bay đế trước Độc Long Trảo, mặt ngoài của nó hiện ra từng vết nứt.

'Pháp bảo của người này sắc bén thật... Pháp bảo hình trảo này dường như chuyên pháp linh tráo hộ thể?'.

Trong lòng Lăng Phá Thiên hiện ra một ý niệm, lão lại nhanh chóng lấy phù lục phòng ngự cấp ba trung phẩm trong túi trữ vật ra, lập tức kích phát.

Một quang tráo rất dày xuất hiện, thủ hộ lão vào trong đó.

Thấy vậy Lăng Phá Thiên mới hơi thở phào nhẹ nhõm rồi nhìn linh châu của mình.

Nhưng dưới cái liếc mắt đó một màn khiến lão gần như hồn phi phách tán xuất hiện!

Dưới Độc Long Trảo, mặt ngoài viên linh châu phòng ngự không ngừng tăng thêm nhiều vết nứt, cuối cùng rên rỉ một tiếng rồi hóa thành từng mảnh quang huy tứ tán, nó đã bị hủy!

Cũng may mà bảo châu này không phải bản mạng pháp bảo của lão, nếu không thì ngay sau đó lão cũng sẹ bị trọng thương!

Mà lúc này, Sát Thần trong Hỗn Sát Bát đã lộ ra nửa thân thể, mơ hồ có thể thấy được chín ánh mắt to lớn đỏ tươi, dữ tợn, khủng bố của nó đồng thời mở ra...

Phương Tịch thấy vậy thì cười lạnh trong lòng, lại kháp quyết: "Nhanh!"

Trên Độc Long Trảo có các loại hoa văn cổ xưa lần lượt sáng lên, một hư ảnh Giao Long ba đầu xuất hiện, giương nanh múa vuốt nhào lên quang tráo phòng ngự của phù lục cấp ba.

Ba!

Âm thanh vô cùng thanh thúy vang lên, quang tráo phòng ngự này lại bị một kích diệt đi!

Thế đi của Độc Long Trảo không, nó trực tiếp đâm thấu phòng ngự của pháp bào trên người Lăng Phá Thiên, đâm thẳng vào đan điền, tựa như bắt được viên Kim Đan mà Lăng Phá Thiên đã vất vả tu luyện mấy trăm năm!

Sau đó lại có âm thanh giòn khấu vang lên.

Sau ba đạo ô quang, thân thể Lăng Phá Thiên hóa thành mấy khúc, hoàn toàn hình thần câu diệt!

"Không tệ, không tệ... Độc Long Trảo này quả thật vô cùng âm độc, lại giỏi đột phá linh tráo hộ thể của tu sĩ Kết Đan... Quả nhiên xuất phẩm từ Thánh tử đều là tinh phẩm nha!"

Trên mặt Phương Tịch hiện ra một tia mừng rỡ: "Lăng Phá Thiên này ngay cả đòn sát thủ đầu tiên của ta cũng không thể bức ra, cũng là phế vật!"

Sinh Tử Ấn của hắn đang hòa làm một thể với Yêu Ma Thụ ở trong Sơn Hải Châu nên tạm thời không thể lấy ra.

Nhưng hắn vẫn còn một đòn sát thủ, đó chính là thân ngoại hóa thân!

Chỉ cần phải xuất kỳ bất ý đến gần, hắn lại triệu hoán thân ngoại hóa thân, dựa vào loại đột nhiên xuất hiện quỷ dị này và sự cường đại của thân ngoại hóa thân, dù tu sĩ Kết Đan viên mãn không cẩn thận cũng phải chịu thiệt thòi lớn.

Đương nhiên tu sĩ Kết Đan này quá phế, ngay cả thủ đoạn này cũng không bức ra được.

Ô ô!

Sau khi chủ nhân Lăng Phá Thiên chết, bản mạng pháp bảo Hỗn Sát Bát của lão gào thét một tiếng rồi quang mang quanh thân nó không ngừng ảm đạm đi.

Con Cửu Nhãn Sát Thần ki phát ra tiếng gầm thét chấn trời, mơ hồ có thể biết được nó cũng rất không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn phải rút vào trong Hỗn Sát Bát.

Ánh mắt Phương Tịch chuyển qua bên Lệ Hải Phong.

Lúc này, Huyền Hỏa Ma Cương đang dùng một quyền đập pháp bảo mai rùa chia năm xẻ bảy, hiện ra Lệ Hải Phong thần sắc kinh hoàng ở phía sau.

Y thấy Lăng Phá Thiên lại bị Phương Tịch thuần thục đánh giết, ngay cả Sát Thần sở trường nhất của lão cũng chưa kịp triệu hoán ra, lập tức y bị dọa đến mức hồn phi phách tán: "Đạo hữu tha mạng..."

Lệ Hải Phong cắn răng, mạnh mẽ thôi động chân nguyên Kim Đan, quán chú vào trong Cửu Kim Kiếm.

Bản mạng pháp bảo phi kiếm của y lập tức lóe lên kim quang như một con Kim Long, nhân kiếm hợp nhất với Lệ Hải Phong, vậy mà có thể bức lui được Huyền Hỏa Ma Cương!

Y thét dài, kiếm quang bao phủ thân thể, nhanh chóng bắn về phía sau, dĩ nhiên không phải y liều mạng mà là chạy trối chết!

Lệ Hải Phong cũng không ngốc, biết Lăng Phá Thiên đã chiến tử, một mình y ngay cả ma thi kia cũng đánh không lại, càng không thể nào là đối thủ của Phương Tịch, đương nhiên chỉ có chạy.

Kiếm độn thuật của người này quả nhiên vô cùng nhanh, trong nháy mắt đã bay đi rất xa.

Sưu!

Phương Tịch thấy vậy thì nhếch mép cười, hai tay kháp quyết, từ đầu ngón tay của hắn bay ra một giọt máu, hắn bất ngờ mở ra Nhiên Huyết Độn Pháp!

Với tu vi tu vi Kim Đan của hắn, lại thi triển bí thuật tàn phá nguyên khí thân thể như vậy thì đương nhiên hiệu quả càng không thể tưởng tượng nổi.

Chỉ trong khoảnh khắc, một đạo huyết sắc trường hồng đã đuổi kịp Lệ Hải Phong, một cái ma trảo đen nhánh chụp xuống đầu y.

...

Một nén nhang sau.

Huyền Hỏa Ma Cương bắt lấy Lệ Hải Phong, còn chưa đợi y hét thảm đã bị thi hỏa đen như mực đốt thành tro bụi.

Phương Tịch vẫy bàn tay.

Một đại thủ màu xanh bằng pháp lực xuất hiện, manh một thanh phi kiếm đã ảm đạm quang mang trở về, chính là Cửu Kim Kiếm!

"Hình như Kim Kiếm Môn chỉ có một tên tu sĩ Kết Đan này, xem ra tu sĩ môn này chỉ có thể chờ đến giữa trưa, bởi vì buổi chiều sẽ toi..."

Phương Tịch không đồng cảm với chuyện này chút nào, lấy túi trữ vật của Lệ Hải Phong, lại nhìn phương hướng Huyền Không Sơn, cười lạnh rồi mới hóa thành thanh hồng bay xa.

'Lần này mặc kệ người này là thấy hơi tiền nổi lòng tham cũng tốt, cơ duyên xảo hợp cũng được... Thanh Diệp Thương Hội, thù này bản nhân cũng nhớ kỹ.'.

'Còn có Nhan lão quỷ...'.

Trong độn quang, Phương Tịch mở túi trữ vật của Lăng Phá Thiên ra, vậy mà tìm được lệnh truy nã mình!

Tính thời gian, chắc là sau khi mình Kết Đan, thời gian mình lộ ra tin tức sắp đi xa đã phát ra!

'Rất rõ ràng... Người này biết tu sĩ ba nước chỉ có thể du lịch đến Nguyên Quốc, bởi vậy đã vận dụng quan hệ với tông môn mà truy nã ta...'.

'Nếu lúc ta Kết Đan sơ kỳ không có bao nhiêu bí thuật, pháp bảo lợi hại đến Nguyên Quốc thì nói không chừng ta cứ như vậy bị hắn hãm hại, nửa bước khó đi...'.

'Người này ta cũng ghi vào cuốn sổ nhỏ, hi vọng lúc ta trở về hắn vẫn còn sống... Nhưng mà hắn tọa hóa thì cũng không sao, vẫn còn tông môn và gia tộc!'.

...

Mấy canh giờ sau.

Mấy đạo lưu quang từ trên không trung hạ xuống, hiên ra mấy bóng người, đều phát ra ba động pháp lực cấp bậc Kết Đan.

Dẫn đầu trong đó rõ ràng là Thiên Sát lão nhân, sau lưng lão còn có Bích lão quỷ và Diêm Như Ngọc đi theo.

Đồng trong mắt Bích lão quỷ không ngừng chuyển động, chợt hiện ra một tia hoảng sợ: "Chỗ đấu pháp... Chắc là ở đây, bản mạng bài của Lăng đạo hữu lại tự nhiên vỡ vụn, xem ra đã vẫn lạc... E là kết cục người lão hữu của ta cũng không tốt lắm."

"Không ngờ... Tào đạo hữu kia... Không đúng, Phương đạo hữu bị Hỗn Nguyên Tông truy nã, vậy mà lại là sát tinh như vậy, có thể dễ dàng diệt hai tu sĩ Kết Đan trung kỳ như vậy... Đặc biệt là trong đó còn có Lăng lão quỷ, ngươi này có thể giao thủ mấy trăm chiêu với tu sĩ Kết Đan hậu kỳ mà không rơi vào thế hạ phong..."

Diêm Như Ngọc lầm bầm, nhớ lại từng màn mình kết giao với Phương Tịch, thầm cảm thấy may mắn khi mình không đắc tội người này.

"Xem ra thật sự là chỗ này..."

Thiên Sát lão nhân nhìn mảnh vỡ pháp bảo mà tu sĩ phía dưới nhặt lên, sắc mặt cũng trở nên rất ngưng trọng: "Trong thời gian ngắn có thể diệt sát Lăng Phá Thiên và Lệ Hải Phong... Kết Đan hậu kỳ bình thường cũng không làm được."

"Vậy tiếp theo chúng ta nên làm thế nào? Phải tiếp tục truy tung sao?"

Hai mắt Bích lão quỷ hơi thất thần hỏi.

"Hừ... Truy tung? Ta còn chưa trị tội của các ngươi đây!" Thiên Sát lão nhân hừ lạnh: "Vậy mà lại dám tự theo dõi khách của thương hội, ý đồ giết người đoạt bảo, nếu chuyện này truyền đi, uy tín của Thanh Diệp Thương Hội ta có còn hay không?"

"Ta cũng đã khuyên Lăng lão quỷ, tiếc là người này khăng khăng cố chấp... Hơn nữa những chuyện này đều tự hắn làm, không có liên quan với thương hội..." Bích lão quỷ lầm bầm.

"Bất kể nói thế nào, ngươi có sai lầm chức trách, sau việc này, lão phu sẽ báo cáo lên tổng bộ y như vậy, đến lúc đó người cứ chờ bị trách phạt đi..."

Thiên Sát lão nhân chắp tay sau lưng, chợt thở dài: "Còn có thông tin của Phương Tịch này, cũng báo lên... Hắc hắc, không ngờ trong Nguyên Quốc lại có người tàn nhẫn như vậy đến, thật thú vị... Đáng tiếc, lão phu đã không còn bao nhiêu thời gian để xem kịch vui rồi..."

Vị đại tu sĩ Kết Đan viên mãn này quay người rời đi, vậy mà lại có vài phần đìu hiu...

...

Trong động phủ Sơn Hải Châu.

Phương Tịch kiểm tra túi trữ vật của Lăng Phá Thiên và Lệ Hải Phong, chất linh thạch qua một bên.

"Đáng tiếc, vậy mà không có công pháp Sát Khí Quyết, ta có chút hứng thú với thủ đoạn áp đáy hòm khống chế Sát Thần..."

Hắn thở dài, đặt Hỗn Sát Bát ở một bên.

Loại bản mạng pháp bảo này, mặc dù sau khi chủ nhân chết đi thì đã có thể miễn cưỡng luyện hóa, nhưng uy lực của pháp bảo hạ xuống không chỉ một bậc.

Hơn nữa còn bởi vì công pháp không phối hợp nên không thể phát huy ra được bao nhiêu uy lực.

Lúc này, Hỗn Sát Bát trong mắt của Phương Tịch còn không hữu dụng bằng Cửu Kim Kiếm.

Hắn trầm ngâm một phen rồi lại lấy Huyễn Diệt Tâm Lan ra.

Chỉ thấy chậu băng ngọc không ngừng phát ra từng tia hàn khí, như mộng như ảo, mà Huyễn Diệt Tâm Lan hơi lung lay, trong hoa tâm có hai màu đen trắng xen kẽ nhấp nháy, vô cùng huyền diệu.

Đôi mắt Phương Tịch khẽ nhúc nhích, hai tay gảy liên tục, từng tia Ất Mộc Thần Quang hóa thành sợ tơ, không ngừng chui vào trong chậu hoa, cảm ứng sinh cơ của Huyễn Diệt Tâm Lan.

Vì vật này mà đã có hai tu sĩ Kết Đan trung kỳ bỏ mạng, lại liên quan đến đại nghiệp Kết Anh sau này của hắn, không thể qua loa.

Nhớ lại Thiên Sát lão nhân đã nhắc đến, một khi bắt đầu trị liệu thì không thể gián đoạn nên Phương Tịch vẫn chưa xuất thủ dùng Ất Mộc Thần Quang trị liệu linh thực này.

"Đúng là rễ cây có hỏng nhưng bị một cỗ hàn khí đóng băng sinh cơ... Chờ sau khi cấm chế hàn khí tan hết, nếu vẫn không còn cách nào cứu vãn thì chắc chắn sẽ mất hết tất cả sinh cơ, không thể nào tiếp tục sinh trưởng."

Phương Tịch sờ cằm.

Mặc dù hắn quyết định cứu chữa cây Huyễn Diệt Tâm Lan này nhưng hắn vẫn còn chút lo lắng với thọ nguyên.

Dù sau muốn hoàn troàn cứu chữa nó thì dù Nguyên Anh lão quái tu luyện công pháp hệ Mộc đỉnh cấp cũng phải hao phí mấy trăm năm thọ nguyên.

Đối với bọn họ thì tuyệt đối sẽ không làm chuyện được không bủ nổi mất này.

"Bây giờ ta mới trồng cây ba, bốn năm... Khôi phục được một, hai trăm năm thọ nguyên thôi... Dưa theo Ất Mộc Thần Quang dò xét, lần này muốn trị liệu thì ít nhất cần tiêu hao khoảng ngàn năm thọ nguyên... Dù sao ta cũng không phải Nguyên Anh lão quái!"

"Thoáng cái đã tổn thất quá nhiều thọ nguyên khiến thọ nguyên của ta hạ thấp giới hạn nguy hiểm cũng không thích hợp... Dù sao vạn nhất gặp phải cường địch thì sao, còn phải giữ lại Khô Vinh Huyền Quang dồi dào, dù sao ta cũng không định lập tức ngưng kết Nguyên Anh, vẫn có thể chờ sau đó..."

Phương Tịch đã suy tính xong, lại điều tra cấm chế này, lập tức nhíu mày: "Cấm chế hàn băng này, nhiều nhất chỉ có thể bảo trì sinh cơ ba năm nữa... Còn rất ít, vẫn phải tìm thủ đoạn khác, phong tồn sinh cơ của cây lan này lạo, cố gắng kéo dài..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận