Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 289: Cướp tu Trúc Cơ

Mấy năm sau.

Một tin tức chấn động ba nước truyền ra.

Chẳng biết lúc nào Bạch Phong Chân Nhân đã mất tích.

Bạch Trạch Tiên Thành hoàn toàn đại loạn, lòng người bàng hoàng, chỉ có Âu Dương Chấn tay cầm pháp bảo cấp ba, miễn cưỡng đứng ra ổn định lòng người.

Chịu ảnh hưởng này, rất nhiều tu sĩ đã rời khỏi Bạch Trạch Tiên Thành, hướng vào ba nước.

Quá nhiều tu sĩ tràn vào Việt Quốc, vì tranh đoạt tài nguyên, sự kiện đấu pháp và cướp giết liên tiếp phát sinh, ngay cả Huyền Thiên Tông cũng khó mà ngưng lại tập tục này.

"Công tử..."

Hạ Hầu Oánh vội đến, sắc mặt hết sức khó coi: "Chung Kỳ đến báo... Phường thị U Nguyệt bị cướp sạch, hung đồ nghi là Trúc Cơ, chui vào trong trận pháp, bất ngờ nổi loạn... Ngay cả nữ tu Trúc Cơ sơ kỳ của ngay cả cũng bị sát hại... Đại trưởng lão U Nguyệt Môn giận dữ xuống núi nhưng cũng không bắt được tung tích của địch nhân... Dựa vào phỏng đoán, đám cướp tu kia có khả năng chạy thẳng đến Hồ Vạn Đảo!"

Tu vi của Chung Kỳ bây giờ vẫn là Luyện Khí tầng bảy nhưng kinh nghiệm phong phú, làm người cẩn thận, thường xuyên được Phương Tịch sai khiến ra ngoài mua vật tư.

Không ngờ, lần này phường thị gặp nạn, xém chút lão đã không về được.

"Lão Chung vất vả, ngươi mang theo chút linh thạch và một con Tiểu Thanh Long đến thăm hỏi hắn một chút..."

Phương Tịch khoát tay, bộ dáng không thế nào thích thú.

Hạ Hầu Oánh rời khỏi, thần sắc hơi nghi hoặc.

Mấy năm gần đây Ngôn Hồng Tụ ngoại trừ hầu hạ Phương Tịch ra thì một lòng khổ tu.

Quan hệ của nàng và Chung Hồng Ngọc cũng không tệ.

thấy Chung Hồng Ngọc đang quét dọn, lập tức bước đến, thấp giọng hỏi: "Công tử có chuyện gì vậy? Sau lại rầu rĩ không vui?"

Chung Hồng Ngọc le lưỡi, kéo Hạ Hầu Oánh vào một căn phòng, dán Hộ Thân Phù mới nhỏ giọng nói: "Hôm nay, công tử nhận được tin từ Đào Hoa Đảo, vị Vi tiên tử kia đã tọa hóa rồi..."

"Tọa hóa?"

Hạ Hầu Oánh giật mình: "Đúng rồi, tính thời gian, vị kia cũng đã trăm tuổi..."

Mặc dù đại nạn thọ nguyên của tu sĩ Luyện Khí là một trăm hai mươi tuổi nhưng bình thường rất khó sống đến đó, trừ phi am hiểu dưỡng sinh hoặc là tu luyện công pháp hệ Mộc.

Hai loại này Vi Nhất Tịch đều không dính, năm xưa cũng từng Trúc Cơ thất bại mà tổn thương nguyên khí, trăm tuổi tọa hóa cũng hợp tình hợp lý.

"Chất nữ của công tử mất nên đương nhiên sẽ đau lòng khổ sở..."

Hạ Hầu Oánh nói, thần sắc hơi cổ quái.

Dù sao bây giờ công tử đang độ thanh xuân, thậm chí còn có cảm giác càng sống càng trẻ, ai có thể người, hắn lại đưa tiễn chất nữ của mình.

"Ai... Trúc Cơ, Trúc Cơ ơi..."

Hạ Hầu Oánh yếu ớt thở dài, lại nhìn Chung Hồng Ngọc: "Oánh di của ngươi đời này không thể trông cậy nhưng ngươi bây giờ đã đột phá đến Luyện Khí hậu kỳ, công tử lại xem trọng ngươi, Trúc Cơ cũng có hi vọng, ngàn vạn phải chuyên tâm Đạo đồ nha..."

"Oánh di, ta biết."

Chung Hồng Ngọc nghiêm túc cam đoan.

Từ nhỏ nàng đã được đưa đến Trường Thanh Các, người nàng thân cận ngoại trừ công tử ra thì chính là Ngôn Hồng Tụ và Hạ Hầu Oánh.

Lúc này nghe đối phương căn dặn đương nhiên sẽ chăm chú ghi nhớ.

"A? Không đúng..."

Hạ Hầu Oánh lại chợt nghĩ đến một chuyện không thích hợp: "Vi tiên tử tọa hóa... Sao công tử chúng ta không đi phúng viếng?"

"Công tử quyết định không đến Đào Hoa Đảo, đã đuổi người báo tang đi rồi..."

Rõ ràng Chung Hồng Ngọc cũng hơi nghi hoặc.

Mà Hạ Hầu Oánh thì nói ra tin túc phường thị U Nguyệt bị công phá, có cướp tu Trúc Cơ trốn vào Hồ Vạn Đảo, nhãn châu xoay động: "Chẳng lẽ... Công tử lo ra ngoài bị cướp tu thừa lúc?"

"Không đến mức đó chứ?"

Chung Hồng Ngọc hơi kinh ngạc nhưng chợt che miệng, không dám nói gì nữa.

Dù sao Phương Tịch khiến người ta cảm thấy hắn chính là một tên tử trạch, cũng đã nhiều năm rồi không rời khỏi Long Ngư Đảo mà?

Ỷ vào đại trận cấp hai thủ hộ trên đảo, đúng là có hương vị hạt giống bát phong bất động cười nhìn phong vân.

Một bên khác.

Phương Tịch bước chậm ở Long Ngư Đảo, đi đến dưới Đào Hoa thụ nhìn túi trữ vật trong tay.

Sau khi Vi Nhất Tịch tọa hóa có di ngôn sai người mang vật này cho mình.

Sau khi mở ra, bên trong là vật tư trị giá hơn ngàn linh thạch, rõ ràng nó vẫn còn nhớ rõ lời nói đùa trước đó của mình.

"Ai..."

"Đưa tiễn từng người quen của mình ra đi, đây chính là bi ai của trường sinh giả mà?"

Phương Tịch nghĩ đến tin tức năm trước, gia chủ Ngôn gia cũng tọa hóa, Ngôn Hồng Tụ vì thế mà khóc lóc cũng, vội trở về chịu tang.

Nghe nói Ngôn gia chỉ còn lại hai ba con mèo lớn mèo nhỏ, cuối cùng không còn cách nào đanh lập Ngôn Đông Thanh Luyện Khí tầng năm làm gia chủ.

Tất cả tu sĩ ở Hồ Vạn Đảo đều đang suy đoán, thời điểm Tam Phân Đường hủy diệt đã không xa.

Khiến thời gian này Ngôn Hồng Tụ đều rầu rĩ không vui, làm Phương Tịch cũng ít đi rất nhiều lạc thú.

"Nhưng mà nếu đây chính là đại giới trường sinh, vậy ta nguyện ý tiếp nhận!"

Phương Tịch bước đến dưới Yêu Ma Thụ, một sợi rễ phụ duỗi ra, liên kết với thân cây.

Xuyên thấu qua Yêu Ma Thụ hắn có thể nhìn thấy rõ ràng hắc mộc ấn tỉ gần như hòa làm một thể với thân cây.

"Ất Mộc chú ta, vấn đạo trường sinh..."

Hắn nhắm mắt lại tu luyện Trường Sinh Thuật...

...

Dù đêm khuya nhưng Hồ Vạn Đảo vẫn có sóng gió.

Trên một đảo hoang cách Long Ngư Đảo không xa, một đám cướp tu đang tập hợp lại, nhìn về hướng Long Ngư Đảo: "Lão ô quy kia... Chẳng lẽ đã sớm nghe được tin tức nếu không sao chất nữ chết cũng không vội về chịu tang?"

"Chẳng lẽ trong chúng ta có phản đồ sao?"

Lam quang hiện ra trong đôi mắt của tu sĩ Trúc Cơ, y hung dữ nhìn mọi người ở đây.

Lệ Lôi và hắc y nhân bất ngờ cũng ở trong những người này.

Ngoài chúng ra tu sĩ còn lại đều là Luyện Khí hậu kỳ trở lên.

Tu sĩ đôi mắt màu lam có đạo hiệu là Càn Tân Tử, tu vi bất ngờ đã đến Trúc Cơ trung kỳ, cũng tu luyện một môn linh nhãn thuật, y rất am hiểu đấu pháp, chính là lão đại của đội cướp tu này.

Dưới Càn Tân Tử chính là Nhị đương gia hắc y nhân này, tên là Lệ Không.

Về phần Lệ Lôi? Thì che giấu thân hình và dung mạo, y vốn là người thủ tiêu tang vật của đội cướp tu này.

Có tam đại Trúc Cơ và mười mấy tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ, thực lực băng cướp tu này vô cùng cường hãn.

Cũng chỉ có thực lực như vậy mới có thể cướp sạch phường thị U Nguyệt, thậm chí giết chết nữ tu Trúc Cơ của U Nguyệt Môn đóng giữ.

"Càn Tân Tử lão đại... Có lẽ cũng không phải vậy."

Lệ Lôi vội nói: "Tính cách của tên Phương Tịch kia ta cũng biết, đúng là rùa đen, không thích rời đảo... Có lẽ gần đây chuyện chúng ta làm ở phường thị U Nguyệt đã khiến hắn sợ hãi, hoặc là người này ý chí sắt đá, dù chất nữ chết cũng không đi bái tế..."

"Chuyện đã đến nước này chỉ có thể cường công Long Ngư Đảo, trận pháp cấp hai trên đó đúng là phiền phức..." Càn Tân Tử nói.

Dù sao Long Ngư Đảo cũng không phải là phường thị, không thể nào để phần lớn người của bọn chúng thong dong trà trộn vào.

"Xin lão đại yên tâm, ta đã sớm chuẩn bị."

Lệ Lôi cười hắc hắc, lấy hộp gỗ ra, sau đó y mở hộp gỗ lấy phù lục ngân quang trầm tĩnh ra.

"Phá Cấm Phù cấp hai? Ngươi thật sự có!"

Trong mắt Càn Tân Tử lam quang đại phóng, cười ha ha hỏi: "Không sợ lỗ vốn sao?"

"Yên tâm, ta đã sớm tra rõ ràng, Phương Tịch có tính của Tỳ Hưu, chỉ có vào chứ không có ra... Thu hoạch linh mễ, linh ngư hàng năm của Long Ngư Đảo... Tuyệt đối chất đầy nhà kho, hơn nữa bản thân hắn còn thường xuyên luyện đan dược, phù lục, sai người vận chuyển về phường thị bán... Tuyệt đối giàu đến chảy mỡ!"

Lệ Lôi đã tính trước nói.

Nếu hắn khảo sát thực địa một phen sẽ phát hiện tràng cảnh nhà kho linh mễ của Phương Tịch chuột mà thấy cũng sẽ rơi lệ - Nếu có chuột!

"Ừm, trên Long Ngư Đảo còn có Hồ Địa Sát, cũng sắp có sát khí... Ngoài ra còn có một yêu thú huyết mạch Giao Long, có lẽ có thể mở ra yêu đan cấp hai..."

Càn Tân Tử nhìn những thủ ha tu sĩ Luyện Khí kia, cười hắc hắc: "Chỉ cần phá được Long Ngư Đảo, hai linh vật Trúc Cơ này đều là của các ngươi!"

"Lão đại, dẫn chúng ta làm đi!"

Hai mắt của một tên cướp tu Luyện Khí viên mãn lập tức sáng lên.

"Giết đến Long Ngư Đảo! Cướp đoạt linh vật Trúc Cơ!"

Ánh mắt của những tên cướp tu Luyện Khí khác cũng đỏ.

"tốt, đêm nay chúng ta sẽ động thủ!"

Càn Tân Tử rất là hài lòng gật đầu.

Trong màn đêm, Long Ngư Đảo như bị một tầng sương mù đen nhánh bao phủ, tương tự như một cái chén lớn.

Một chiếc linh chu lớn vận chuyển tất cả cướp tu đến trước Long Ngư Đảo.

"Ngươi chờ chút chú ý không được bại lộ..."

Lệ Không nói với Lệ Lôi: "Chúng ta còn chờ Lệ đại đảo chủ ngươi đến trừ ma vệ đạo, trừ bạo giúp kẻ yếu đó nha, ha ha..."

"Yên tâm..."

Mặt Lệ Lôi không thay đổi trả lời, hình dáng tướng mạo đã sớm khác hoàn toàn với trước đó, ngay cả thần thức và khí tức pháp lực cũng hơi biến hóa.

Nếu không phải nhìn thấy trước mặt chắc chắn sẽ cho rằng y và Lệ Lôi là hai người.

"Trận pháp này..."

Trong mắt Càn Tân Tử toát ra lam quang, không ngừng quan sát Huyền Mộc Đại Trận, thần sắc trở nên vô cùng ngưng trọng: "Linh nhãn thuật của ta vậy mà không thể nào xuyên thấu, chỉ sợ phẩm cấp đã đến cấp hai thượng phẩm..."

"Long Ngư đảo chủ này thật sự nhiều linh thạch!"

Lệ Không lẩm bẩm: "Phường thị U Nguyệt trước đó cũng chỉ dùng trận pháp cấp hai trung phẩm thủ hộ..."

"Trận pháp cấp hai thượng phẩm thì nếu Phá Cấm Phù cấp hai không bạo phá từ bên trong mà cường công từ bên ngoài chỉ có thể mở ra một cái thông đạo, cũng áp chế uy năng của trận pháp trong thời gian ngắn... Một khi vượt qua thời hạn đó, trận pháp sẽ khôi phục lại, sẽ có khả năng bị bắt rùa trong lu."

Sắc mặt Lệ Lôi cũng ngưng trọng trước nay chưa từng có: "Bởi vậy mấu chốt của trận chiến này chính là trong khoảng thời gian ngắn bắt giết Phương Tịch! Không có Trúc Cơ như hắn khống chế trận pháp này thì những tu sĩ còn lại hoàn toàn không còn đáng sợ!"

"Giao hắn cho ta!"

Dù sao y cũng là cao thủ Trúc Cơ trung kỳ, dù ở Bạch Trạch Tiên Thành cũng là nhân vật một phương.

Lại tu luyện bí thuật, cầm xuống một tên chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ thì cũng không vấn đề gì.

"Bắt đầu đi!"

Vẻ mặt Lệ Lôi nghiêm túc, lấy Phá Cấm Phù cấp hai ra, đánh vào Huyền Mộc Đại Trận.

Ầm ầm!

Trận pháp bắt đầu ba động, vô số sương mù xám đen dày đặc tản ra, một thông đạo xuất hiện, mơ hồ có thể thấy được tình cảnh trong Long Ngư Đảo.

Sương mù bốn phía đều nhanh chóng tiêu tán, phảng phất lực lượng đại trận vào giờ khắc này đã bị áp chế.

"Xông!"

Càn Tân Tử khống chế linh chu, trong nháy mắt đã dọc theo thông đạo giết vào trong Long Ngư Đảo.

"Giết giết giết!"

Đôi mắt của một đám cướp tu trở nên đỏ ngầu, đó là khát vọng với giết chóc.

Chuyện giống vầy, bọn chúng đã làm rất nhiều lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận