Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 370: Liều mạng

Từng đạo Ất Mộc Thần Quang lượn quanh người của Phương Tịch, không ngừng huyễn hóa thành các loại hoa văn cỏ cây khiến đạo thanh hồng càng thần diệu hơn.

Ở phía sau thanh sắc trường hồng còn có Du Côn khống chế chín con Hỏa Long đi theo.

Trong nhất thời, thanh hồng và Hỏa Long dây dưa cuồng vũ, nhìn cũng có chút bất phàm.

Hắn đang chạy đến chỗ tài nguyên tiếp theo, định thu lấy Hóa Ngọc Nê ở đó sinh ra.

Trên đường nếu hắn gặp đệ tử ma đạo thì cũng thuận tay diệt trừ, vơ vét túi trữ vật.

Trong túi trữ vật của những đệ tử này, thường có không ít bảo vật lấy được trong bí cảnh.

Có thể nói, chỉ lần cướp đoạt này đã thu được tài nguyên có giá trị hơn mấy chục năm hắn âm thầm sưu tầm gấp mười, gấp trăm lần!

Khiến Phương Tịch hơi buồn bực là hắn đã giết nhiều đệ tử ma môn như vậy lại có tìm được trong túi trữ vật của người nào có Ngũ Hành Linh Quả, rõ ràng hắn vẫn chưa đụng phải đệ tử ma môn đã tàn sát bộ lạc Ngũ Hành.

"Chẳng lẽ... Ta và Kết Kim Đan này thật sự vô duyên? !"

Trong nhất thời, Phương Tịch buồn bã thở dài.

Sắc mặt hắn chợt đại biến, cảm nhận được một đạo hắc tuyến độn quang, mang theo linh áp hơn xa tu sĩ Kết Đan đã tiến vào trong phạm vi thần thức của mình.

"Hừ!"

Một tiếng hừ lạnh băng lãnh vô cùng như muốn đông cứng thần hồn của hắn.

Rất rõ ràng, thần thức của đối phương còn hơn Phương Tịch, lúc Phương Tịch phát hiện địch nhân thì đối phương cũng phát hiện Phương Tịch.

Nương theo đó là một đạo quang mang đen nhánh!

Khí thế của nó hung hăng, tốc độ rất nhanh, thậm chí hơi vượt qua phản ứng của Phương Tịch!

Trong lúc vội vàng, hắn chỉ có thể kháp quyết, để Du Côn khống chế Tam Dương Chân Hỏa Tráo, chín con Hỏa Long chiếm giữ trên đó rồi cản ở sau lưng mình.

Lôi đình vừa vang lên!

Tam Dương Chân Hỏa Tráo rên rỉ đã trực tiếp bị đánh nát, tiếp theo ba đạo quang mang đen nhánh xé rách Hỏa Long rồi đánh lên người của Du Côn.

Cỗ khôi lỗi Kết Đan này trong nháy mắt đã bị nghiền nát nửa người, chia năm xẻ bảy.

Thế đi của ba đạo ô quang hơi yếu đi, đâm vào Ất Mộc Thần Quang Tráo.

Chi chi!

Phương Tịch chợt cảm thấy pháp lực cuồng tiết, Ất Mộc Thần Quang Tráo cũng sắp không chống đỡ nổi.

Lúc này, hắn mới phát hiện ba đạo quang mang đen nhánh phá hủy khôi lỗi, lại xém chút đánh tan Ất Mộc Thần Quang Tráo chính là một pháp bảo lợi trảo màu đen!

Tạo hình của nó rất dữ tợn, có ba móng tay bén nhọn, hoa văn cổ xưa che kín.

Lúc này, Đạo thần thức băng lãnh mà cường đại đã sớm khóa chặt Phương Tịch.

Trong hư không bốn phía, hiện ra từng đạo xiềng xích màu bạc.

Phía dưới có hào quang hóa thành đường cong tung hoành qua lại như từng ô lưới.

Phương Tịch phát hiện dường như mình đứng trong một bàn cờ hư ảo khổng lồ, biểu lộ trên mặt của hắn không khỏi trở nên rất khó coi, nhìn người truy kích đến.

Đó là một nam tử vô cùng tuấn mỹ, trên tay y đang cầm pháp bảo có hình dạng bàn cờ, một cây Bạch Cốt Phiên và lợi trảo đen nhánh vừa nãy đang lơ lưng ở hai bên trái phải, một cỗ khí tức pháp lực mạnh mẽ mãnh liệt truyền đến, chỗ lông tơ trên người của Phương Tịch dựng đứng: "Ma tu Kết Đan hậu kỳ... Không, có thể là Kết Đan viên mãn!"

"Kết Đan trung kỳ xa la... Ngươi đến từ thế lực nào? Thái Thanh Tông? Hay là Quảng Lôi Tự?"

Nam tử tuấn mỹ đứng chắp tay, trong ánh mắt mang theo sự tàn nhẫn và trêu tức mèo vờn chuột: "Pháp lực cũng không ra gì... Lúc ngươi ngăn cản Độc Long Trảo của bản nhân thì ta đã bày ra thiên la địa võng - Tinh La Kỳ Bàn, bảo vật này chắc là ngươi đã nghe qua rồi chứ? Bị uy năng của bảo vật này bao phủ, dù trên người ngươi có các loại bảo vật phá giới, trốn chạy như Hàng Giới Phù, Vạn Lý Na Di Phù thì cũng đã vô dụng."

"Tinh La Kỳ Bàn? !"

Trên mặt Phương Tịch làm ra vẻ chấn động, thật ra hắn hoàn toàn không biết gì về món bảo vật này.

Nhưng nhìn tình hình bốn phía, đúng là mình như rơi vào trong cái lồng giam nào đó, ngay cả hư không cũng bị phong tỏa.

Cũng may hắn câu thông Chư Thiên Bảo Giám sâu trong thức hải, phát hiện mình vẫn có thể tùy thời trở lại tu tiên giới Nam Hoang thì mới thầm thở phào.

Rõ ràng dù Tinh La Kỳ Bàn kia có thể phong cấm hư không nhưng đối với Chư Thiên Bảo Giám lại không có chút hiệu quả nào.

'Nhưng cứ chạy như vậy... Thì đồ đần cũng biết trên người ta có một món chí bảo phá giới cường đại.'.

Phương Tịch liên tục gảy mười ngón tay, từng đạo Ất Mộc Thần Quang bay ra hóa thành linh quang phòng ngự bản thân.

Hai đại pháp bảo Thanh Hòa Kiếm và Sinh Tử Ấn cũng xuất hiện, hắn dùng toàn bộ tinh thần để đề phòng.

"Ất Mộc Thần Quang? Miễn cưỡng nhìn được..."

"Nhìn ra được... Ngươi cũng không bối rối, chẳng lẽ vẫn còn át chủ bài sao?"

Ma quang chớp liên tục trong mắt của nam tử tuấn mỹ, y mang theo sự trêu tức: "Đúng lúc... Sau khi bản nhân giết ngươi sẽ sưu hồn một phen."

"Đi!"

Sắc mặt Phương Tịch vô cùng ngưng trọng, chỉ vào Thanh Hòa Kiếm.

Quang mang nhấp nháy trên Thanh Hòa Kiếm, kiếm quang mở ra, một đạo thanh sắc kiếm khí kéo dài khoảng mười trượng như một con Giao Long màu xanh, vồ về phía ma tu Kết Đan.

Sinh Tử Ấn theo sát phía sau, trên ấn này chợt lóe hắc quang rồi chọt bành trướng gấp mấy trăm lần như một ngọn núi nhỏ màu đen.

"Tru Tiên Bảo Văn? Ha ha..."

Thanh niên tuấn mỹ thấy vậy thì trên mặt lại hiện ra nụ cười khinh thường, tay trái y nâng Tinh La Kỳ Bàn, tay phải tùy ý cầm một quân cờ trắng như ngọc.

Phốc!

Quân cờ trắng này hóa thành một đạo lưu quang, trong nháy mắt đánh trúng Thanh Hòa Kiếm!

Thanh Hòa Kiếm rên rỉ, Tru Tiên kiếm khí sụp đổ, bản thể của nó bị quân cờ trắng đánh trúng, vậy mà như từ trong hư không hiện ra từng sợi xiềng xích bạc trói nó lại.

Sau khi ném ra một quân cờ, thanh niên tuấn mỹ nhìn ngọn núi nhỏ đang rơi xuống, năm ngón tay phải con lại hóa thành một quyền oanh thiên.

Ầm!

Thế rơi của Sinh Tử Ấn bị suy giảm, thậm chí còn bị đánh bay đi.

Mà ở giữa không trung, theo năm ngón tay của thanh niên tuấn mỹ mở ra, tùy ý vồ.

Oanh!

Một cái ma thủ đen nhánh to lớn xuất hiện, bắt lấy Sinh Tử Ấn, khiến nó không thể nào động đậy.

Dường như người này còn tu luyện loại công pháp luyện thể lợi hại nào đó, thậm chí cong luyện thành pháp tướng thần thông!

Ma tu Kết Đan này vậy mà lại dùng nhục thân đón Sinh Tử Ấn của Phương Tịch!

"Tiểu ấn này không tệ, có lẽ bản nhân có thể giữ lại..."

"Về phần ngươi... Bạch tử chủ khốn, hắc tử chủ sát... Không biết ngươi có thể kiên trì được mấy hắc tử đây?"

Tay phải của thanh niên tuấn mỹ lại cầm một quân cờ đen, mỉm cười nhắm ngay Phương Tịch.

Mà Phương Tịch thì chợt thở dài, hai tay kháp quyết: "Tại sao... Ngươi nhất định phải ép ta chứ?"

So sánh với bại lộ Kim Thủ Chỉ thì đương nhiên hắn chọn xử lý ma tu Kết Đan này trước rồi mới chạy trốn!

"Khô Vinh Huyền Quang!"

Trên Sinh Tử Ấn, một hư ảnh Yêu Ma Thụ xuất hiện, tán cân và ngọn cây lay động, chiếu xuống từng đạo quang huy huyền diệu khó giải thích!

Quang huy này lại trực tiếp xuyên thấu đại thủ do pháp tướng thần thông biến thành, liên tục xuyên thủng hào quang phòng ngự do các loại pháp bảo Độc Long Trảo và Vạn Hồn Phiên biến thành, đánh thẳng lên người của thanh niên tuấn mỹ!

"Đây là..."

Thanh niên tuấn mỹ lại chợt có cảm giác như đại họa lâm đầu, lấy trong ngực ra mấy tấm phù lục bảo mạng và bình ngọc.

Nhưng mà y chưa kịp sử dụng thì đã phát hiện bàn tay trắng nõn nhẵn nhụi của mình trong nháy mắt đã phủ kín nếp nhăn.

Từng sợi tóc trắng tung bay, cảm giác sinh cơ trôi qua rất nhanh xuất hiện trong lòng y: "Đây... Đây là..."

Ma quang trong mắt thanh niên tuấn mỹ yếu ớt, gần như tiêu tán, cả người ngã xuống.

Tinh La Kỳ Bàn mất đi pháp lực của y duy trì thì cũng ai minh, quang hoa nội liễm hóa thành một cái bàn cờ bằng ngọc to khoảng bàn tay, cùng với Độc Long Trảo, Bạch Cốt Phiên rơi xuống bên cạnh thi thể của thanh niên.

"Chín trăm tám mươi mốt năm... Ngươi tiêu hao của ta trọn vẹn chín trăm tám mươi mốt năm tuổi thọ..."

Phương Tịch thu hồi các pháp bảo Sinh Tử Ấn, sắc mặt hắn cũng rất khó coi.

Lần đấu pháp này, có thể nói là lần hắn gặp phải hung hiểm nhất.

Tu vi, pháp bảo, bí thuật, thậm chí kinh nghiệm đấu pháp của đối thủ đều vượt xa hắn.

Nếu không phải Khô Vinh Huyền Quang đủ huyền diệu, có đặc tính bỏ qua tất cả các loại phòng ngự thì nói không chừng hôm nay hắn cũng chỉ đành chật vật bỏ chạy, bại lộ Kim Thủ Chỉ!

"Ta thật sự không muốn liều mạng với ngươi..."

Phương Tịch nhớ lại quá trình vừa rồi thi triển Khô Vinh Huyền Quang, quả thật không phải là trải nghiệm tốt đẹp gì.

Thọ nguyên chỉ còn chút nữa là trôi qua ngàn năm, dù hắn cũng cảm thấy rất khó chịu.

Thậm chí nếu không phải thông qua huyền quang cảm ứng, phát hiện được người này cách đại nạn tuổi thọ chỉ hơn ba trăm năm, có thể bị mình liều mạng mà chết thì... Hắn cũng sẽ không chọn thi triển Khô Vinh Huyền Quang, tránh cho tự mài chết mình.

"Cũng may... Kết quả xem như không tệ."

Phương Tịch không do dự nữa hóa thành một đạo thanh sắc trường hồng, cuốn theo thân thế và pháp bảo của thanh niên tuấn mỹ, chạy như điên ra khỏi trăm dặm, chui thẳng vào trong lòng đất, sao đú quang mang lập tức lóe lên, người cũng không thấy nữa.

Tu tiên giới Nam Hoang.

"Lần này giết ma tu Kết Đan... Lần tiếp theo, nói không chừng trong bí cảnh chính là Nguyên Anh lão quái đặc biệt ngồi chờ ta."

"Nhưng không sao... Ta đã bỏ qua bí cảnh đó."

Quang mang chợt lóe.

Phương Tịch nhìn thi thể thanh niên tuấn mỹ và mấy món pháp bảo nằm trên mặt đất, trên mặt hắn hiện ra sự vui mừng.

"Lần này lại có thể mò được người này trở về, quả thật đã kiếm bộn rồi..."

"Chậc chậc... Ma tu Kết Đan viên mãn... Nhìn thủ đoạn thần thông của hắn, quả thật thâm bất khả trắc..."

"Nhưng mà... Mặc cho thần thông của ngươi vô địch, liều tuổi thọ với ta thì vẫn phải chết!"

"Ai... Đáng tiếc, ta vốn có hai ngàn năm thọ nguyên, bây giờ chỉ còn lại khoảng một ngàn năm, quả thật là tổn thất nặng nề..."

"Chỉ có thể dựa vào ngươi để bù."

Hắn ném ra một hạt giống Yêu Ma Thụ, trong đôi mắt của hắn lưu chuyển hai màu xanh vàng, nắm chặt thời gian tiến hành sưu hồn đối với thanh niên tuấn mỹ.

Có kinh nghiệm trước đó, hắn cũng không điều tra công pháp thần thông công pháp thần thông của người này mà tìm kiếm những đoạn ngắn thường thức khác.

Ngay cả như vậy, nương theo thân thể người này hoàn toàn tử vong, hồn phi phách tán... Tin tức mà Phương Tịch có thể lấy được cũng có hạn.

Dù vậy, nương theo từng đoạn ký ức hiện ra, sắc mặt Phương Tịch cũng thoáng cái trở nên ngạc nhiên, thoáng cái mang theo sợ hãi, lúc trắng lúc xanh... Như mở hàng thuốc nhuộm.

Nửa canh giờ sau, hắn thở dài một hơi, sắc mặt thoáng cái đã trở nên rất âm trầm: "Nguyên Thủy Ma Môn... Oán Hồn Dẫn?"

"Thế lực của tông này rất kinh người, nói không chừng có Hóa Thần tồn tại..."

"Cũng may, dù chúng cường hoành nhưng chẳng lẽ có thể vượt giới đuổi bắt ta sao?"

"Dựa theo ký ức của tên Thánh tử này, địa vực của hắn tên là Minh Hoàn giới... Ta chưa từng nghe hoặc là thấy trên cổ tịch."

"Ngược lại trong giới này cứ cách mấy trăm năm sẽ có tu sĩ phi thăng Địa Tiên giới, bất kể nội tình hay là thực lực cũng vượt xa chỗ này..."

"Ngay cả như vậy... Oán Hồn Dẫn này vẫn phải nhanh chóng tìm cách ma diệt nếu không thì cũng không thể yên tâm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận