Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 859: Phù Du Ký Sinh (2)

"Ô ô... Đau quá!"
Sau khi va chạm, Phá Cấm Phù trong nháy mắt sụp đổ, Tiểu Huyền Quy cũng rơi về trong trận pháp, gào khóc nức nở.
'Kỹ năng diện này... Hơi giả dối rồi!'.
Phương Tịch ở bên cạnh thấy vậy thì âm thầm lắc đầu.
Tiểu Huyền Quy có thể bại lộ nhưng cấp sáu hạ phẩm đã có thể ngạnh công với cấp sáu thượng phẩm mà lông tóc không tổn thương thì vẫn không nên lộ ra mới tốt.
Bởi vậy nó kêu gào đau đớn gì đó vẫn là làm theo ý hắn.
"Vậy mà là Huyền Quy cấp sáu!"
Xích Tùng Tử nhìn thấy cảnh này thì mắt trợn trừng: "Vương đạo hữu ngươi che giấu sâu thật, thảo nào lúc trước phải ra ngoài độ kiếp... Đây là muốn che giấu chuyện Huyền Quy cấp sáu độ kiếp đúng không?"
Phương Tịch mỉm cười xấu hổ mà không mất lễ phép, biểu lộ như "Đạo hữu ngươi biết là được rồi".
"Chậc chậc... Vậy mà là Huyền Quy cấp sáu, dùng nó truyền thừa gia tộc thì có thể hưng thịnh đến mấy vạn năm đó!"
Xích Tùng Tử Tiểu Huyền Quy đang mượn trận pháp, thỉnh thoảng kiềm chế Cửu Thủ Thanh Sư một phen, biểu hiện vô cùng tốt thì lộ ra vẻ hâm mộ.
Lão cũng hiểu được lựa chọn của lão tổ Vương gia.
Nếu chỉ có tu vi Phản Hư sơ kỳ mà đã có linh sủng như vậy thì e là sẽ bị dòm ngó.
Nhưng bây giờ đã đến Phản Hư trung kỳ rồi, lại có thuật phù trận này thì dù Phản Hư hậu kỳ hắn cũng có thể chiến một trận.
Thì cũng không có vấn đề gì.
"Đáng chết... Làm yêu thú lại giúp nhân tộc, phải giết!"
Trong trận pháp, Cửu Thủ Thanh Sư phẫn nộ gầm lên.
Thế nhưng mỗi lần nó muốn động thủ phá cấm thì Tiểu Huyền Quy sẽ lập tức nhảy ra ngăn cản.
Còn có hai tên nhân tộc Phản Hư kia liên tục thúc giục pháp bảo và pháp thuật công kích khiến nó không thể nào chuyên tâm phá trận nên đã bị cầm chân ở đây.
Chờ đến một nén nhang sau.
Rầm rầm!
Theo tấm phù lục cuối cùng đã cháy hầu như không còn thì trận pháp cấp sáu cũng ầm ầm vỡ vụn.
Đây cũng là hạn chế của thuật phù trận, có thời hạn nhất định!
"Các ngươi... Đều phải chết!"
Con Cửu Thủ Thanh Sư đã bị chọc đến giới hạn nên đã tức giận đến mấy chục khiếu bốc khói, nó trợn mắt hung dữ nhìn Tiểu Huyền Quy.
"Nghiệt súc!"
Mà lúc này xung quanh lại có thêm mấy vị tu sĩ Phản Hư, rõ ràng là viện quân đã đến.
Trong đó, Đại sư Đông Thu Tử đeo rương trúc, thần sắc nghiêm nghị: "Cửu Thủ Thanh Sư đứng đầu bảng truy nã của Vạn Linh Tông... Nếu giết nó thì cũng có thể đến Vạn Linh Tông đổi không ít đồ tốt, nói không chừng lão phu còn có thể luyện chế thêm một bộ khôi lỗi chuẩn cấy bảy nữa! Các ngươi lược trận cho lão phu!"
Đông Thu Tử phân phó rồi vỗ rương trúc trên lưng.
Hai đạo lưu quang màu xám trắng bay ra hóa thành hai con khôi lỗi ong phượng che phủ bầu trời.
Phần lớn xương cốt của nó đều lộ ra ngoài, bày ra màu xám trắng dữ tợn, còn có khí tức yêu thú cấp bảy lan ra xung quanh.
"Đi!"
Đông Thu Tử chỉ vào Cửu Thủ Thanh Sư, con cốt long kia lập tức gầm lên rồi nhào tới.
"Đáng chết!"
Cửu Thủ Thanh Sư mở nhiều cái miệng to như chậu máu ra, từng tia lôi đình, hỏa diễm đánh lên thân cốt long nhưng lại không thể để lại chút dấu vết nào.
Còn con cốt long thì gầm lên, long trào vồ một cái.
Ba đạo lưu quang xám trắng lóe lên.
Thanh sư hét thảm, bả vai trái của nó đã hiện ra ba vết máu.
Thu thu!
Cốt phương giương cánh bay lượn, lượn quanh bốn phía, từ trong cánh chim đầy lỗ hổng không ngừng có từng điểm sáng bạc rơi xuống.
Đây nhìn như lược trận nhưng thật ra là phong tỏa hư không, ngăn chặn khả năng Cửu Thủ Thanh Sư chạy trốn.
Cốt phượng chợt hót vang, một cây ngân châm bạc từ trong mỏ của nó xuất hiện, vừa lóe lên đã biến mất!
"Hống!"
Cửu Thủ Thanh Sư hét thảm, trên thân có thêm một cái lỗ thủng to cỡ ngón cái.
"Tốt!"
Đại sư Đông Thu Tử uy vũ!"
"Với thuật khôi lỗi của Đại sư thì dù có đối đầu với tu sĩ Hợp Thể cũng có thể chiến một trận!"
Sắc mặt Xích Tùng Tử hưng phấn đến mức đỏ lên.
Còn Thần Tiên Tử và Thạch Tiên Tử thì nhìn Huyền Quy cấp sáu ở bên dưới Phương Tịch, trong đôi mắt đẹp liên tục lóe lên dị sắc, trên mặt lại mang theo một tia u oán.
"Khụ khụ... Hai vị tiên tử, linh sủng của lão phu chỉ mới tiến cấp, chưa thông báo, xin hãy thứ tội."
Phương Tịch mỉm cười dựa vào đại linh quy mà liếc mắt đưa tình với hai vị tiên tử, Xích Tùng Tử nhìn thấy mà trong lòng không ngừng chua xót.
'Chuyện này phiền phức thật...'.
ai ngờ Phương Tịch lại không ngừng lo lắng trong lòng.
Bởi vì bản thể cảm ứng mảnh vỡ Chư Thiên Bảo Giám đã đến gần hơn...
...
Một lát sau.
Nương theo tiếng long phương cùng kêu vang, ba cái đầu của Cửu Thủ Thanh Sư hét thảm rồi bị bóp nát!
"Nghiệt súc, nhận lấy cái chết!"
Đông Thu Tử khống chế khôi lỗi vẫn chưa phát hiện có gì không đúng.
Một tia Thiên Yêu Khí chợt bộc phát mạnh mẽ rồi nhanh chóng đến gần.
Vù vù!
Vô số phi kiếm màu mực bay đến ầm ầm như mưa, kiếm ý mờ mịt mang theo ý cảnh vẩy mực sơn thủy.
"Có người đến tìm cách cứu viện, chắc là dư nghiệt của Thiên Yêu Hội!"
Thần Tiên Tử vỗ chiến giáp, Từng phù văn lấp lóe trên đó rồi chợt hóa thành một cự nhân đỉnh thiên lập địa.
Thạch Tiên Tử tay cầm Vạn Hoa Bảo Giám, bảo vệ trước người Phương Tịch.
"Hừ!"
Đại sư Đông Thu Tử lẫm liệt không sợ, trong rương trúc trên người lão lại có một bộ khôi lỗi cầm đại thuẫn đen nhánh bay ra ngăn ở trước người.
Thân ảnh ngự kiếm kia nhanh chóng đến gần, có thể nhìn thấy chính là một vị tu sĩ nhân tộc, trên mặt có hoa văn đen nhánh như mực.
"Mặc Văn? Đây là phần tử cặn bã trong nhân tộc... Giết không tha!"
Xích Tùng Tử nổi giận gầm lên một tiếng, Xích Tùng Diệu Thụ quét qua một cái.
Phi kiếm đầy trời tiêu tán gần nửa nhưng lại dẫn động thiên địa nguyên khí hóa thành một bức tranh thủy mặc.
Tranh thủy mặc chỉ quét một cái dường như có thần diệu chia cắt không gian muốn tách rất nhiều tu sĩ Phản Hư và Cửu Thủ Thanh Sư ra.
"Chỉ là một tên Phản Hư trung kỳ, thật sự nằm mơ!"
Thạch Tiên Tử nhìn bóng người có văn mực trên mặt thì không khỏi cười lạnh, Vạn Hoa Bảo Giám trong tay hóa thành từng đóa hoa kỳ dị nở rộ đầy trời...
"Không tốt!"
Phương Tịch thì lại hoảng sợ mà chợt đánh ra một tấm phù lục màu bạc trắng.
Từng tia bạc lấp lánh, chợt xé rách bức tranh thủy mặc.
Nhưng lúc này Mặc Văn đã đi đến trước khôi lỗi cầm thuẫn, phi kiếm đen nhánh trong tay quét ngang!
Phốc phốc!
Vô số kiếm khí đánh lên cự thuẫn khiến khôi lỗi liên tục rút lui.
Nhìn thấy cảnh này thì Đông Thu Tử lại nhíu mày.
Nhất cử nhất động của tên thành viên Thiên Yêu Hội này đều lộ ra vẻ kỳ lạ.
Mà lúc này lão mới đối mặt với đôi đồng tử đờ đẫn của Mặc Văn thì không khỏi sợ hãi kinh hô: "Không tốt!"
Xuy xuy!
Một con Thiên Yêu Trùng màu xanh sẫm chợt xuất hiện trên thân của Mặc Văn.
Nó hóa thành một sợi dây nhỏ, chỉ một trảm thì khôi lỗi cấp sáu và tấm thuẫn nó đang cầm lập tức bị cắt đôi.
Màu xanh sẫm vừa lóe lên trong hư không đã biến mất, Thiên Yêu Trùng đã cắn nát quang tráo quanh thân Đông Thu Tử rồi chui vào trán của lão.
Một khắc sau.
Sắc mặt Đại sư Đông Thu Tử chợt trở nên vô cùng đờ đẫn, từng con Thiên Yêu Trùng màu xanh sẫm từ trong cơ thể lão bò ra.
Nhìn như cơ thể của lão đã thủng trăm ngàn lỗ từ lâu rồi.
"Khôi lỗi huyết nhục rất tinh diệu, bản tọa nhất thời không tra xét, vậy mà không phát hiện ra."
Vô số Thiên Yêu Trùng kêu vang rồi phát ra tiếng nói không phân biệt thư hùng.
"Là Phù Du Tử!"
Ở chỗ hư không khác, thân ảnh Đại sư Đông Thu Tử hiện lên, lão cũng không quan tâm Cửu Thủ Thanh Sư nữa mà nhanh chóng vẫy tay.
Khôi lỗi long phượng chuẩn cấp bảy kêu vang rồi hóa thành trận thế âm dương, bảo vệ lão vào trong.
"Phù Du Tử? !"
Những tu sĩ khác cũng hoảng hốt mà rối rít tụ lại ở bên cạnh Đông Thu Tử rồi lấy các loại bảo vật giữ mạng ra.
"Hừ!"
Vô số Thiên Yêu Trùng tụ lại hóa thành một khuôn mặt: "Vốn dĩ muốn đổi một bộ thân thể thi triển Phù Du Ký Sinh Thuật có thể càng dễ dàng chạy khỏi vòng vây hơn... Vậy mà không ngờ lại ăn quả đắng trên khôi lỗi của một tiểu bối..."
"Nếu là bản tôn Phù Du Tử đích thân đến thì chút mánh khóe bé nhỏ của lão phu đương nhiên chỉ làm trò hề cho thiên hạ!"
Không biết Đông Thu Tử nghĩ đến gì đó mà sắc mặt chợt bình tĩnh lại: "Nhưng đã xác nhận vị Phù Du Tử Hợp Thể hậu kỳ kia đã chết dưới tay của Đại Thừa Tán Tiên của nhân tộc ta, nên chắc các hạ chỉ là một hóa thân của hắn thôi đúng không?"
"Bây giờ bản thể đã chết rồi nên ta chính là bản thể chân chính!"
Thiên Yêu Trùng tụ hợp lại lần nữa hóa thành một bóng người: "Muốn diệt sát toàn bộ các ngươi cũng không phí bao nhiêu công phu!"
Trong tay gã hiện ra một đạo tinh mang, thần sắc dửng dưng mà chỉ ra một chỉ.
Phốc!
Tinh mang kia hóa thành một đạo lưu quang bay ra, trong nháy mắt đã xuyên thủng mấy lớp phòng ngự mà đánh lên Xích Tùng Bảo Thụ.
"A!"
Xích Tùng Tử kinh hô, quanh thân bộc phát ánh sáng đỏ rực.
Nhưng trong chớp mắt Xích Tùng Bảo Thụ lại bị cắt đứt làm đôi.
Một sợi tơ nhỏ trắng tinh lướt qua lão và vị tu sĩ Phản Hư đã bị thương không nhẹ ở bên cạnh.
Khuôn mặt hai người hoảng hốt một trận, sau đó Nguyên Anh trong cơ thể lại trực tiếp vỡ vụn...
"Tu vi Hợp Thể sơ kỳ... Chấp chưởng mảnh vỡ Tiên Phủ Kỳ Trân!"
Phương Tịch thì thào.
Thể phách cường đại tăng phúc ngũ giác nên đã giúp hắn có thể thấy rõ trong tinh mang kia chính là một mũi đao!
Khí tức của nó uy nghiêm đáng sợ, rõ ràng là tàn phiến Tiên Phủ Kỳ Trân!
"Đi!"
Cửu Thủ Thanh Sư gầm lên, vậy mà nó chạy còn nhanh hơn cả tu sĩ nhân tộc.
Hiển nhiên nó cũng không muốn bị Phù Du Ký Sinh Thuật kia chọn làm mục tiêu.
Là người Thiên Yêu Hội nên nó hiểu rất rõ về bí thuật này, một khi bị luyện hóa thành khôi lỗi thì không khác gì chết.
Sưu sưu!
Từng ánh bạc lóe lên.
Đó là ánh sáng khi kích phát Tiểu Hư Không Na Di Phù.
Phương Tịch, Thần Tiên Tử và Thạch Tiên Tử không hẹn mà cùng khởi động phù lục giữ mạng, ánh bạc vừa lóe lên thân hình của họ đã biến mất không thấy đâu nữa.
Nhưng chờ đến lượt Đông Thu Tử thì chỉ thấy tinh mang trong tay của Phù Du Tử lóe lên, vậy mà hư không cũng bị bóp méo, Tiểu Hư Không Na Di Phù bị mũi đao xuyên qua, lập tức hóa thành tro tàn.
"Mục tiêu của ngươi... Vẫn luôn là lão phu sao?"
Thần sắc Đông Thu Tử rất cảnh giác.
Ở đây lúc này chỉ còn lại một tu sĩ Phản Hư hậu kỳ là lão.
"Phải nói... Là hài cốt long phượng trong tay của ngươi... Hôm nay tạo hóa thật sự không cạn, nếu có thể luyện hóa hai cỗ yêu thân cấp bảy này thì ta sẽ có thể nhanh chóng khôi phục tu vi đến Hợp Thể trung kỳ, như vậy thì nắm chắc chạy thoát nhiều hơn."
Phù Du Tử triệu hồi mũi đao, giữa đầu lông mày mang theo vẻ tiếc hận: "Thế nhưng... Đại kế của bản tộc bị lộ, chung quy vẫn là... Khí số sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận