Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 113: Tông Sư Hội (1)

Xuân đi thu đến.

Trong chớp mắt, một năm đã qua.

Phương Tịch uống một chén rượu, âm thầm chúc mừng sinh nhật mười chín tuổi của bản thân.

'Nam Hoang... Không biết tình hình hiện tại thế nào rồi?'.

Lúc trước hắn tùy ý tìm một chỗ để xuyên không, trên lý luận thì bây giờ hắn có xuyên không về thì cũng sẽ không có nguy hiểm gì lớn.

Nhưng Phương Tịch vẫn quyết định, đợi đến khi hắn trở thành Tông Sư rồi mới quay về xem xét một phen.

Dù sao quan niệm về thời gian của tu tiên giả cũng khác với người thường.

Một trận chiến đánh đến mấy chục năm, trên trăm năm đều có khả năng.

Bây giờ ở lân cận của Thanh Trúc Sơn đương nhiên sẽ rất loạn, hắn vẫn nên nhịn một chút thì hơn.

Sau khi hắn tu luyện võ đạo đến cấp độ Võ Sư bốn bước thì tiếp theo chính là thần dung thiên địa, xem trọng là sự đốn ngộ, đối với hoàn cảnh bên ngoài và tài nguyên thì cũng không có yêu cầu gì.

Thế nhưng Phương Tịch sợ chính là loại không có yêu câu này.

Chứ không thì nói không chừng hắn đã dùng linh đan, diệu dược để xông quan rồi.

"Cũng không phải là không có biện pháp... Nghe đồn rằng ở trong đại hội đấu giá của Thanh Trúc Sơn đã từng đấu giá một loại Khai Linh Đan, nó có thể tạm thời gia tăng ngộ tính của tu sĩ... Đến cuối cùng giá cả lên đến mấy trăm khối linh thạch."

"Nếu ta có một viên trong tay, chẳng phải ta sẽ có thể tăng tốc độ lĩnh ngộ thiên nhân hợp nhất hay sao?"

"Đáng tiếc, cho dù ta có linh thạch cũng chưa chắc có thể mua được."

Phương Tịch thở dài, hắn thu lại một tấm da sói trên mặt bàn.

Tấm da sói này hắn đã hao tốn rất nhiều vàng mới mua được ở trong Thành Tam Nguyên. Da Lang yêu.

Ngoại trừ da sói ra còn có một sợi dây chuyền làm bằng răng sói, bị hắn xem như quà tặng thêm bỏ vào trong túi.

Những thứ này đều là linh thạch khi hắn trở về Nam Hoang đó nha.

Tiếc là nếu hắn dùng thân phận Phương Lãnh này, ngẫu nhiên thu thập một chút tài liệu yêu thú thì có thể xem như ngươi có hứng thú, nhưng nếu hắn nhập số lượng lớn sẽ hơi đáng chú ý.

Huống hồ con đường tài liệu yêu thú lớn nhất ở Thành Tam Nguyên vẫn là Liệp Yêu Hội.

'Sớm muộn gì cũng có một ngày, tất cả đều phải của họ Phương.'.

'Bây giờ không vội.'.

Phương Tịch cất kỹ da Lang yêu rồi bước lên võ đài.

Tôn Hồng Điệp đã bị hắn đuổi về nhà lấy chồng từ lâu, nên lúc này, trên giáo trường chỉ có vài người, đều là những học đồ mà hắn thu sau này.

"Sư phụ!"

Thanh Tang được thăng cấp làm Đại sư huynh, trong một năm nay, bởi vì có đầy đủ thức ăn, lại bắt đầu luyện võ nên nó đã nhanh chóng cao lớn, đã có vài phần dáng dấp của tiểu đại nhân.

Đặc biệt là sau khi nó đánh phục một con phố ăn mày, đã đoạt được địa bàn vốn của Cái bang kia, lại có không ít tiểu khất cái tụ tập lại. Ở đây chúng không chỉ ăn xin mà còn độc quyền mua đồ ăn, bán đồ ăn. Loại sinh ý như chợ đêm này không nói ngày thu đấu vàng nhưng cũng cách xa tầng lớp bình thường. Bây giờ nó cũng ở bên cạnh võ quán cho thuê phòng.

"Hửm... Đã Khí huyết tam biến rồi sao? Không tệ không tệ!"

Phương Tịch nhìn một cái đã biết cảnh giới võ đạo của Thanh Tang lại có đột phá.

"Đây đều là công lao của sư phụ đã dạy bảo."

Thanh Tang cười rất khiêm tốn: "Ta vẫn kém A Ngốc rất xa... Một tháng trước hắn đã ngưng tụ Chân lực, bình chọn Bát Tuấn Võ Minh năm nay, ta thấy sư đệ rất có thể sẽ được tuyển chọn, đến lúc đó võ quán của chúng ta sẽ nhất chiến thành danh."

Võ Minh chính là liên minh võ quán, về phần cái gì là bình chọn tân tú, Phương Tịch vẫn luôn không quan tâm.

Nhưng chuyện làm hắn hơi bất ngờ là trong tân tú lần này có một người, chính là Trương Minh Định của Bạch Vân võ quán.

Lúc trước nó là một tên ăn mày, được Trương Tuấn Minh thu dưỡng, lại có được thành tựu như hôm nay, đối phương ở trên trời có linh thiêng cũng có thể cảm thấy an ủi.

"Đúng rồi... A Ngốc đâu?"

Phương Tịch nhìn lướt qua, không thấy A Ngốc, hơi hiếu kỳ nên hỏi.

"Đầu phố có người gây rối, tính cách của A Ngốc sư đệ là thấy việc nghĩa hăng hái làm nên đã đi xử lý." Thanh Tang bình tĩnh trả lời: "Là Hắc Hổ Bang khi hành bá thị, lại muốn thu thêm tiền tháng..."

"Thì ra là vậy."

Phương Tịch đã hiểu.

Hai năm gần đây, thế lực bang phái trong Thành Tam Nguyên rất hỗn loạn, đã trai qua nhiều lần thanh tẩy.

Bởi vì Hoàng gia ngã rồi.

Hoàng gia là một trong một trong tứ đại thế gia, từ khi cao thủ mạnh nhất của chúng bị Phương Tịch giết chết, sau đó tổ trạch lại bị huyên náo long trời lở đất đã nhanh chóng bị suy sụp.

Không được mấy tháng đã bị diệt môn, trên dưới cả nhà không ai sống sót.

Mà tam đại thế gia và các thế lực còn lại thì âm thầm chia cắt lợi ích vốn thuộc về Hoàng gia.

Sau khi con quái vật khổng lồ như Hoàng gia ngã xuống thì phía trên ăn nhiều, còn tôm tép ở phía dưới thì đương nhiên sẽ vì một chút cơm thừa canh cặn mà động thủ đánh nhau.

Cũng tạo thành hỗn loạn nhất định, khoảng thời gian đó bang phái báo thù rất kịch liệt, nhưng mà cũng không liên quan gì với người bình thường.

Không được bao lâu, một thiếu niên mặc áo xanh từ bên ngoài bước vào.

Hình dáng, ngũ quan của nó vẫn bình thường, hai mắt vô thần, bộ dáng ngơ ngác, ngốc nghếch.

"Thanh Mộc sư huynh!"

"Chào Thanh Mộc sư huynh!"

Những học đồ của võ quán không dám thất lễ nên nhao nhao hành lễ.

À, đại danh của A Ngốc là Thanh Mộc, do Phương Tịch đặt tên, còn họ thì theo họ của Thanh Tang.

Nhưng Thanh Tang và Phương Tịch vẫn thích gọi nó là A Ngốc.

"Sư phụ, đại ca... Đã giải quyết xong rồi."

Thanh Mộc bước đến trước mặt Phương Tịch thi lễ rồi mới nói với Thanh Tang.

Bây giờ cảnh giới của nó đã là Võ quán chủ, nếu đặt trong thành trì khác thì đã có thể mở võ quán để giả danh lừa bịp, à không đúng là khai tông lập phái.

"Ừm, giải quyết rồi thì tốt. A?"

Phương Tịch bước lên, sờ lấy cánh tay của Thanh Mộc: "Khí huyết tích súc của ngươi rất nhanh... Chân lực cảnh cũng không thể khốn được ngươi, tốt, tốt..."

Hắn liên tục gật đầu, vô cùng mừng rỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận