Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 302: Mưu tính

Long Ngư Đảo.

Phương Tịch đứng trên bến tàu nhìn những chiếc thuyền rời đi, trầm ngâm không nói.

Hắn vừa tiễn Ngôn Hồng Tụ.

Nàng đã hơn bảy mươi tuổi, từ sau khi Trúc Cơ thất bại thân thể vẫn không được tốt.

Thậm chí theo thời gian trôi đi, hiệu quả của Cố Nhan Đan cũng đang từ từ mất đi.

Dù sai đan này cũng chỉ là linh đan cấp hai, chỉ có thể duy trì dung nhan bất lão trong mấy chục năm mà thôi...

Lại thêm gần đây gia chủ Ngôn gia Ngôn Đông Thanh đến bái phỏng, Phương Tịch cũng thuận nước đẩy thuyền, cho pháp Ngôn Hồng Tụ cáo từ.

Nàng muốn về Linh Không Đảo dưỡng lão, đồng thời dùng thực lực Luyện Khí hậu kỳ của nàng có thể giúp đỡ gia tộc một chút.

"Đáng tiếc... Nàng sống không lâu nữa..."

Phương Tịch lắc đầu, thu hồi thần thức.

Nô tỳ bên cạnh hắn, Hạ Hầu Oánh thật ra cũng có vấn đề như trước nhưng cũng có cách giải quyết.

"Công tử..."

Phương Tịch xoay người đã thấy một nữ tu trẻ cười nói tự nhiên, mị nhãn như tư, đôi mắt như biết nói.

"Ngôn Doanh, sau khi ngươi trở về thì cố gắng học Hạ Hầu Oánh..."

Phương Tịch khoát tay, nàng này theo Ngôn Đông Thanh đến đây, nói là muốn thay thế chức vị của Ngôn Hồng Tụ.

Tư sắc của nàng còn đẹp hơn Ngôn Hồng Tụ, dường như còn trải qua huấn luyện chuyên môn, khiến hắn rất hài lòng.

...

Thỉnh thoảng vui đùa với người trẻ tuổi khiến Phương Tịch cảm thấy cũng không tệ.

Mặc dù thân thể của hắn luôn hết sức trẻ nhưng tâm linh cũng hơi biến hóa.

Ở cùng với người trẻ tuổi nhiều hơn cũng khiến hắn cảm thấy lòng mình cùng trẻ lại rất nhiều.

"Dù sau ta cũng là lão đầu hơn một trăm bốn mươi tuổi..."

"Được rồi, so với thọ nguyên dài thòng của mình thì ta cũng chỉ mới mười mấy tuổi..."

Trường Thanh Các, Phương Tịch khoát y phục ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài.

Hắn chợt nhìn về phương Bắc của Hồ Vạn Đảo, đôi mày dường như nhướng lên.

Mấy ngày sau, một tin tức nổ tung Hồ Vạn Đảo truyền ra.

Phát hiện di tích thượng cổ ở Bắc Vực của Hồ Vạn Đảo.

Bởi vì động tĩnh di tích xuất thế quá lớn, dù Lưu Tam Thất cũng không thể giấu đi, khiến rất nhiều tu sĩ phát hiện, sau đó tin tức như thủy triều càn quét bốn phương tám hướng.

Thậm chí trong thời gian ngắn đã truyền khắp Việt Quốc cũng khuếch tan đến Bạch Trạch Tiên Thành, Mộc Quốc và Võ Quốc.

Đối với tán tu thì thăm dò bí cảnh thượng cổ là hành trình phiêu lưu cùng kỳ ngộ, rất nhiều tu sĩ chen chúc nhau đến đây, khiến Hồ Vạn Đảo vốn mới yên bình không được bao lâu lại có mưa gió cuốn đến.

Trong Trường Thanh Các.

Phương Tịch ngồi ở chủ vị, bên cạnh là Nguyễn Tinh Linh và Chung Hồng Ngọc đang lắng nghe Lưu Tam Thất kể lại chuyện bản thân gặp phải.

"Nói như vậy..."

Nguyễn Tinh Linh bưng chén Thanh Trúc Tửu trong tay: "Cấm chế của Phỉ Thúy Đảo kia ngay cả Trúc Cơ trung kỳ như đạo hữu cũng không thể xâm nhập sao?"

Phỉ Thúy Đảo, chính là tu sĩ đặt tên cho hòn đảo chỗ di tích.

Bởi vì linh quang cấm chế thiên về màu xanh, từ xa nhìn qua như một khối phỉ thúy khổng lồ nên đặt tên như vậy.

"Đúng là như vậy..."

Trên mặt của Lưu Tam Thất còn mang theo chút sợ hãi: "Nhưng mà dù ta ở ngoài tìm kiếm một phen cũng tìm được mấy loại linh thảo quý hiếm, đủ thấy tài nguyên trong di tích Phỉ Thúy Đảo rất phong phú... Dựa theo ta quan sát theo thời gian trôi đi thì những cấm chế vốn đã tàn tạ sẽ mất đi lực lượng hạn chế chúng ta tiến vào, cuối cùng di tích cũng sẽ mở ra..."

"Hồ Vạn Đảo lại xảy ra nhiều chuyện như vậy..."

Phương Tịch thở dài.

Tứ đại Trúc Cơ đang ngồi ở đây vốn có thể nói hô phong hoán vũ ở Hồ Vạn Đảo, thế nhưng khi tin tức di tích khuếch tán ra, nói không chừng sẽ có cao thủ Trúc Cơ ở mấy nước láng giềng sẽ đến đây tìm bí mật, thật sự là một vũng nước đục.

"Phương đạo hữu, Nguyễn đạo hữu, Chung đạo hữu... Tại hạ rất có tâm đắc với chuyện nhận biết và tìm kiếm linh dược, có muốn cùng nhau đi không?"

Lưu Tam Thất mời.

Mặc dù tu vi của y đã đến Trúc Cơ trung kỳ nhưng luận thần thông pháp lực còn không bằng Nguyễn Tinh Linh, đương nhiên sợ nguy hiểm trong di tích và những nơi khác, bởi vậy chủ yếu y mở miệng là muốn kéo theo đệ nhất tu sĩ Hồ Vạn Đảo Phương Tịch này.

Dù sao lần trước vị này có thể khắc chế Trúc Cơ hậu kỳ, thần thông pháp lực ở Việt Quốc cũng rất hiếm có, có thể tránh được rất nhiều nguy hiểm.

Trong lúc thăm dò di tích, nguy hiểm nhất trừ cạm bẫy cấm chế ra còn có tu sĩ khác.

"Đi tìm bí mật sao?"

Phương Tịch suy nghĩ một lúc, loại chuyện thăm dò di tích cổ này hình như cho đến bây giờ mình vẫn chưa từng thử qua.

Đáng tiếc. .

Hắn lắc đầu: "Tại hạ không có hứng thú với di tích... ".

"Cái gì?" Lưu Tam Thất hết sức kinh ngạc: "Tán tu như chúng ta không có tài nguyên, tu vi bị khốn ở bình cảnh, bây giờ chính là cơ hội trời cho... Đúng lúc Phỉ Thúy Đảo ở ngay Hồ Vạn Đảo, chúng ta liên thủ thăm dò, có thể nói chiếm hết địa lợi! Nói không chừng... Trong đó còn có linh vật thích hợp cho tu vi chúng ta đột phá, thậm chí Kết Đan đó!"

'Ta cũng muốn... Đáng tiếc ta không đi được.'.

'Hơn nữa... Dù trong đó có Ngũ Hành Quả Thụ thì đối với ta cũng không quan trọng bằng an nguy của ta...'.

'Trên Long Ngư Đảo, dựa vào Cửu U Huyền Mộc Đại Trận, dù là Kết Đan tấn công ta cũng không sợ, có thể thái bình, an ổn tu luyện đến Kết Đan, tội gì phải ra ngoài mạo hiểm?'.

Phương Tịch nghiêm mặt: "Bản nhân chính là tu sĩ một lòng khổ tu, khinh thường dùng ngoại vật xông qua bình cảnh..."

Thật ra lúc hắn trùng kích bình cảnh Trúc Cơ hậu kỳ lần đầu nếu có một viên đan dược phụ trợ nói không chừng đã sớm đột phá.

Lưu Tam Thất nhìn Phương Tịch, bờ môi mấp máy, cuối cùng vẫn không nói được câu nào.

Người ta ngay cả đan dược phụ trợ đột phá cảnh giới cũng không cần, vậy đúng là thượng cổ di tích không chút nào hấp dẫn với hắn.

"Nhưng mà mặc dù ta không đi nhưng Hồng Ngọc ngươi và Nguyễn tiên tử có thể kết bạn đi chạm chút cơ duyên..."

Phương Tịch thở dài.

Sau khi luyện thành Ất Mộc Pháp Thân hắn rất có lòng tin mình sẽ Kết Đan nhưng Nguyễn Tinh Linh và Chung Hồng Ngọc lại không có cơ duyên này.

Không thừa cơ hội này vào thượng cổ di tích thử thời vận, sợ là đời này vô vọng Kết Đan. Thậm chí không cần hắn nói mà dáng vẻ của Nguyễn Tinh Linh cũng đã sớm động tâm.

"Ngoài ra... Lần này e là Hồ Vạn Đảo càng nguy hiểm hơn trước đó."

Phương Tịch đưa ra phán đoán của mình.

Lần trước chẳng qua là Bạch Trạch Tiên Thành xảy ra chuyện, một số tán tu đến đây tị nạn, tu vi cao nhất cũng chỉ như Sùng Như Hổ kia mà thôi.

Nhưng lần này thượng cổ di tích xuất thế sẽ hoàn toàn khác biệt.

Cường giả Trúc Cơ hậu kỳ thậm chí Trúc Cơ viên mãn cũng sẽ xuất hiện.

Thậm chì dù Kết Đan lão tổ núp ở một bên cũng không phải là chuyện không thể.

Tính nguy hiểm bạo tăng rất nhiều.

"Chuyện này đúng là phải lo..." Thần sắc Nguyễn Tinh Linh cũng trở nên ngưng trọng hơn.

Bí cảnh xuất thế lần trước của Việt Quốc chính là bí cảnh Tử U Sơn trăm năm trước.

Sau lần đó, Tư Đồ gia và Hồng Diệp Cốc ở gần đã bi diệt môn.

Bất luận sau lưng có bao nhiêu tính toán thì luôn có nhân tố thất phu vô tội, mang ngọc có tội.

"Không đến mức đó chứ..."

Chung Hồng Ngọc lẩm bẩm: "Chỉ cần không có cơ duyên Kết Đan sẽ không hấp dẫn quá nhiều cao thủ Trúc Cơ đến..."

Lưu Tam Thất nghe vậy thì thần sắc biến đổi.

Xem ra người đích thân kinh lịch như y lại hoài nghi quy cách của bí cảnh này sẽ rất cao, còn muốn vượt qua bí cảnh Tử U Sơn trước đó, có khả năng hấp dẫn Kết Đan lão tổ giáng lâm.

"Vậy bọn ta phải làm sao mới được?"

Nguyễn Tinh Linh nhìn qua Phương Tịch.

"Ba người các ngươi có thể tạo thành tiểu đội, bảo vệ lẫn nhau... Hơn nữa di chuyển một phần thân tộc đệ tử đến Long Ngư Đảo."

Phương Tịch mỉm cười: "Dù sao ta không vào bí cảnh, đúng lúc có thể giữ nhà cho các ngươi, bảo đảm không cần lo đường lui... Ngoài ra không bằng làm sinh ý!"

"Sinh ý gì?" Lưu Tam Thất hiếu kì hỏi.

"Tương lai quần tu sẽ hội tụ ở Hồ Vạn Đảo, còn có rất nhiều tu sĩ cao giai trong đó, nhu cầu động phủ, linh mễ, còn có phù lục, pháp khí tiêu hao khi thăm dò di tích... Đều cần bổ sung ở lân cận, thiếu một chỗ để giao dịch. Mà dù sao phường thị Bảo Thuyền chỉ có linh mạch cấp một, lại cách quá xa..."

Phương Tịch mỉm cười: "Không bằng mở lại phường thị ở Linh Không Đảo, đến lúc đó chỉ là thuê động phủ đã là một bút sinh ý lớn!"

Người đào vàng chưa chắc kiếm được tiền nhưng các các hạng nghề phục vụ trên mỏ vàng chắc chắn sẽ kiếm được đầy bồn đầy bát.

Chuyện chắc chắn Ngôn gia cũng sẽ toàn lực ủng hộ.

"Chuyện này... Đúng là rất có triển vọng."

Ánh mắt Nguyễn Tinh Linh sáng lên.

So với chuyện vào di tích đánh sống đánh chết thì mở phường thị sẽ an toàn hơn nhiều, còn có thể kiếm được linh thạch.

"Ta có thể bỏ ra một bộ trận pháp cấp hai thượng phẩm, chiếm ba thành cổ phần, còn lại do Nguyễn tiên tử, Lưu đạo hữu và Chung tiên tử đều chiếm hai thành, một thành còn lại cho Ngôn gia..."

Phương Tịch nói ra phương án của mình: "Bình thường chỉ cần có một Trúc Cơ tọa trấn phường thị là được... Đương nhiên ta xuất trận pháp thì không đến tọa trấn."

"Chuyện này... Đúng là có thể thực hiện được, Ngôn gia chắc chắn cũng sẽ nguyện ý." Lưu Tam Thất suy nghĩ một phen lại thấy kế sách này rất tốt.

Thừa dịp khoảng thời gian di tích Phỉ Thúy Đảo nóng lên này, dòng người vào phường thị chắc chắn sẽ không ít, có thể kiếm rất nhiều linh thạch.

Huống chi... Còn có khả năng tán tu may mắn thu được bảo vật mà không biết được sẽ bán rẻ trong phường thị.

Đây đều là cơ quyên của những người quản lý sau màn như họ.

Thật ra nói bàn về an toàn và linh khí dồi dào thì đương nhiên vẫn là linh đảo của các đại Trúc Cơ tu luyện càn thích hợp hơn.

Thế nhưng Phương Tịch cũng như mấy người khác đều không muốn hang ổ của mình bị người khác ra ra vào vào.

Hơn nữa năm đó Linh Không Đảo có thể làn phường thị đương nhiên địa lợi rất thích hợp.

Bởi vậy chuyện này cứ thế định ra.

Mấy ngày sau, Ngôn Đông Thanh vốn đã đến một chuyến, lại đến Long Ngư Đảo với vẻ mặt đầy sự kỳ lạ, thấy tứ đại Trúc Cơ đều đồng ý phương án mở phường thị thì đương nhiên y sẽ liên tục gật đầu, cam đoan Ngôn gia nhất định toàn lực ủng hộ.

Phương Tịch đã sớm biết người này là người thông minh, phân cho y một thành cổ phần thì dư sức làm người quản lý.

Hắn vào khố phòng lấy một bộ Lục Huyền Quy Giáp Trận ra giao cho Nguyễn Tinh Linh.

Trận này đứng hàng cấp hai thượng phẩm, đến từ truyền thừa trận pháp của Tống gia, vì là hệ Thủy nên bố trí trên linh mạch cấp hai của Linh Không Đảo, lại có một vị Trúc Cơ tọa trấn thì đủ để ứng phó tình huống bình thường.

Đương nhiên bây giờ quần tu hội tụ, e là cướp tu cũng không ít, càng có khả năng có Phá Cấm Phù cấp hai.

Nhưng Phương Tịch đã sớm thương lượng với ba vị Trúc Cơ xong, Nếu chuyện không làm được thì lập tức bỏ phường thị chạy trốn.

Nguyễn Tinh Linh và Lưu Tam Thất đều là Trúc Cơ trung kỳ nên vấn đề không lớn.

Duy nhất đáng lo chính là Chung Hồng Ngọc thủ hạ của Phương Tịch.

Dù sao nàng cũng mới Trúc Cơ xong, pháp lực vẫn chưa thâm hậu, cũng chưa từng tu luyện pháp thuật nào có uy lực lớn.

Nhưng mà dựa vào mấy tấm phù lục cấp hai mà Phương Tịch cho, phối hợi với Thiểm Không Thuật xuất kỳ bất ý, bảo mạng sẽ không có vấn đề gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận