Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 1210: Cơ Duyên Sớm Định (2)

- Vù vù!
Thẳng đến lúc này, Tân Hồng Vân còn có chút khó tin.
Không nghĩ tới phụ thân tặng cho bảo tiên, đòn sát thủ cuối cùng trong đó, thậm chí ngay cả Kiếm Tiên dị nhân cũng có thể giết chết!
Nàng đang cảm khái, liền thấy Phương Tịch bay đến:
- Tân cô nương, ngươi không sao chứ?
- Phương huynh, ta không có chuyện gì, may mà giết được kẻ địch, bằng không hôm nay chúng ta tất mất mạng ở đây...
Tân Hồng Vân nhìn thấy phi toa trong tay Phương Tịch, không khỏi kinh ngạc:
- Đây là...
- Này là đạo ô quang vừa rồi, lão đạo kia chết, không có pháp lực duy trì, bị ta dễ dàng bắt xuống.
Phương Tịch lên trước một bước, tay đeo găng tay Thiên Tằm Ti, bắt đầu cẩn thận kiểm tra thi thể của Vân Vũ lão đạo.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Tân Hồng Vân quái lạ, cũng không khỏi cảm khái Phương Tịch cẩn thận.
- Hả?
Phương Tịch là chuyên gia mò thi, phát hiện từ trên người Vân Vũ lão đạo móc ra phần lớn là vàng bạc, đá đánh lửa… trong lòng không khỏi hơi động, cẩn thận kiểm tra tìm ra mấy thứ linh tinh, từ bên trong lấy ra một cái hầu bao.
Trên hầu bao có sợi vàng sợi bạc, thêu uyên ương nghịch nước đồ, mang theo mùi son phấn, hiển nhiên rất không hợp Vân Vũ lão đạo.
- Túi chứa đồ?
Tia lực lượng hư không đặc biệt kia, Phương Tịch hết sức quen thuộc.
Lúc này mở ra dây vàng, thần sắc vui vẻ.
- Túi chứa đồ ở thế giới này, lại không cần luyện hóa? Hay cái này có chút đặc biệt?
Hắn trút xuống, trên mặt đất hiện ra một đống đồ vật.
Chỉ là vàng bạc thì có vài rương, nếu không phải trước đó tranh đấu tình cảnh kinh người, rất nhiều người hầu cùng hàng xóm ở xung quanh sợ đến làm rùa rụt cổ ở trong nhà không dám động, lúc này chỉ sợ đã đỏ mắt lao ra.
Bất quá đối với Phương Tịch mà nói, vàng bạc tục vật không khác tảng đá bao nhiêu.
Tầm mắt hắn quét qua, nhìn thấy mấy quyển đạo thư, một cái hộp ngọc, còn có mấy cái bình ngọc.
Mấy thứ này vừa nhìn liền biết là đồ vật có quan hệ tới tu hành.
- Lão đạo sĩ này là Kiếm Tiên dị phái, may mắn bị chúng ta giết chết, có lẽ có tiên duyên?
Nhắc tới tiên duyên, cho dù là Tân Hồng Vân hai mắt cũng tỏa sáng.
Phương Tịch khẽ mỉm cười, cũng không khách khí, trực tiếp cầm lấy hộp ngọc.
- Ồ?
Hộp ngọc này vào tay cực kỳ trầm trọng, hắn phỏng chừng trên trăm cân, như một khối mỹ ngọc điêu khắc thành, dĩ nhiên không có chút khe hở, càng không cách nào mở ra.
- Cái hộp ngọc này không phải chuyện nhỏ, chỉ sợ bên trên có cấm chế lợi hại... Mạo muội mở ra, là họa không phải phúc.
Phương Tịch cảm khái.
Lấy ánh mắt của hắn cũng cảm thấy cấm chế lợi hại, tuyệt đối không phải chuyện nhỏ!
Sau đó Phương Tịch lại lật xem mấy quyển đạo thư, phát hiện đều đến từ Khô Hủ Sơn Lão Nha Quan, ở mở đầu thì có chỉ ra, xem như hiểu rõ căn nguyên lai lịch của lão đạo sĩ.
Chỉ bất quá trong những đạo thư này ghi chép phương pháp nhập đạo, thoạt nhìn không quá cao minh.
Không ngoài chịu khổ, chịu cực... Thậm chí còn cần dùng phù thủy, luyện hóa chân khí, điều hòa pháp lực, khiến Phương Tịch cảm thấy bất đắc dĩ.
- Nhưng dù gì cũng xem như một phương pháp nhập đạo, cái này đã đầy đủ.
Con ngươi hắn hơi sáng.
Làm Địa Tiên chuyển sinh, kỳ thực cảnh giới của hắn cực cao, chỉ vướng bởi pháp tắc đại thiên thế giới khác biệt, khó có thể chuyển hóa.
Bây giờ có phương pháp của tu sĩ bản thổ đặt ở trước mặt, giống như một chiếc chìa khóa, có thể để cho Phương Tịch mở ra bảo tàng vô tận!
- Có phương pháp này tham chiếu, có lẽ công pháp tu tiên ở Chân Tiên giới cũng có khả năng nhất định, đã như thế, ta có thể nhanh chóng khôi phục tu vi...
Trong lòng hắn mừng rỡ, trên mặt mang theo nụ cười:
- Tân cô nương, đạo thư này chúng ta sao chép một phần, vật phẩm còn lại chia đều, như thế nào?
Phương Tịch coi trọng nhất là đạo thư, đối với đồ vật khác không quá để ý.
Còn hộp ngọc kia?
Không mở ra được, càng không đáng kể.
- Đa tạ Phương huynh.
Tân Hồng Vân mỉm cười gật đầu, cầm lấy hộp ngọc.
Đột nhiên dị biến xảy ra!
Từng đạo trận pháp tự nhiên từ trong hộp ngọc hiện lên, mặt ngoài tự động hiện ra một vết nứt, có ánh sáng năm màu dật tán ra!
- Cái này...
Tân Hồng Vân theo bản năng mở hộp, chỉ thấy một đạo tử khí phóng lên trời, trong đó mơ hồ có một quyển thiên thư, lấy tốc độ điện quang hỏa thạch bắn nhanh đi, trong khoảnh khắc biến mất không thấy.
Nàng thất vọng mất mác, nhìn về phía Phương Tịch ở bên cạnh.
Không ngờ trong lòng Phương Tịch lại nhúc nhích, chung quy vẫn nhịn xuống, không có dùng Chư Thiên Bảo Giám ra tay.
- Nhìn lại một chút, trong hộp còn có vật gì.
Hắn nhắc nhở một câu, Tân Hồng Vân vội vã quan sát, chỉ thấy trong hộp ngọc còn có một quyển ngọc sách, bên trên tràn đầy triện văn cổ, đa số văn tự trong đó, Phương Tịch cũng không nhận ra.
Nhưng chuyện này không hề trở ngại hắn nhớ kỹ tất cả văn tự, cũng sẽ không bao giờ quên mất.
Tân Hồng Vân cầm lấy trang ngọc sách, chỉ thấy trong sách lại rơi xuống một danh thiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận