Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 791: Báo thù (2)

Một đầm lầy.
Lọt vào trong tầm mắt, bốn phía đều là nước đầm lầy xanh biếc, từng bong bóng nổi lên, sau khi vỡ ra thì bên trong là Địa Sát Khí đầy kịch độc.
"Vậy mà lại là Cửu Tuyệt Diệt Nguyên Sát? !"
Phù Vô Nhị nhìn mảnh đầm lầy này, trên mặt hiện ra vẻ sợ hãi: "Dịch đạo hữu, ngươi xác định vật đó ở ngay chỗ này sao? Cửu Tuyệt Diệt Nguyên Sát này có ẩn chứa kỳ độc, tu sĩ Hóa Thần như chúng ta dính một chút thì không sao nhưng nếu thời gian quá lâu, sát khí nhập thể thì thần thức và pháp lực sẽ bị ô uế."
Bên cạnh gã có một thư sinh trẻ tuổi, tay cầm một quyển sách cổ, nhìn rất ôn tồn lễ độ, y cười nói: "Sao ta lại lừa Phù đạo hữu chứ? Chỗ này thật sự có một cây Thiên Nguyên Thánh Quả Thụ, chỉ cần chúng ta ăn một thánh quả này thì pháp lực sẽ lập tức tiến nhanh, đồng thời còn có thể giải được vạn độc đó..."
"Ừ, đúng vậy, Thiên Nguyên Thánh Quả có thể giải vạn độc, bởi vậy nó thích sinh trưởng ở nơi có chướng khí, độc vật hội tụ."
Dường như Phù Vô Nhị hiểu rất rõ tập tính của loại thiên địa linh căn này, gã nghe vậy thì gật đầu rồi lại nhìn thư sinh họ Dịch, nói: "Đạo hữu đến tìm ta, chắc là không đối phó được hoang thú thủ hộ linh căn này đúng không?"
"Đạo hữu thần cơ diệu toán..." Thư sinh họ Dịch cười khổ: "Chỗ đó cũng là vào lúc chạy trốn đêm đó, bản nhân hoảng hốt chạy bừa, muốn mượn loại độc chiểu này thoát khỏi sự truy kích của hoang thú, mới cơ duyên xảo hợp gặp được... Nếu không với độ rộng lớn cả vạn dặm của đầm lầy này, còn có sương độc che giấu thần thức mà muốn tìm được nơi của linh căn sẽ rất phiền phức."
"Không biết hoang thú thủ hộ linh căn này là loại nào?" Phù Vô Nhị hỏi.
"Là một con Hỗn Lạc Xà..."
Thư sinh họ Dịch thở dài rồi trả lời.
"Cái gì?"
Phù Vô Nhị giật mình:
"Chính là loại hoang thú nổi tiếng có kích độc sao? Nghe nói nó còn có thể thi triển Đông Khí, chính là một môn thần thông ác độc mà ngay cả tu sĩ Phản Hư cũng phải nhượng bộ lui binh... Chúng ta sao có thể là đối thủ của nó được?"

Trên mặt thư sinh họ Dịch lại chợt hiên lên sự vui vẻ:
"Người khác không làm được nhưng chưa chắc Phù đạo hữu không làm được, hơn nữa Hạo Nhiên Quyển mà bản nhân tu luyện chính là công pháp Nho gia chính thống, Hạo Nhiên Chính Khí lại vừa vặn khắc chế khí độc Đông Khí, nếu không thì đêm đó ta cũng không dám xâm nhập vào đầm lầy, cộng với thông linh chi bảo Chính Khí Cung kia, vây khống Hỗn Lạc Xà sẽ không có vấn đề gì, đến lúc đó chỉ cần đạo hữu thi triển thần thông Phù Kiếm kia sẽ bình định càn khôn..."
Phù Vô Nhị sầm mặt lại: "Tốt, thì ra đạo hữu đã chú ý bản nhân nhiều như vậy?"

Đây chính là lá bài tẩy của gã, vậy mà trong lúc bất tri bất giác đã lộ ra, bất ký tu sĩ nào gặp phải chuyện này thì tâm trạng cũng không tốt.
"Nếu không phải ngẫu nhiên biết được đạo hữu đã luyện thành môn thần thông kia thì lợi ích lớn như vậy bản nhân cũng sẽ không tìm đạo hữu chia sẻ."
Da mặt của thư sinh họ Dịch rất dày, y lơ đễnh nói.
"Lời này cũng có vài phần đạo lý..." Phù Vô Nhị vung tay lên, bảy thanh Phù Kiếm hiện lên.
Mặt ngoài những thanh phi kiếm này có từng triện văn, có thanh thì như dùng phù chỉ tế luyện thành, có thanh thì dùng dây đỏ xỏ qua các đồng tiền, một thức bảy thanh, không thanh nào giống nhau nhưng lại tương liên khí tức.
"Thất Phù Kiếm Trận... Đây chính là đại thần thông nổi danh đã lâu của Tam Thanh Phường, nếu cuối cùng có thể nhẫn tâm hủy tất cả phù lục sẽ kích phát toàn bộ uy lực của kiếm trận, nghe nói có thể phát huy một kích không thua gì tu sĩ Phản Hư sơ kỳ..."
Thư sinh họ Dịch nghe nhiều biết rộng, y tán thưởng: "Đến lúc đó tại hạ sẽ thi triển thần thông Nho đạo vây khốn con hoang thú kia, đạo hữu đánh kích cuối cùng, nhất định có thể giết được nó, Thiên Nguyên Thánh Quả cũng chính là vật trong lòng bàn tay của hai chúng ta."
"Hắc hắc... Nếu muốn tại hạ hủy kiếm trận, không biết đạo hữu lấy gì để bù lại? Hay là đạo hữu nguyện ý nhượng bộ trên phân phối thánh quả? !"
Phù Vô Nhị cười lạnh hỏi.
Thư sinh họ Dịch trầm ngâm một lát rồi trả lời: "Vạn Dân Chỉ thế nào? Đây chính là phù chỉ có thể gánh được nhiều loại phù lục đỉnh cấp nhất, dù bản nhân muốn tế luyện mấy tấm cũng rất khó..."
"Vạn Dân Chỉ? Đây chính là tài liệu chế phù đỉnh cấp của Nho đạo, cũng không tệ... Nhưng ít ra phải mười tấm, mỗi tấm nhất định phải có..." Đôi mắt Phù Vô Nhị sáng lên, gã tu luyện chính là phù pháp nên rất cần phù chỉ đỉnh cấp nên bắt đầu cò kè mặc cả.
"Mười tấm quá nhiều, luyện chế loại giấy này thì bản nhân còn phải tổn thất một phần công lực vĩnh viễn, mặc dù cũng không phải là không thể tu luyện lại nhưng rất phiền phức... Bảy tấm được không?" Trên mặt thư sinh họ Dịch hiện lên vẻ đau lòng.
Làm tu sĩ cấp cao nhưng trên chuyện liên quan đến lợi ích thì họ cũng không khác gì những tán tu ở tầng dưới chót kia.
Đúng lúc này hai người chợt giật mình khi cảm nhận được có một đạo thần thức lạnh lùng đảo qua.
Một đạo ma quang gào thét bay đến rồi hạ xuống trước mặt hai người, một người hiện ra, chính là Phương Tịch!
"Không ngờ vậy mà có thể gặp được hai vị đạo hữu..."
Trên mặt Phương Tịch hiện ra nụ cười lạnh lẽo.
Hắn chỉ đi đường như hàng ngày, chuẩn bị trở về Phường Thị Hắc Nham báo thù, không ngờ lại gặp được Phù Vô Nhị.
"Phương Tịch, ngươi dám xuất hiện ở trước mặt ta sao?"
Phù Vô Nhị cười lạnh một tiếng, thần thức theo thói quen quét qua thì vẻ mặt chợt biến, gã hét lên: "Ngươi lại là tu sĩ Phản Hư? !"
Thư sinh họ Dịch miễn cưỡng cười một tiếng, y định mở miệng nói gì đó để hòa hoãn không khí thì chỉ thấy Phương Tịch lắc Huyền Minh Kỳ trong tay một cái, một con Giao Long Phản Hư cấp sáu xuất hiện, nó há miệng phun một đám sương độc ra, bao phủ cả người y vào bên trong!
Mặc dù Phương Tịch cũng không thù không oán với thư sinh họ Dịch này nhưng nhìn thấy người này lại đứng cùng một chỗ với Phù Vô Nhị, hắn lại nhớ đến ngày đó đối phương lôi kéo mình thì đương nhiên đã biết tên này và Phù Vô Nhị đều là rắn chuột một ổ.
'Thảo nào Phù Vô Nhị hùng hổ gây sự, vốn là gã đang hát mặt đen... Nếu không phải trong lòng ta đã có kế hoạch thi khi bị Tam Thanh Phường ép bức, nói không chừng sẽ thật sự nhận đề nghị của tên họ Dịch, đến lúc đó sẽ rơi vào cạm bẫy của chúng...'.
Đối với địch nhân từ trước đến nay Phương Tịch cũng không lưu thủ chút nào.
Sau khi phóng Huyền Minh Kỳ ra vây khốn thư sinh họ Dịch thì hắn đã xem đối phương như người chết rồi.
Lúc này hắn nhìn về phía Phù Vô Nhị, vẻ mặt lập tức mang theo sự trêu tức.
Phù Vô Nhị hét lên một tiếng, liên tục gảy mười ngón tay, từng thanh Phù Kiếm xuất hiện rồi sắp xếp như thất tinh hóa thành Thất Phù Kiếm Trận!
Vô số phù văn chợt xuất hiện ở trong kiếm trận, bảo vệ gã vào giữa.
"Kiếm trận tốt, Phù Kiếm như một lại dung hợp với đạo trận pháp... Ý tưởng khá khéo léo."
Phương Tịch chắp hai tay sau lưng rồi nhàn nhạt phê bình: "Nhưng nếu ngươi cảm thấy trận này có thể giúp ngươi giữ được mạng sống thì đã nghĩ quá nhiều rồi."
"Phương tiền bối, trước đó vãn bối đắc tội quá nhiều nên bây giờ nguyện ý bồi tội, xin tiền bối nhìn trên phân thượng của Lang tiền bối mà bỏ qua cho vãn bối lần này!"
Trán của Phù Vô Nhị đổ mồ hôi lạnh, trong lòng hối hận không thôi.
Ai có thể ngờ được?
Lúc trước gã chỉ phối hợp một chút với tên họ Dịch này để uy hiếp một vị tu sĩ phi thăng, kết quả chỉ không gặp đối phương một đoạn thời gian thì đối phương đã không giảng đạo lý mà Phản Hư rồi!
Lạch trời Phản Hư có thể đột phá đơn giản như vậy sao?
Dù tu sĩ phi thăng thì người ngã dưới đại thiên kiếp ở đâu cũng có!
Đến tột cùng người này đã thu hoạch được cơ duyên cỡ nào.
"Hôm nay dù tên họ Lang kia ở đây thì bản tọa cũng giết luôn."
Trong nụ cười của Phương Tịch có sát cơ lẫm liệt, thiên địa nguyên khí chuyển động, bài xích thiên địa linh lực.
Cảm nhận được thiên địa linh lực ở bên ngoài đang ầm ầm tiêu tán thì Phù Vô Nhị tái mặt.
Tu sĩ Phản Hư thao túng thiên địa nguyên khí, ngăn cách thiên địa linh lực là đã phế hơn phân nửa thần thông của tu sĩ Hóa Thần.
Bởi vậy dù tu sĩ Hóa Thần có lợi hại đến đâu đi chăng nữa cũng chắc chắn không phải đối thủ của Phản Hư!
Phương Tịch đưa tay chụp một cái, trên năm đầu ngón tay đều có một tia Chân Ma Khí hội tụ rồi hóa thành một cự trảo thiên ma.
Trảo này điên cuồng thu nạp thiên địa nguyên khí, bề ngoài hiện ra từ hoa văn cổ xưa huyền ảo, ầm ầm chụp xuống.
Cót két!
Thất Phù Kiếm Trận chợt xoay tròng, trên từng thanh Phù Kiếm bùng lên quang hoa của phù lục, chúng không ngừng luyện ra từng đạo quang hoa, đau khổ chèo chống ở bên dưới cự trảo.
'Thần thông của tên Phương Tịch này hình như còn cao hơn Lang tiền bối mấy phần...'.
Không có thiên địa linh lực bổ sung nên Phù Vô Nhị chỉ có thể dùng pháp lực thôi động kiếm trận, gã cảm nhận được lực lượng của kiếm trận không người chảy đi thì trong lòng rất sợ hãi:
"Liều!"
Gã biết đã đắc tội Phương Tịch quá nhiều nên hôm nay không thể nào biến chiến tranh thành tơ lụa được, gã âm thầm cắn răng, muốn thi triển bí thuật kích phát tầng biến hóa cuối cùng của Thất Phù Kiếm Trận.
Những Phù Kiếm này vừa là phi kiếm cũng là phù lục!
Nếu đã là phù lục thì sẽ có pháp môn thi triển một lần ra tất cả uy năng.
Một hơi hủy bảy thanh Phù Kiếm, phối hợp với lực lượng kiếm trận sẽ có thể bộc phát ra được một kích uy hiếp Phản Hư!
Đương nhiên một kích này gần như không có khả năng giết được Phản Hư.
Phù Vô Nhị muốn làm, cũng chỉ là chém mở phong tỏa thiên địa nguyên khí, tạm thời bức Phương Tịch lui để dễ thi triển bí thuật chạy trối chết mà thôi.
"Muốn liều mạng rồi à..."
Phương Tịch cười ha ha, tiện tay búng ra.
Từng tia Chân Ma Khí ngưng tụ thành hình phi kiếm, trong thân kiếm lại mang theo từng triện văn đỏ sẫm, chúng chợt hóa thành từng thanh phi kiếm đỏ sẫm chui vào trong Thất Phù Kiếm Trận.
"Đây..."
Phù Vô Nhị hoảng sợ phát hiện, tất cả biến hóa kiếm trận của mình đều bị khóa lại, giống như bị đánh vào vô số lớp đệm, dù muốn khống chế kiếm trận tự hủy cũng không làm được!
Chuyện này càng khiến gã chấn động hơn cả chuyện Phương Tịch tấn thăng Phản Hư, gã dường như đã cho rằng người này đã từng thấy được công pháp căn bản của mình!
Gã lại không biết tạo nghệ phù lục và trận pháp của Phương Tịch đã vượt khỏi sức tưởng tượng của gã, lúc này hắn tìm sơ hở của trận pháp rồi đánh thần thông vào để ngưng trệ vận chuyển chẳng qua chỉ là chuyện nhàn rỗi.
Thất Phù Kiếm Trận bị phá thì Phù Vô Nhị chỉ là một Hóa Thần bình thường!
Một đạo kiếm quang đỏ sẫm hiện ra, trảm diệt một tấm thuẫn thông linh chi bảo trên người gã, kiếm quang vừa triển khai thì đã cuốn pháp thể của gã vào trong.
Trên thân kiếm có từng quang huy ngân sắc hiện lên, chính là Phượng Triện Văn phong cấm lực lượng hư không!
Điểm này khiến Nguyên Anh của Phù Vô Nhị cũng không thể xuất khiếu thuấn di chạy trốn được mà trực tiếp bị chém thành mảnh vụn trong kiếm quang...
Một vị tu sĩ Hóa Thần cứ vẫn lạc ảm đạm như vậy!
Lúc này Phương Tịch mới nhìn về hướng sương độc của Huyền Minh Kỳ, hắn phát ra một tiếng kinh nghi, mặt lộ vẻ rất hứng thú...
Bạn cần đăng nhập để bình luận