Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 867: Đại Nhật Kim Ô (2)

"Ai... Hai tiểu gia hỏa không hiểu chuyện, bộ xương già như lão phu vẫn phải xuất thủ!"
Tiếng thở dài vang lên.
Một lão đạo lôi thôi lếch thếch, tay cầm một cây cờ rách, bước đến trước trận pháp.
Trên lá cờ rách còn có bốn chữ ớn: 'Đệ Nhất Nhân Tộc'!
"Đi!"
Khí tức quanh thân Thần Toán Tử mênh mông, cuồn cuộn phóng thẳng lên cao, bộc phát ra tu vi Hợp Thể hậu kỳ khủng bố đè trong lòng mỗi tu sĩ cấp cao như thần sơn thái cổ.
Sau đó lão phất tay đánh ra một bảo vật có hình dáng bàn tính.
Mỗi một viên châu tính trên bàn tính đều lóe lên phật quang, mang theo phạn văn gia trì, bốn phía hiện ra hư ảnh chín chín tám mươi mốt cây tính trù.
Hàng loạt tính trù hội tụ hình thành Tiên Thiên Bát Quái, bát quái luân chuyển, cuối cùng lại tạo thành một quẻ 'Khôn'!
Địa thế khôn, quân tử dùng hậu đức tái vật!
Một trận pháp lăng không xuất hiện, gia trì lên kết giới vốn đã sắp vỡ vụn.
Nhận được sự trợ giúp, kết giới Tử Viêm chợt tăng cường đến cực hạn, ngăn cản toàn bộ liệt diễm bùng nổ và kiếm quang.
Lúc này những tu sĩ đang chạy trốn kia mới dừng độn quang lại, nhìn lại chiến cuộc trong kết giới.
Tí tách!
Tí tách!
Trên thân Kiếm Tử có mấy chỗ cháy đen, tay có từng giọt máu tươi rơi xuống.
Ánh mắt của gã ngưng trọng, nhìn lô đỉnh đen nhánh trước người Diễm Ngọc Tông: "Cửu Long Đỉnh? Không đúng... Là phỏng chế phẩm của Tiên Phủ Kỳ Trân kia sao?"
"Dù chỉ là phỏng chế phẩm thì cũng là chí bảo truyền thừa của bản tông... Bỏ vào các loại tiên tài như Cửu Thiên Diễm Tiêu Ngọc, Cửu Kiếp Hỏa, lân phiến Chân Linh Hỏa Kỳ Lân... Uy năng đã vượt xa tàn phiến Tiên Phủ Kỳ Trân, không thua Tiên Phủ Kỳ Trân tàn khuyết tại bình thường."
Đạo Tử Diễm Ngọc Tông cười lớn: "Nếu không thì... Ngươi cho rằng bản nhân làm sao có thể luyện chế được đại năng Hợp Thể chứ? Kiếm Tử Kiếm Các... Ngươi cũng chỉ dựa vào một thanh tàn kiếm Tiên Phủ Kỳ Trân quát tháo, bây giờ phải làm sao?"
Y quán chú toàn bộ pháp lực vào trong Cửu Long Đỉnh có vẻ ngoài không đẹp ở trước mặt.
Từng con cự long bằng hỏa diễm xuất hiện.
Nó mơ hồ mang theo uy thế, còn có một tia khí tức của Chân Long!
"Tốt!"
Kiếm Tử nhẹ nhàng lau vết máu ở khóe miệng, mặt lại mang theo vẻ thoải mái: "Đây mới là đối thù mà ta muốn!"
"Một kiếm tiếp theo này, nếu ngươi có thể tiếp được thì bản nhân nhận thua cũng có làm sao?"
Gã đưa tay búng kiếm, kiếm phát ra tiếng long ngâm.
Bất chợt thiên địa dường như chỉ còn lại từng tiếng kiếm minh.
"Không tốt, vậy mà là Tâm Kiếm Chi Thuật!"
Sắc mặt Bạch Ngọc Sinh liên tục thay đổi.
"Tâm Kiếm Chi Thuật là cái gì?"
Thạch Tiên Tử không khỏi hỏi.
"Kiếm tu tiến thẳng không lùi, trong Kiếm Các còn có bí pháp thai nghén một thanh Tâm Kiếm ở trong thức hải, kiếm này vừa xuất chính là toàn bộ tâm lực của kiếm tu phối hợp với kiếm khí thi triển, ngươi không chết chính là ta vong!"
Bạch Ngọc Sinh thở dài.
"Cái gì? Bất kể Đạo Tử Diễm Ngọc Tông hay là Kiếm Tử Kiếm Các chết thì chuyện này cũng lớn rồi..."
Thạch Tiên Tử cũng hiểu rõ hung hiểm trong đó thì không khỏi trừng to mắt.
Nhưng lúc này đã quá trễ rồi.
Trong tiếng kiếm minh, chỉ thấy từ mi tâm của Kiếm Tử có một thanh tiểu kiếm hư ảo bay ra, hợp lại với phi kiếm hóa thành một đạo bạch quang.
Trong chớp mắt, bốn phía chợt yên tĩnh.
Sau đó...
Từng con hoa long rên rỉ rồi cuộn mình về Cửu Long Đỉnh.
Từng Tiên gia bí triện trên Cửu Long Đỉnh chậm rãi ảm đạm, lại hóa thành hỏa lô đen nhánh như trước.
Đạo Tử Diễm Ngọc Tông chậm rãi nhắm mắt lại, khí tức trên người hoàn toàn biến mất, từ giữa không trung ngã xuống.
Hưu!
Kiếm quang lóe lên, Kiếm Tử đến trước người Đạo Tử, phất tay thu thi thể của y và Cửu Cửu Hồng Vân Hồ Lô lại.
Mà chờ khi gã muốn thu lấy Cửu Long Đỉnh thì đỉnh này chợt oanh minh một tiếng rồi lóe lên hông quang bây về phương xa!
Nhìn thấy cảnh này mặt Kiếm Tử cũng không đổi sắc mà chỉ hơi lạnh lẽo.
Điều này đại biểu trong Cửu Long Đỉnh vẫn còn lạc ấn pháp lực của một tu sĩ khác, bây giờ bị tác động mà bay về!
"Muốn chết, muốn chết..."
Bạch Ngọc Sinh nắm tóc: "Kiếm Tử Kiếm Các chém Đạo Tử Diễm Ngọc Tông, nói không chừng hai siêu cấp tông môn này sắp khai chiến rồi!"
Một khi hai tông môn này khai chiến thì sinh linh sẽ đồ thán.
"Kiếm Tử, ngươi dám? !"
Lúc này có một đạo pháp lực Hợp Thể bộc phát như núi lửa, mang theo vẻ ác liệt.
"Trước hết chờ một chút đã!"
Thần Toán Tử đầy vẻ bất đắc dĩ mà cản ở phía trước một vị tráng hán tóc đỏ: "Đạo hữu... Bớt nóng vội..."
"Thần Toán Tử, ngươi muốn nhúng tay vào chuyện này sao?"
Tráng hán tóc đỏ rực nhìn Thần Toán Tử, mặt hiện ra vẻ kiêng dè không thôi.
"Không phải lão đạo muốn nhúng tay... Chỉ là bây giờ... Thiên thời đã đến."
Thần Toán Tử chỉ lên bầu trời rồi cười.
Đương nhiên lão không thể giúp Kiếm Tử ngăn cản lão tổ Hợp Thể của Diễm Ngọc Tông.
Có thể giúp gã tranh thủ một chút thời gian là đủ rồi.
Tiếp theo phải xem Kiếm Tử có thể nắm chút hi vọng sống này hay không.
Rầm rầm!
Đúng vào lúc này, bầu trời ầm ầm vỡ vụn.
Từng vết rách hư không xuất hiện, vậy mà dung hợp lẫn nhau hóa thành một bức màn đen nhánh che phủ bầu trời!
Trong màn trời này có một 'Hòn đảo phù không' chậm rãi đến gần.
"Đây..."
"Hãm Không Đảo... Đến rồi sao?"
Bạch Ngọc Sinh đứng lên, trong mắt đầy vẻ kích động.
Chỉ là trận đấu sinh tử của hai tu sĩ Phản Hư viên mãn sao có thể quan trọng bằng đạo đồ của bản thân chứ?
Y đến đây chủ yếu vẫn là vì cơ duyên Hãm Không Đảo, chẳng qua chỉ thuận tiện mà xem trận quyết đấu này một chút mà thôi.
Lúc này dưới vết rách hư không vô cùng to lớn có vô số hư không phong bạo phun trào.
Dù Đại Hư Không Na Di Phù cấp bảy thì e là cũng phải mất hiệu quả hoặc phát sinh biến dị!
Từng vết rách hư không xé rách Tử Viêm Đại Trận!
Sưu!
Kiếm Tử gặp thời quyết đoán, người đi theo kiếm, kiếm quang lóe lên đã chui vào thông đạo Hãm Không Đảo.
"Ha ha... Quả nhiên là Hãm Không Đảo!"
Thần Toán Tử cười lớn: "Sao lão phu có thể tính sai được? Hôm nay Hãm Không Đảo giáng lâm, thông đạo có thể duy trì bảy bảy bốn mươi chín ngày, nếu chư vị đạo hữu muốn tìm cơ duyên thì đều có thể vào... Chỉ là hư không loạn lưu rất nguy hiểm, sống chết không oán hận!"
Lời còn chưa dứt, lão đã hóa thành một đạo lưu quang bay vào trong vết rách hư không.
Trong lòng lão cũng rất kiên định: 'Lão phu đoán ra, trên Hãm Không Đảo bây giờ tất có Tiên Phủ Kỳ Trân hoàn chỉnh xuất thế xuất thế!'.
'Lấy được nó thì khi đối đầu với Phương Tiên Đạo Chủ sẽ mười phần chắc chín!'.
'Rốt cuộc bây giờ lão phu đã sắp ngồi lên vị trí Nhân Tộc Ngũ Tử mà không phải là chuyện cười ' Đệ Lục Tử Nhân Tộc'!'.
...
"Đi!"
Thấy vậy từ trong các tu sĩ vây xem đã có từng đạo độn quang bay về phía linh đảo trong Thái Hư kia.
Rất nhiều tu sĩ cũng đến vì cơ duyên Hãm Không Đảo.
Không nói ai khác mà chính là lấy ví dụ từ vị Thất Bảo Thượng Nhân cấp Hợp Thể kia đã đủ để khiến rất nhiều tu sĩ người trước hy sinh, người sau tiếp bước.
"Thạch đạo hữu... Lão phu muốn vào Hãm Không Đảo tìm tòi."
Lúc này Phương Tịch đứng dậy.
Tiểu Huyền Quy ở bên chân hắn rống lên một tiếng hóa thành một ngọn núi nhỏ, để Phương Tịch đứng trên đó mà bay về phía khe hở hư không.
Lúc này trong đôi mắt của Phương Tịch đầy vẻ kiên định.
Đây không chỉ vì Thất Bảo Hồ Lô kia mà còn là để giết người diệt khẩu!
Dù sao hành vi của Kiếm Tử trước đó hắn vẫn nhớ mãi không thôi!
"Vương đạo hữu thật sự quyết đoán..."
Thạch Tiên Tử chậm rãi cười một tiếng, Bách Hoa Phi Thảm cũng bay về phía vết rách hư không.
"Ha ha, đa tạ hai vị chiêu đãi, chúng ta đều dựa vào bản lĩnh, sau này có duyên gặp lại!"
Bạch Ngọc Sinh hét lớn rồi quanh thân văn khí lẫm liệt, điều khiển một bảo vật như cổ tịch, độc tốc rất kinh người.
Ba!
Sau khi tiến vào vết rách hư không thì Phương Tịch mới có thể cảm nhận được loạn lưu và phong bạo trong Thái Hư khủng bố cỡ nào!
Theo Tiểu Huyền Quy không ngừng dốc sức vẫy tứ chi thì hắn cũng không ngừng đến gần Hãm Không Đảo.
Nhưng lúc này, Phương Tịch mới chợt phát hiện, Hãm Không Đảo chỉ cách mình một khoảng hơi xa.
Theo Tiểu Huyền Quy không ngừng đến gần thì 'Hòn đảo' kia cũng không ngừng to lên, thậm chí cuối cùng còn hóa thành một khối đại lục!
"Hãm Không Đảo... Đây không phải là đảo... Diện tích nhỏ nhất cũng là một vực của Địa Tiên giới, con mẹ nó ai đặt tên loạn vậy, đây không phải hại người sao?"
Phương Tịch nghe được một tu sĩ ngũ quan kỳ cổ trong đạo độn quang màu xanh sẫm ở bên cạnh thì thào như vậy.
Tu vi của người này đã đến Phản Hư hậu kỳ, y đảo thần thức qua thì cũng nhìn thấy Phương Tịch.
Đặc biệt là Tiểu Huyền Quy ở dưới chân Phương Tịch thì mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng: "Đạo hữu, chúng ta thương lượng... Ngươi chở ta đoạn đường này được không?"
Đáng tiếc...
Người này vẫn chưa nói xong thì đã thấy Phương Tịch đưa tay phóng ra một khối ngọc phù!
Cấm Không Phù!
Một đạo hư không loạn lưu xuất hiện nặng nề như ngàn cân, dẫn động loạn lưu gần đó, tiếp theo hình thành một trận phong bạo hư không.
"Cái gì? Ngự Hư Chi Đạo thật tinh diệu? Không..."
Tên tu sĩ Cái kia ngũ quan kỳ cổ kinh hô một tiếng thì đã bị cuốn vào trong hư không phong bạo, không biết đã bị chuyển đi đâu.
"Ngớ ngẩn..."
Phương Tịch khịt mũi coi thường.
Ở trong Thái Hư, hắn nắm giữ pháp tắc hư không thật sự như cá gặp nước.
Dù gặp phải tu sĩ Hợp Thể thì hắn cũng không quá e ngại.
Mà lúc này hắn lại biến sắc, chợt cảm nhận được một tia không đúng.
Trong Thái Hư có từng cỗ phong bao đang hình thành.
Sau đó... Không ngừng dung hợp!
Đây đâu chỉ lớn hơn hắn tiểu đả tiểu nháo trước đó ngàn vạn lần chứ?
"Không tốt!"
Phương Tịch biến sắc, đánh ra mấy khối ngọc phù, khiến xung quanh Tiểu Huyền Quy hiện ta một tấm thuẫn hư ảo bằng Phượng Triện Văn.
Hắn biết đây là phong bạo hư không loại cực lớn rất hiếm thấy xuất hiện, thậm chí còn bao phủ toàn bộ thông đạo Hãm Không Đảo.
Lúc ngàn cân treo sợi tóc hắn chỉ kịp đánh ra mấy khối ngọc phù bảo vệ Thạch Tiên Tử đang hoa dung biến sắc, sau đó dốc sức di chuyển về phía Hãm Không Đảo!
Tình hình bây giờ cũng giống như một đám người nhảy khỏi thuyền bơi về phía hải đảo mà chợt gặp sóng thần cực lớn vậy!
Không thể nào không có người chết.
"Không... Sao lão phu lại... Tính sai chứ? !"
Thần Toán Tử quay đầu, chỉ thấy phong bạo hư không loại cực lớn đã thôn phệ vết rách hư không kia thì không khỏi từng muốn rách cả mí mắt.
Như vậy thì những tu sĩ như bọn họ đã bị chặn đứt đường lui rồi!
Muốn ra khỏi Hãm Không Đảo thì e là phải chờ thêm hàng trăm hàng ngàn năm, lúc Hãm Không Đảo tương giao với Địa Tiên giới lần nữa thì mới có mấy phần khả năng!
Mà tới khi đó, bọn họ đã không biết ở nơi nào của Địa Tiên giới...
Dù ở trong cương vực của yêu tộc hay ma tộc cũng có khả năng rất lớn.
Tất cả tu sĩ có lòng tham tiến vào khe hở hư không mạo hiểm, trừ người nào đó ra thì đều rơi vào tuyệt cảnh không còn đường lui!
Bạn cần đăng nhập để bình luận