Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 381: Bản mạng đại thuật

"Không ngờ Thấu Tủy Độc này dùng thật tốt, vậy mà có thể thấu qua phòng ngực của pháp khí Nhân Bì... Trực tiếp ăn mòn chủ của nó."

Dư Hóa thì vậy thì không khỏi thì thào, tiếp theo trên mặt y lại hiện ra sự tàn nhẫn: "Ta chỉ muốn bái nhập đạo quán, vì sao... Vì sao cả đám các ngươi đều muốn ép ta?"

"Đạo Nhân mặt trắng kia chỉ cho ta loại độc này mà không nói hậu thủ... E là cũng muốn bắt ta gánh trách nhiệm, kế trước mắt chỉ có chạy!"

Y hạ quyết tâm, chuẩn bị chạy trốn.

...

"Ha ha... Tiểu tử ngươi rất tốt!"

Bất chợt một tàng cười truyền đến, Phương Tịch hiện thân, trong tay hắn còn xách theo một đạo nhân mặt trắng.

"Tiền bối? !"

Dư Hóa lộ ra vẻ mặt kinh hỉ, mặc dù có phần giả vờ nhưng Phương Tịch vẫn tán thành.

"Ngươi có biết... Đêm nay đã xảy ra chuyện gì không?"

Phương Tịch chậm rãi ngồi xuống, tự rót cho mình một chén trà xanh.

Bây giờ hắn đã có thể khẳng định tình trạng của lão quan chủ Vô Bì Quan, rất không xong.

Mà năng lực ẩn nấp của Lục Dục Hỗn Thiên Ma cũng rất mạng, cùng cấp khó mà phát hiện.

"Không biết, kính xin tiền bối chỉ điểm!"

Dư Hóa khom người cúi xuống.

"Nói tóm lại, Vô Bì Quan bây giờ là rắn mất đầu, các Đạo Sĩ cao tầng đang nội đấu..."

Phương Tịch mỉm cười chỉ vào Lý sư huynh: "Người này muốn dùng ngươi làm đại dược hiến cho sư phụ để trị liệu thương thế tẩu hỏa nhập ma của lão... Mà sư tôn của Đạo Nhân này không muốn như vậy nên đã lệnh hắn âm thầm phá hư..."

Hắn tiện tay vứt Đạo Nhân mặt trắng trên mặt đất, nhàn nhạt hỏi: "Ngươi có biết tình cảnh của mình không?"

"Dê thế tội?" Dư Hóa gượng cười, chợt hành lễ thật sâu: "Kính xin tiền bối cứu ta!"

"Ừm... Ta và ngươi có thể gặp nhau cũng xem như có duyên nhưng mà người tự giúp mình mới có trời giúp..."

Phương Tịch không nhanh không chậm nói: "Pháp lực của ngươi thấp, quả thật quá vướng víu... Bây giờ trên mặt đất đang có hai đại dược, ngươi có thể thôn phệ pháp lực, khống chế túi da của chúng..."

Hắn đối với chuyện đạo pháp của giới này có thể cướp đoạt căn cơ lẫn nhâu vẫn bán tính bán nghi nên muốn khảo sát thực tế một phen.

"Làm sao cướp đoạt?"

Dư Hóa yên lặng một hồi rồi quỳ xuống, 'phanh phanh' khấu đầu ba cái.

Bác Bì Quyết sở học của y cũng không phải là bản đầy đủ nên không có phần này.

"Không tệ không tệ..."

Phương Tịch cười ha ha, truyền một đoạn khẩu quyết mà hắn sưu hồn Đạo Nhân mặt trắng lấy được qua cho Dư Hóa.

Bản thân Dư Hóa đã có cơ sở Bác Bì Quyết nên y học pháp môn này như có thần trợ.

Một lúc sau y đứng dậy, đi đến cạnh Lý sư huynh và Đạo Nhân mặt trắng.

...

Sau thời gian đốt một nén hương.

Phương Tịch nhìn Dư Hóa trước mặt đang kinh hỉ.

Người này đang kháp quyết, hai tấm da người đứng một trái một phải.

Hai tấm da người này rõ ràng là Lý sư huynh và Đạo Nhân mặt trắng.

Dưới sự thúc đẩy của Dư Hóa, hai tấm da người này nhanh chóng đầy đặn biến thành hai bức tượng người, uy thế hừng hực đánh một bộ trường quyền.

Ầm!

Lý sư huynh đánh một quyền lên cột trong phòng, để lại quyền ấn rất sâu.

Mà Đạo Nhân mặt trắng vung vẩy một cây chủy thủ, cắt lên ngón tay.

Ba!

Chủy thủ chia làm hai đoạn, rơi trên mặt đất.

Hai tấm da người này có lực vô cùng lớn, tay chân có thể so với tuyệt thế binh khí.

Không những vậy, sau khi khống chế hai tám da người ngay cả tu vi của Dư Hóa cũng bạo tăng một khoảng như dùng linh đan diệu dược gì đó.

"Pháp môn này... Quả thật vô cùng tà dị."

Phương Tịch nhìn Dư Hóa vui vẻ, thầm nói, nhưng bên ngoài thì cười khằng khặc quái dị: "Bây giờ ngươi cũng chỉ được tính là một con sâu kiến lớn một chút... Mang theo pháp khí Nhân Bì do mình luyện thành, chỉ cần gặp phải Đạo Sĩ tu tập Bì Ảnh Thuật thì một chiêu tiện tay của đối phương... Thì ngươi sẽ không còn!"

"Bì Ảnh Thuật? !" Dư Hóa đình chỉ diễn pháp, nhìn chằm chằm Phương Tịch với đôi mắt sáng rực.

"Trong đạo được một pháp, trong pháp được một thuật... Truyền thừa chí cao của Vô Bì Quan là Huyết Bì Pháp, kế tiếp mới là Bì Ảnh Thuật... Nếu ngươi có được Bì Ảnh Thuật thì sẽ có hi vọng Trúc Cơ!"

Phương Tịch cười giải thích.

"Tiền bối có yêu cầu gì, xin cứ nói thẳng, dù sao vãn cũng không thể từ chối..." Dư Hóa động tâm, sao đó mặt trở nên lạnh lùng.

"Rất tốt, như vậy mới đáng gia được cứu... Ta cũng không có Bì Ảnh Thuật nhưng ta biết ai có, có dám đi theo ta không?"

Phương Tịch hỏi.

"Xin tiền bối dẫn đường!" Dư Hóa ôm quyền.

"Ha ha!"

Phương Tịch cười ha ha, nắm cánh tay của Dư Hóa, nghênh ngang ra khỏi phòng.

Dọc theo đường đi, Dư Hóa thấy không ít Đạo Nhân đang tuần tra, nhưng lại như không nhìn thấy hai bọn họ.

Mà Phương Tịch thì dường như đã quen thuộc, hắn đi một mạch xuyên qua điện đường rồi đến trước một cung điện.

Dư Hóa ngẩng đầu lập tức thấy tấm biển của cung điện - Vô Nguyên Điện!

"Muốn ở gần lão già kia mà bắt được người này, còn phải không được sinh ra chút động tĩnh, đúng là hơi phiền phức."

Phương Tịch thì thào, rồi vỗ túi trữ vật bên hông.

Từng cây trận kỳ xanh xuất hiện, bị đánh vào xung quanh rồi biến mất trong tường và giả thạch.

Mà những Đạo Nhân ở gần đây không dám đến gần Vô Nguyên Điện để tuần tra nên cũng khiến hắn đỡ phiền phức.

Sau khi hắn bố trí trận pháp xong, Phương Tịch kháp quyết, niệm: "Lên!"

Một tầng sóng gợn vô hình trong nháy mắt khuếch tán ra như một cái chén lớn, bao phủ Vô Nguyên Điện vào bên trong.

"Được rồi, như vậy thì bất kể ở đây long trời lở đất thế này ở bên ngoài cũng không chó chút động tĩnh."

Phương Tịch chắp tay sau lưng, bước vào cung điện.

"Ngươi là ai?"

Một tấm da người, trên mặt có thoa má hồng như nha hoàn, phát hiện Phương Tịch thì lập tức hét lớn, hai tay đánh qua Phương Tịch.

Da tay của cô ta hơi mờ đi rồi lại hiện ra màu sắc như kim thiết, dù pháp khí gì cũng có thể bị cào ra từng vết tích.

Chi chi!

Bàn tay của bóng da nha hoàn lướt qua Phương Tịch, lại chỉ tạo ra từng tia lửa mà ngực của Phương Tịch lại không hề hấn gì.

Hắn bắt lấy tay của nha hoàn, thi hỏa xuất hiện trên bàn tay, trong khoảnh khắc đã đốt nha hoàn thành tro bụi.

Mà lúc này từng bóng da cũng vây quanh hắn, ít gì cũng hơn trăm.

"Ngươi là ai?"

"Ngươi là ai?"

Từng bóng da đều mở miệng, vô số tiếng nói chồng lên nhau.

"Người đòi mạng ngươi."

Phương Tịch bình tĩnh đáp lại, hai tay kháp quyết, quang mang đen nhánh ngút trời hiện ra, hóa thành vô số sợi tơ rồi đâm thấu từng tấm da người.

"Là Chân Nhân Vũ Sĩ? !"

Bóng da phát ra quái khiếu, mấy tấm da người may mắn sống sót định chạy: "Quán chủ cứu ta ! !"

Đáng tiếc, bọn chúng chưa chạy được bao xa đã bị quang mang đen nhánh xuyên thấu từ sau lưng.

Dư Hóa kinh ngạc nhìn thứ đâm xuyên kia, dường như là móng tay đen nhánh.

Mà gầm thét như tiếng sấm vừa rồi lại không truyền ra bên ngoài chút nào.

"Tiền bối... Là chân nhân sao? !"

Dư Hóa nhìn Phương Tịch với vẻ khó tin.

Lúc này Phương Tịch đang sưu hồn với từng tấm da người, miễn cưỡng lấy được thứ mình muốn: "Bì Ảnh Thuật ta có thể truyền cho ngươi... Nhưng ngươi cũng phải làm một chuyện."

"Xin chân nhân phân phó!"

Trong lòng Dư Hóa kích động, loáng thoáng cảm giác được đây là cơ duyên lớn nhất đời y.

"Sau khi luyện thành thuật này, nuốt hết tất cả da người trong điện... Sau đó tấn thăng Đạo Cơ!"

Phương Tịch chỉ vào những tấm da người trong sảnh đường đang bị từng sợi hắc tuyến xuyên thấu không thể cử động, mỉm cười nói.

"Đạo Cơ? !"

Dư Hóa há to mồm: "Ta có thể... Trở thành Đạo Sĩ? !"

"Chỉ cần ý chí của ngươi đủ vững chắc thì vấn đề này không lớn..." Phương Tịch sờ cầm mình rồi bắt đầu truyền pháp.

Đối với ma công của giới này hắn vẫn cần một hàng mẫu làm thí nghiệm, kiểm trắc sự khác nhau của nó và Đạo Tiên Cơ.

Sau đó sẽ có thể đi cướp đoạt Huyết Bì Pháp.

...

Mặc dù Vô Nguyên Cung ở nơi vắng vẻ nhưng đến hừng đông thì Lý sư huynh và Đạo Nhân mặt trắng mất tích đã bị phát hiện, tất nhiên sẽ gây ra náo động.

Bởi vậy Phương Tịch mang theo những tấm da người của Hóa Ảnh lão đạo và Dư Hóa lẻn ra khỏi Vô Bì Quan trước, tìm một căn nhà hoang trong thành, sau đó mới chậm rãi truyền công pháp.

"Bì Ảnh Thuật..."

Dư Hóa ngồi xếp bằng, trong tay đang cầm một tấm da người.

Nó cũng là một phần của Hóa Ảnh lão đạo nhưng sau khi bị ma công của Phương Tịch áp chế thì cũng như vật chết, bị Dư Hóa dễ dàng tế luyện.

Thậm chí pháp lực của y lại tăng lên mấy phần.

Sát vách, Phương Tịch thu hồi thần thức: "Bì Ảnh Thuật quả thật có chút kỳ diệu... Pháp lực càng cao thì có thể khống chế bóng da càng nhiều... Mỗi cái bóng da ít nhất cũng tương đương với một khôi lỗi Luyện Khí... Nếu số lượng tăng lên thì dù là tu sĩ Trúc Cơ nhìn thấy cũng phải chạy trối chết."

"Điều càng kỳ dị hơn là thông qua thôn phệ Đạo Cơ lẫn nhau thì tốc độ tiến bộ pháp lực, thật sự không thể tưởng tượng nổi... Người này được ta lấy giúp ma công, từ Luyện Khí tầng một đến tiếp cận Luyện Khí viên mãn lại chỉ mất chưa đến một tháng..."

"Thậm chí đã có thể bắt đầu chuẩn bị Trúc Cơ... Tỉ lệ thành công cũng rất cao."

...

Không lâu sau, Dư Hóa đến đây bái kiến.

"Không tệ không tệ... Xem ra ngươi đã có tư cách luyện hóa bản mạng đại thuật."

Phương Tịch mỉm cười, đưa đến một tấm mặt nạ da người.

Đó là da của Hóa Ảnh lão đạo kia!

Sau khi người này và đệ tử bị mất tích, Vô Bì Quan quả thật đã loạn một trận nhưng vì lão Kim Đan sắp tọa hóa, trong thành rồng rắn lẫn lộn nên những Đạo Sĩ khác cũng không muốn vì chuyện này mà kinh động cả thành nên đương nhiên cũng không giải quyết được gì..."

Chuyện này khiến hiểu biết của Phương Tịch về sự hỗn loạn và tàn khốc của thế giới nhiều hơn mấy phần.

"Đa tạ tiền bối, vậy thì tại hạ lập tức đi Trúc Cơ..."

Bàn tay của Dư Hóa tiếp nhận mặt nạ da người cũng đang run rẩy.

Trên mặt nạ da người này còn có đương vân đỏ tươi đang nhảy lên, lại bị từng tấm phù lục dán sát vào nên không thể động đậy.

Y bước vào phòng bế quan bên cạnh, sau khi khép cửa phòng lại thì lập tức hít một hơi thật sâu.

Ngay sau đó, mười ngón tay của Dư Hóa liên tục điểm, từng sợi tơ màu xám trắng cắm vào mặt nạ da người.

Mặt nạ da người cố gắng co rút, muốn làm ra vẻ mặt phẫn nộ nhưng lại bị phù lục dán sát, nên không thể nào động đậy.

"Ta khó khăn lắm mới nhận môn được Bì Ảnh Thuật... Nhưng không có vấn đề gì, chỉ cần luyện hóa ngươi thì ta sẽ có thể đạt được toàn bộ tích lũy Bì Ảnh Thuật, dễ dàng luyện thành bản mạng đại thuật, xây thành Đại Đạo Chi Cơ!"

Dư Hóa nói với mặt người rồi nhắm mắt luyện hóa...

Ba tháng sau.

Phương Tịch đang ở trong tiểu đình, cảm nhận được linh khí hột tụ, không khỏi mỉm cười: "Thành... Chỉ là cảm giác này vẫn có chút khác với Đạo Tiên Cơ, đạo pháp của giới này cũng có suy nghĩ khác người... Đi con đường mọi người đều tốc thành."
Bạn cần đăng nhập để bình luận