Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 732: Rãi đậu thành binh

Từ xưa đến nay Phương Tịch đều không thích sáo lộ vả mặt nhiều lần.
Nào là che giấu thân phận để Vạn Bảo Chân Quân làm lớn chuyện, sau đó lập đi lặp lại... Thật ra không có ý nghĩa gì.
Trong những tiểu thuyết mà kiếp trước hắn đã đọc, nhưng nhân vật chính và nhân vật phản diện ngươi giấu ngươi, ta giấu ta, từ mâu thuẫn nhỏ đến bị mất mặt, tìm người ta trả thù bị vả mặt, lại đến đại thù sinh tử, sau đó chắc chắn có một bên bị diệt môn, hắn cảm thấy không biết nói gì...
Nhiều khi chỉ vì một chút chuyện nhỏ và mâu thuẫn nhỏ mà đến kẻ thù sống chết, cần gì phải vậy chứ?
Không nói nhân vật phản diện chết cả nhà, dù nhân vật chính không phải vì vậy mà bị thương thì chính là mệt nhọc, nói không chừng còn bị nhân vật phản diện trả thù khiến thân bằng hảo hữu nào đó chết...
Còn không bằng ngay từ đầu thoải mái triển lộ thân phận, nói không chừng sẽ nở nụ cười quên hết thù oán.
Đối với rất nhiều nhân vật phản diện thì không thể ném mặt ném mũi ở trước mặt bình dân nhưng nếu ném mặt mũi ở trước người cùng cấp hoặc mạnh hơn thì cứ ném thôi, cái gọi là đánh rớt răng cũng phải nuốt máu chính là như vậy.
Cũng có thể tránh được rất nhiều phiền phức.
Bây giờ Phương Tịch chính là người rất sợ phiền toái.
Làm tu sĩ Nguyên Anh của Ly Câu Tiên Thành nên đương nhiên Vạn Bảo Chân Quân đã từng được bái kiến Truy Nguyệt Thiền Sư.
Dù không nhận ra đối phương nhưng với đồng thuật của y thì đương nhiên y cũng phải nhận ra được chuỗi phật châu này.
"Thế nào? Còn muốn tiếp tục nữa không?"
Phương Tịch vuốt nhẹ phật châu, mỉm cười hỏi, hắn không quan tâm chút nào mà mượn da hổ của Truy Nguyệt Thiền Sư.
"Vật này... Thuộc sở hữu của đạo hữu!"
Cuối cùng từ Vạn Bảo Chân Quân lấy lại tinh thần trong sự khiếp sợ, trán đổ vô số mồ hôi lạnh.
Một khắc sau, y dùng tốc độ rất nhanh mà lấy một vật từ trong túi trữ vật ra, hai tay dâng lên trước mặt Phương Tịch: "Trước đó ta thấy đạo hữu thích vật này nên cố ý mua lại để tặng cho đạo hữu..."
Phương Tịch thấy vậy thì không khỏi cười một tiếng, đó chính là mảnh vỡ cấp năm mà hắn xem trọng.
"Chưa đủ!"
Hắn suy nghĩ một lúc rồi bí mật truyền âm: "Đưa cho ta một phần đồng thuật của ngươi, chuyện này xem như thôi..."
Tu vi của vị Vạn Bảo Chân Quân này cũng bình thương nhưng nhãn lực lại rất tốt.
Phương Tịch cũng muốn xem thử linh nhãn thuật của y một phen, nói không chừng sau này hắn còn có thể nhặt được chỗ tốt.
"Đa Bảo Đồng Thuật của ta?"
Vạn Bảo Chân Quân giật mình nhưng nhìn phật châu trên tay của Phương Tịch thì vẫn cắn răng, lấy một ngọc giản trống ra, đặt lên trán: "Tiểu thuật này xin đạo hữu xem thử..."
"Ngươi không tệ, rất không tệ... Ha ha!"
Phương Tịch cười ha ha, thu mảnh vỡ và ngọc giản rồi đi về phía hội trường đại hội đấu giá.
Nhìn bóng lưng của hắn biến mất, Vạn Bảo Chân Quân mới thở phào nhẹ nhõm, y cảm thấy pháp y trên người cũng bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Mà những tu sĩ vây quanh muốn xem náo nhiệt thấy không tranh chấp, lại thấy Vạn Bảo Chân Quân rất nổi tiếng trong phường thị lại cúi đầu thì không khỏi suy đoán thân phận của vị tu sĩ Kết Đan trẻ tuổi kia...
"Ba trăm bảy mươi hai vạn linh thạch hạ phẩm!"
"Khối Ngũ Khổng Vân Tinh này thuộc về vị khách quý trong phòng bao số ba mươi bảy chữ Giáp."
Trên đài đấu giá, minh chủ Tiêu Dao Minh Nguyên Anh hậu kỳ mặc tử bào đích thân áp trận chủ trì đấu giá.
Phương Tịch thì nằm trong phòng bao, tùy ý báo giá, mua những thứ mình xem trọng.
Thừa lúc rãnh rồi, trên tay hắn chợt lóe quang mang, rất Kim Ngân Úng ra.
Cái hũ này cũng không khác gì đồ dùng trong nhà của phàm nhân, thoạt nhìn cũng không có chỗ nào đặc biệt.
Nhưng Phương Tịch có thể nhìn thấy mấy hòn đá vụn trong đó đã tỏa ra màu sắc vàng bạc ở bên ngoài.
"Thông thường thì cần hơn mười ngày mới có thể chuyển hóa thành mấy nén vàng bạc... Đối với phàm nhân thì nó là bảo vật vô thượng nhưng đối với tu sĩ thì nên ném..."
Hắn lấy một nén vàng nhỏ ra, cảm nhận sức nặng trong tay, như đang nghĩ đến điều gì đó.
Tu sĩ tầm thường nhìn không ra nhưng hắn thì nhìn ra được, những hòn đá này đều được Ngũ Kim chi khí nhuộm dần, sau đó hóa thành vàng bạc.
Nói cách khác, mặc dù cái hủ này rất bình thường nhưng trong đó phải ẩn giấu một món bảo vậy có Ngũ Kim chi khí rất nồng đậm.
Chỉ là chẳng biết tại sao lại không có chút linh áp và ba động nào, lại có thể ngăn cản thần thức dò xét, nếu không thì nó đã bị phát hiện từ lâu.
Vừa nghĩ đến đây, trong tay Phương Tịch đã hiện ra một lớp thanh quang, đặt lên cái hũ.
Ong!
Cái hũ oanh minh rồi chợt hóa thành bột phấn.
Vô số bột phấn bị gió thổi đi, hiện ra một hạt giống to cỡ đậu hà lan có màu của đồng thau...
"Đây là..."
Phương Tịch dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹt lấy vật này đưa lên, lại cảm thấy Khô Vinh Quyết trong cơ thể cũng động một chút thì trong lòng không khỏi run lên.
Có thể khiến Khô Vinh Quyết cũng như vậy thì nó chắc chắn là hạt giống một linh căn đỉnh cấp!
"Thần vật tự hối vẫn không có chút khí tức nào... Nhưng mà."
Phương Tịch kháp quyết, đánh một đạo pháp lực Khô Vinh Quyết vào trong đậu hà lan.
Bên ngoài, các loại dị bảo quý hiếm liên tục được bưng lên đài đấu giá, khiến bầu không khí trong hội trường đấu giá càng lúc càng kịch liệt.
Mà trong phòng bao, pháp lực hai màu xanh vàng không ngừng luân chuyển rồi chợt hóa thành một tia tử sắc chui vào trong đậu hà lan.
Với tu vi pháp lực Hóa Thần hậu kỳ của Phương Tịch bây giờ, lại phối hợp với công pháp hệ Mộc đỉnh cấp Khô Vinh Quyết thì đương nhiên thế như chẻ tre.
Thời gian chưa hết một nén hương thì hắn đã tế luyện hạt giống này.
Từng dòng thông tin xuất hiện khiến Phương Tịch hơi động tâm mà lấy Thái Nhất Kinh ra.
Rất nhanh hắn đã từ trong rất nhiều hồ sơ tư liệu phong phú mà tìm được miêu tả liên quan, ánh mắt của hắn không khỏi sáng lên: "Đúng là vật này sao? !"
Trên Thái Nhất Kinh xuất hiện miêu tả: ' Kim Ngân Đậu Mẫu, linh căn đỉnh cấp, ba mươi năm sinh đậu, hạt giống đậu có thể tiếp tục gieo trồng hoặc tế luyện thành đạo binh...'.
"Lại chính là một linh thực đạo binh!"
Đương nhiên Phương Tịch đã từng nghe nói đến đại thần thông Tát Đậu Thành Binh.
Hơn nữa hắn còn lập tức nghĩ đến Thiên Mộc Linh Tướng ở trong Địa Tiên Linh Cảnh.
Sau khi nó thống lĩnh Thiên Mộc Đạo Binh triển khai chiến trận thì ở trong Hóa Thần cũng tính là tương đối lợi hại.
Nếu nó không gặp phải bình mở Cơ Quan Thành đến thì tu sĩ Hóa Thần ngay cả Thanh Đế Cung cũng không đến được!
Địa Tiên Linh Cảnh, thật sự rất xứng với đạo binh loại thực vật.
Phương Tịch cẩn thận xem tiếp, phát hiện Kim Ngân Đậu Mẫu này thật ra không có phẩm cấp cố định, hoàn toàn xem niên hạn sinh trưởng.
Nếu chỉ là hạt đậu ba mươi năm thì cũng chỉ có thể tế luyện Hoàng Đậu Lực Sĩ nhất chuyển, tương đương với tu sĩ Luyện Khí Kỳ.
Mà hạt đâu do cây sinh trưởng một giáp kết thành có thể tế luyện thành Đồng Đậu Giáp Sĩ nhị chuyển, tương đương với tu sĩ Trúc Cơ.
Tiếp theo chính là Ngân Đậu Đạo Binh tam chuyển, nghe nói mỗi một đạo binh đều có thể đối đầu với Kết Đan.
Sau đó còn có Kim Đậu Đạo Tướng tứ chuyển, có thể so với tu sĩ Nguyên Anh.
Mẫu đậu cấp bậc vạn năm thì còn có thể dựng dục ra Thần Đậu Linh Tướng ngũ chuyển, đó chính là tồn tại kinh khủng cấp Hóa Thần.
"Bây giờ ta chỉ lấy được Kim Ngân Đậu Mẫu nhưng không có bí pháp đạo binh..."
"Nhưng bí pháp liên quan đến đạo bình thì trong truyền thừa Địa Tiên lại có, thậm chí còn tốt hơn cả Thần Đậu Linh Tướng.
"Chỉ chờ sau này xây xong linh cảnh lại gieo Kim Ngân Đậu Mẫu xuống, ít nhất cũng có thể có được một nhóm khôi lỗi và khổ lực trung thành cảnh cảnh..."
Đối với Địa Tiên thì linh cảnh chính là hang ổ, chú trọng bao nhiêu cũng không quá đáng.
Trận đạo, đạo khôi lỗi thậm chí đạo linh thực của Phương Tịch đều có thể vận dụng trong đó.
"Vốn dĩ còn muốn đến Địa Tiên giới vơ vét một chút đạo binh hệ Mộc thì Kim Ngân Đậu Mẫu này đã tương đối phù hợp rồi..."
Đương nhiên dù như vậy thì Phương Tịch vẫn sẽ tiếp tục vơ vét một số đạo binh hệ Mộc và linh căn.
Dù sao nô bộc và khôi lỗi đương nhiên chủng loại càng nhiều thì càng khó bị địch nhân khắc chế rồi.
Nhìn từ Thần Đậu Linh Tướng cao nhất của Kim Ngân Đậu Mẫu chỉ tới Hóa Thần thì nó cũng chỉ là mặt hàng giao thời, sau này chắc chắn sẽ bị ra rìa.
Lúc này, đại hội đấu giá ở bên ngoài cũng đã đến vật áp trục:
"Vật đấu giá áp trục đầu tiên của hội đấu giá lần này - một viên Tam Động Chân Đan!"
Tử bào minh chủ Tiêu Dao Minh thần sắc túc mục, hai tay kháp quyết.
Từng đạo tử quang phóng lên cao hóa thành lồng giam, bảo vệ toàn bộ đái đấu giá vào bên trong.
"Lại chính là Tam Động Chân Đan sao?"
"Đan này có thể giúp tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ trùng kích bình cảnh hậu kỳ... Trước kia có thể xem như vật đấu giá cuối cùng, bây giờ lại là vật đầu tiên, lão thân càng kỳ vọng những vật phẩm phía sau hơn..."
Trong hội trường đấu giá là một mảnh cảnh tượng khí thế ngất trời.
Phương Tịch thấy vậy thì lại nhíu mày.
Đẳng cấp vật áp trục này vẫn hơi thấp một chút, không quá phù hợp tâm ý của hắn.
Bên ngoài Ly Câu Tiên Thành.
Một cây trường phiên đen nhánh bao phủ một mảnh khu vực, khiến người từ bên ngoài nhìn vào thì lại không có gì bất thường.
Mẫn Hồng Nho dẫn theo sư đệ, sư muội nhìn mấy lão ma Hóa Thần ở đối diện.
Trong những lão ma này có một thiếu nữ thiên kiều bách mị, hai chân để trần, thần sắc kinh ngạc.
"Cung lão ma, đã lâu không gặp... Ngươi vẫn chưa phi thăng sao?"
Mẫn Hồng Nho mở miệng nói chuyện với một lão ma đầu tóc bạc da mồi, nhìn như bất cứ lúc nào cũng có thể bước vào quan tài.
"Hắc hắc... Mẫn lão quỷ ngươi vẫn còn ở đây, lão phu không muốn tông môn bị người khác bắt nạt thì đương nhiên vẫn phải cố nhịn thêm một chút..."
Cung lão ma mở miệng, tiếng nói khàn khàn khó nghe như tiếng chiêng vỡ.
"Cung lão ma ngươi cũng sắp hai ngàn tuổi rồi phải không? Không sợ thọ nguyên chợt đến mà chết già ở hạ giới sao, nếu như vậy thì đã trở thành trò cười rồi."
Mẫn Hồng Nho cười lạnh.
Xưa nay quan hệ giữa Thái Thanh Tông và Nguyên Thủy Ma Môn đều không tốt, cũng có đệ tử bên dưới vừa gặp mặt đã trực tiếp đấu pháp chém giết, bây giờ chỉ châm chọc lẫn nhau mấy câu đã xem như rất khách khí rồi.
"Hừ... Không ngờ lần này lại phải liên thủ với các ngươi."
Cung lão ma hừ lạnh rồi lại nhìn xung quanh một chút: "Đám lừa trọc Quảng Lôi Tự đâu?"
"Quảng Hoằng Đại Sư cũng không đến đây..."
Mẫn Hồng Nho thở dài.
"Thiếu mấy người..."
Sắc mặt của Cung lão ma rất khó coi: "Chẳng lẽ tổ sư phi thăng của bọn chúng không hạ ý chỉ gì xuống sao?"
"Theo ta biết thì đúng vậy..."
Mẫn Hồng Nho trả lời, thậm chí lão còn mơ hồ cảm thấy, hậu trường ở thượng giới của Quảng Lôi Tự hình như còn không hợp với chỗ dựa của tổ sư nhà mình.
Đương nhiên những chuyện này cũng không cần phải nói.
"Bây giờ chúng ta đã xác nhận người kia ở ngay Ly Câu Tiên Thành, chỉ cần đảm bảo hắn không đi khỏi, chậm rãi chờ sứ giả thượng giới giáng lâm là được..."
Mẫn Hồng Nho nói: "Đáng tiếc Truy Nguyệt Thiền Sư không có tổ sư môn phái nào, nếu không thì chỉ cần kéo dài đại hội đấu giá thêm mấy ngày nữa sẽ bớt không biết bao nhiêu công phu cho chúng ta..."
Nhưng nhiều người thì lắm miệng, quan hệ của Truy Nguyệt Thiền Sư và Vân Kiệt Tử rất tốt, lão không dám mạo hiểm, bởi vậy cũng giấu vị nữ ni này...
"Chuyện này đơn giản thôi, dựa theo lệ cũ, sau đại hội đấu giá sẽ còn hội trao đổi tư nhân của tu sĩ cấp cao... Chúng ta sẽ báo cho Truy Nguyệt Thiền Sư, muốn tổ chức một hội trao đổi cỡ nhỏ giữa các tu sĩ Hóa Thần, sẽ có thể trì hoãn thêm được mấy ngày."
Cung lão ma cười hắc hắc nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận