Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 431: Về nhà

Võ Quốc.

Hống hống!

Một con yêu thú có hình dáng như tê giác đang nhai nuốt thịt nát.

Sống mũi của nó cao thẳng, ba cái sừng lấp lánh hàn quang, chính là yêu thú caais hai - Hàn Nguyệt Tê!

Cái miệng rộng của con thú này mở ra, ngay cả thịt và xương vỡ trong miệng nó cũng bị ép thành phấn vụn.

Những nơi nó đi, thôn xóm phàm nhân đã hóa thành phế tích.

Sau khi nó ăn uống no nê, hài lòng thoả dạ, nó vừa định rời đi.

Bất chợt mấy con chim có cánh màu vàng luẩn quẩn trên đỉnh đầu của nó kêu lên.

Hàn Nguyệt Tê lập tức quay thân thể to lớn lại, một cái sừng lấp lánh hàn quang phát ra cung quang hình bán nguyệt, bổ về một chỗ phế tích.

Ba!

Chỗ vốn là phế tích lưu chuyển như sóng nước, hiện ra một quang mạc.

Ở sau quang mạc có mấy tu sĩ, mặc phục sức khác nhau, trong tay còn cầm từng cây trận kỳ.

"Hỏng bét... Không ngờ Hàn Nguyệt Tê này còn mang theo yêu thú Hoàng Linh Điểu!"

Một tu sĩ trung niên, mang giỏ trúc nổi giận gầm lên: "Trước... Trước tiên giết hết những con Hoàng Linh Điểu này! Nếu không thì ai cũng không đi được!"

Trong lúc nói chuyện, y khoát tay, mấy tấm phù lục uốn lượn bay ra như ám khí, ở giữa không trung hóa thành từng ngọn lửa.

Ba động pháp lực trên thân của người này không tầm thường, vậy mà đã là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ.

"Giết!"

Mấy tu tiên giả Luyện Khí trung hậu kỳ ở sau lưng y liếc nhau, nhao nhao phóng pháp khí ra hỗ trợ công kích, trong lòng thì thầm kêu khổ.

Thú triều lần này thật sự quá hung mãnh, nghe nói Bạch Trạch Tiên Thành chỉ trong một ngày đã bị phá, rất nhiều đàn yêu thú tràn vào trong ba nước.

Khi các tu sĩ kịp phản ứng thì cục diện đã khó mà thu thập.

Lần này, bọn họ bị phái đi làm nhiệm vụ, sau khi may mắn hoàng thành ở chỗ này nghỉ ngơi và hồi phục, không ngờ lại đụng phải một con Hàn Nguyệt Tê!

Con yêu thú này không chỉ có da dày thịt béo mà còn tinh thông nhiều loại thiên phú pháp thuật, dù nó đối mặt đại tu Trúc Cơ hậu kỳ thì cũng có thể đánh đến mức có qua có lại.

Đương nhiên Lê sư thúc dẫn đội không muốn liều mạng mà chọn dùng trận pháp ẩn nấp.

Lại không ngờ, con yêu thú này lại có yêu thú phối hợp!

Mặc dù Hoàng Linh Điểu chỉ là yêu thú cấp một nhưng nó trời sinh cực kỳ mẫn cảm với linh khí lưu động, có năng lực khám phá hư ảo, vậy mà trực tiếp phát hiện chỗ bọn họ ẩn nấp.

Đến bây giờ lại không liều mạng thì không được!

Phốc phốc!

Một đoàn hỏa cầu đập trúng Hoàng Linh Điểu trên trời thì chợt nổ tung.

Từng xác chim cháy đen rơi xuống mặt đất, Hàn Nguyệt thấy cảnh này thì lập tức đỏ mắt.

Bốn chân của nó đào đào rồi phát ra tiếng gầm rung trời, sắp xông đến!

"Đi!"

Lê sư thúc thấy vậy thì ném giỏ trúc sau lưng đi.

Răng rắc, răng rắc!

Vô số âm thanh cơ quan di chuyển truyền đến, cái sọt trúc kia ở giữa không trung nhanh chóng biến hình, vậy mà hóa thành một con cơ quan cự hổ hai đầu, từ trong một miệng hổ phun ra phong nhận xanh nhạt, một cái đầu hổ khác há miệng ra chợt phun ra một đạo quang trụ đỏ thẫm.

Hai đạo công kích trước sau đánh lên thân Hàn Nguyệt Tê nhưng chỉ có thể lưu lại vết thương nhàn nhạt, khiến Hàn Nguyệt Tê hơi lảo đảo, thế trùng kích lại yếu đi rất nhiều.

Cơ quan song đầu hổ rít gào, dũng cảm tiến lên, bắt đầu quấy lấy Hàn Nguyệt Tê.

Thừa cơ hội tốt này, đệ tử Luyện Khí cũng nhao nhao sử dụng pháp khí đánh lên thân của Hàn Nguyệt Tê.

Mà Lê sư thúc thì trân trọng lấy ra một lưỡi dao đen nhánh, miệng lẩm bẩm, không ngừng rót rất nhiều pháp lực thể lỏng vào trong đó.

Nhìn thoáng qua lưỡi dao đen nhánh này như là mảnh vỡ của pháp bảo nào đó, ngoài rìa sắc bén, trên đó có từng hoa văn.

Đây là át chủ bài áp đáy hòm của Lê sư thúc, tàn phiến pháp bảo này là y kỳ ngộ đoạt được, sau đó lại tốn hao số linh thạch lớn, tìm một vị luyện khí đại sư, đúc lại mảnh vỡ này, Trúc Cơ kỳ miễn cưỡng có thể sử dụng.

Chỉ mà mỗi lần thi triển đều phải tiêu hao rất nhiều pháp lực, chính là lá bài cuối cùng lúc sống chết trước mắt mới có thể vận dụng để giữ mạng.

Lúc này y thi triển quả nhiên uy lực không thể khinh thường.

Chỉ thấy mảnh vỡ này quay tít một vòng, cuộn lên vô số quang nhận đen nhánh ở bốn phía, gào thét bay về phía Hàn Nguyệt Tê.

Phốc phốc!

Giáp da chồng chất vết thương của Hàn Nguyệt Tê cuối cùng đã bị phá phòng, máu me tung tóe.

Mà mảnh vỡ pháp bảo thì thuận theo một vết thương, chui vào trong cơ thể của Hàn Nguyệt Tê, chui thẳng lên não...

Ầm!

Một tiếng vang ầm ầm Hàn Nguyệt Tê ngã xuống, nhấc lên một trận địa chấn nhỏ.

"Lê sư thúc lợi hại!"

Những đệ tử Luyện Khí còn lại nhao nhao sáng mắt lên, tiến lên lấy lòng: "Cơ quan thuật của sư thúc càng ngày càng sắc bén..."

"Ha ha..."

Lê sư thúc mang vẻ mặt đắc ý: "Đa phần yêu thú cấp hai đều không bằng tu sĩ Trúc Cơ, chỉ cần tìm được nhược điểm của nó sẽ có thể một kích mất mạng... Ta cũng là... Không tốt!"

Y đang muốn tiến lên thu lại tài liệu quý giá trên thân của Hàn Nguyệt Tê thì thần thức bắt được gì đó, sắc mặt chợt đại biến.

Chỉ thấy trong rừng cây cách đó không xa, từng con quái điểu mọc ba đôi cánh bay lên.

Thoạt nhìn bọn chúng như kền kền, trên đầu lại đeo một cái khô lâu màu trắng, nhìn rất đáng sợ.

"Là Lục Dực Quỷ Cưu! Yêu thú quần thể cấp hai... ".

Một tên đệ tử Luyện Khí mặt đầy tuyệt vọng: "Yêu thú này chắc chắn là bị động tĩnh đấu pháp trước đó của chúng ta kinh động..."

"Chia nhau chạy... Sinh tử nghe theo mệnh trời!"

Lê sư thúc cắn răng, dán lên người mấy tấm Khinh Thân Phù, kiên quyết nói.

Đụng phải đám yêu thú cấp hai này thì dù là y cũng có thể vẫn lạc.

Mà lúc này nếu phi độn thì càng muốn chết, so tốc độ với yêu thú phi hành cấp hai thì khác với liều mạng ở chỗ nào?

Nhưng mà chỉ cần y thu liễm khí tức, xen lẫn trong một đám đệ tử Luyện Khí chạy trốn tứ tán thì quỷ cưu đuổi theo sẽ không nhiều, có lẽ vẫn có thể trốn thoát một mạng!

Trong nháy mắt, Lê sư thúc này đã bắt được sinh cơ duy nhất, có thể nói y thông minh tháo vát, lại vô cùng quả quyết.

Thu!

Ngay lúc người này chuẩn bị chạy trốn thì trên bầu trời chợt truyền đến một tiếng hót trong vắt.

Một cỗ yêu khí kinh khủng bộc phát, thậm chí còn khiến cho những đệ tử Luyện Khí mềm nhũn hai chân, quỵ trên mặt đất.

Dù Lê sư thúc cũng cảm thấy pháp lực trong cơ thể vận chuyển không thông, mặt không khỏi lộ ra vẻ tuyệt vọng: "Là yêu vương cấp ba..."

Không chỉ là yêu vương mà yêu vương này mang đến áp lực cho y còn mạnh hơn yêu thú cấp ba mà y từng thấy gấp mấy lần.

Rừng rực!

Lúc này, chân trời chợt lóe quang mang, dường như có một chiếc xe ngựa bay đến.

Mà ở phía trước xe ngựa thì có một con Giao Long và một con Thanh Điểu?

Thanh Điểu kia nhìn thấy quỷ cưu ở dưới thì trong đôi mắt hiện ra vẻ chán ghét, vỗ cánh.

Từng đoàn thanh sắc hỏa diễm hiện ra hình dạng như lông vũ, lại tựa như phi tiễn, từ giữa không trung bay xuống.

Lục Dực Quỷ Cưu cấp hai căn bản không thể nào ngăn cản, chỉ dính một chút Thanh Loan Chân Hỏa thì đã kêu thảm rồi hóa thành tro tàn.

Từ xa nhìn lại, thật giống như một trận Lưu Tinh Hỏa Vũ màu xanh.

"Long phượng kéo xe... Vị tu sĩ cao giai nào có phái đoàn như vậy?"

"Không, nhìn phương hướng hình như đối phương từ chỗ sau trong Vạn Thú Sơn Mạch đi ra, không phải là đại tu sĩ của Nguyên Quốc chứ?"

Lê sư thúc nhìn cảnh này thì trong lòng đã sớm không có sự may mắn sau khi sống sót qua tai nạn mà chỉ lưu lại sự rung động không thể nói bằng lời.

Thu thu!

Xe ngựa bất chợt dừng lại ở giữa không trung, ngay sau đó đã đến trên không của tiểu sơn thôn.

Đến lúc này, khí tức trên thân của Ma Huyết Giao và Thanh Hỏa Loan kia càng kinh khủng hơn, quả thật là thâm bất khả trắc.

Lê sư thúc cũng không lo được những đệ tử Luyện Khí kia làm trò hề, y lập tức vô cùng cung kính hành lễ: "Ngọc Tương Môn Lê Thụ, đa tạ ân cứu mạng của tiền bối! Tiền bối có gì phân phó, tại hạ muôn lần chết không chối từ!"

Bây giờ y có thể khẳng định, tồn tại trong toa xe, ít nhất cũng là một Kết Đan, còn không phải là tu sĩ Kết Đan bình thường!

"Lê Thụ?"

Trong toa xe truyền ra một tiếng nói nhàn nhạt, rất trẻ tuổi: "Thuật Khôi Lỗi tu luyện không tệ... Xem ra tu tiên giới ba nước lại rơi vào thời kì thú triều, ta có một số chuyện muốn hỏi ngươi..."

"Vâng, tiền bối cứ hỏi, tại hạ không biết không nói, biền gì nói nấy..." Sau khi Lê Thụ nghe mấy câu hỏi thì trong lòng hơi mê hoặc.

Dường như vị tiền bối này rất hiểu rõ tu tiên giới ba nước, không giống tu sĩ ngoại lai.

Chẳng lẽ...

Trong mắt y lập tức hiện ra một nhân vật đại danh đỉnh đỉnh.

Vị kia cũng là tu sĩ Kết Đan trong ba nước, càng là đại diện cho người có tài nhưng thành đạt muộn, được không biết bao nhiêu tu sĩ Trúc Cơ xem là thần tượng.

Mà sau khi thành đạo Kim Đan thì nghe đồn đã đến Nguyên Quốc, tính đến bây giờ cũng sắp trăm năm rồi sao?

Phương Tịch cũng không biết một tu sĩ Trúc Cơ đã có thể đoán ra thân phận của hắn, đây cũng là vì tu sĩ Kết Đan ở ba nước quá ít.

Nhưng mà đây vốn là chuyện không quan trọng.

Lần này hắn trở về, căn bản không định ẩn tàng thân phận.

Nghe tiểu tu Trúc Cơ này trả lời thì hắn lập tức đăm chiêu: "Tu tiên giới ba nước thật quá thảm rồi chứ... Trong Vạn Thú Sơn Mạch chỉ có một yêu vương cấp ba trung phẩm đi ra đã không chống đỡ nổi, tốt xấu gì Nhan lão quỷ cũng là Kết Đan trung kỳ mà, còn là Kết Đan trung kỳ của đại phái..."

Hắn nghĩ như vậy thì cũng hỏi như vậy: "Nhan lão quỷ của Di Lăng Cốc vẫn chưa xuất thủ sao?"

Lê Thụ khẽ giật mình, vậy mà trên mặt lập tức mang theo sự căm phẫn: "Mấy chục năm qua Nhan lão tổ chỉ lo chèn ép Du gia, sau khi Bạch Trạch Tiên Thành bị phá, lão lập tức khởi động hộ sơn đại trận, tuyên bố đóng cửa Di Lăng Cốc mười năm... Hãm hại những tiểu tông môn ở Võ Quốc như chúng ta không nhẹ..."

"Ha ha... Nói cũng đúng, dù sao người này cũng sắp đến đại nạn thọ nguyên, sao phải giúp các ngươi lấy hạt dẻ trong lò lửa... Nội bộ Di Lăng Cốc đã đủ khiến hắn hao phí rất nhiều tâm huyết. Chỉ cần chèo chóng thêm một thời gian thì kiểu gì thú triều cũng sẽ thối lui... Không biết hai nước khác như thế nào?"

Phương Tịch chà xát ngón tay, nhớ đến không ít người trong tu tiên giới ba nước.

Lê Thụ suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Việt Quốc còn tốt, có Trương lão tổ dẫn đầu Huyền Thiên Tông chống cự... Mặc dù cũng có yêu thú tàn sát bừa bãi nhưng tổn thất cũng không quá lớn, về phần Mộc Quốc thì thê thảm hơn rất nhiều... Từ sau khi Lục lão tổ của Thanh Mộc Tông tọa hóa thì vẫn chưa xuất hiện tu sĩ Kết Đan, lại minh tranh ám đấu với rất nhiều thế lực Trúc Cơ nên thực lực tiêu hao khá lớn, nước này bây giờ là nước có lực lượng yếu nhất trong ba nước... Bây giờ trừ yêu vương cấp ba trung phẩm kia ra thì lại có mấy yêu thú cấp ba đều tiến vào trong Mộc Quốc, nghe nói còn đang tiến đánh hộ sơn đại trận của Thanh Mộc Tông..."

"Vẫn chưa bồi dưỡng được Kết Đan sao? Thật sự trở nên tồi tệ rồi..."

Phương Tịch như đang nghĩ đến điều gì đó.

Hắn và Thanh Mộc Tông không có thù oán gì, ngược lại còn có mấy phần giao tình.

'Bây giờ cũng không gấp về Hồ Vạn Đảo, trước tiên giải quyết hết ân thù rồi tính... ".

Vừa nghĩ đến đây, thần thức của hắn khẽ động.

Thanh Hỏa Loan lập tức hót dài một tiếng, vỗ cánh bay lên.

Lê Thụ nhìn xa giá hóa thành lưu quang biến mất vẫn luôn khom người, chờ đến nửa canh giờ sau, mới đứng thẳng lên.

"Sư thúc... Rốt cuộc vị tiền bối kia là thần thánh phương nào?"

Lúc này, mới có một đệ tử Luyện Khí rùn cầm cập mở miệng hỏi thăm.

"Chuyện các ngươi không nên biết thì không cần nghe loạn..."

Trong mắt của Lê Thụ lưu chuyển quang mang, nếu thật sự là vị mà y đoán trở về, vậy thì cách cục của tu tiên giới ba nước có lẽ sẽ sắp đại biến.

Ở trong đó, có cơ hội cho Ngọc Tương Môn của bọn họ hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận