Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 353: Hội trao đổi

"Đạo hữu, đến xem thử pháp khí thượng hạng đi..."

"Đan dược... Đan dược từ Thanh Mộc Tông đến đây, đan độc ít nhất, bảo đảm chất lượng..."

"Tiểu ca ca, lên lầu nghe ta hát đi..."

Cảnh tượng trong phường thị Lục Hồ ồn ào náo nhiệt.

Phương Tịch phóng thần thức ra, đảo một vòng thì lắc đầu tiếc nuối.

Phường thị của Mộc Quốc cũng không khác gì Việt Quốc, cũng chỉ nhiều hơn chút pháp khí hệ Mộc và đan dược mà thôi.

Nhưng mà những oanh oanh yến yến này như có phong tình đặc biệt...

"Đạo hữu xin dừng bước..."

Đúng lúc này, phía trước của hắn có một người bước đến, vẻ mặt đầy khiêm tốn và lấy lòng.

Xem tu vi, chỉ là Luyện Khí tầng ba.

Phương Tịch quan sát người này, chỉ thấy đối phương khoảng ba, bốn mươi tuổi, mặc một bộ pháp bào hơi cũ, trên mặt có chút không thành thật.

Bây giờ tu vi Phương Tịch lộ ra không thấp cũng không cao, ở Luyện Khí tầng chín, trong tu sĩ cấp thấp tuyệt đối đã xem như cao thủ.

"Ngươi có chuyện gì?"

Hắn dừng bước lại, giọng nói lãnh đạm mang theo một tia tránh người ngoài ngàn dặm.

"Ha ha... Đạo hữu không cần phải lo lắng, ta là tu sĩ bản phường thị, tên là Phong Chính, chuyên phục vụ tu sĩ ngoại lai... Với tu vi công pháp của đạo hữu, chắc hẳn những thứ hàng phổ thông này cũng không lọt vào mắt đúng không?"

Phong Chính cười ha hả hỏi thăm.

"Thì ra là vậy, xem ra ngươi có một số đường dây bí điểm hoặc là hội trao đổi muốn đề củ phải không?" Ánh mắt Phương Tịch chợt lóe, cười hỏi.

"Đúng là vậy."

Phong Chính liên tục gật đầu: "Đúng lúc bản nhân biết được một hội trao đổi tư nhân sắp cử hành, tu sĩ tham gia đều là cao thủ Luyện Khí hậu kỳ trở lên như đạo hữu, không biết đạo hữu có hứng thú không? Nếu đạo hữu đạt được mong muốn, mua được đồ trong lòng, đến lúc đó khen thưởng tiểu nhân vài linh tinh là được rồi..."

"Đi trước dẫn đường."

Phương Tịch mỉm cười, như vậy rất hợp tâm ý của hắn.

"Mời..."

Lúc này, trên mặt của Phong Chính hiện ra sự vui vẻ, dẫn Phương Tịch đến trước một trà lâu: "Hội trao đổi ở trong gian bao sương nào đó trên lầu hai, đạo hữu chỉ cần chú ý tiêu ký linh khí ở cửa là được..."

Phong Chính chắp tay, cũng không cùng vào trà lâu.

Phương Tịch cũng không quan tâm, đi thẳng lên lầu hai, tìm đến gian bao sương có tiêu ký đối ứng.

Thần thức của hắn đảo qua, vẻ mặt như nghĩ đến gì đó: "Thú vị... thú vị."

Hắn suy nghĩ một lúc rồi đẩy cửa ra bước vào trong.

Trong bao sương đang có bảy, tám tu sĩ ngồi đó, tản ra ba động Luyện Khí hậu kỳ thậm chí đại viên mãn, vẻ mặt lạnh lùng nhìn qua.

Phương Tịch cười tươi.

Những tu sĩ Luyện Khí đang ngồi đây, có người giấu đầu lòi đuôi, có người thì thoải mái bày ra dung mạo.

"Ha ha... Chúng ta tổ chức hội trao đổi chỉ lo người không đủ nhiều, một thân tu vi của đạo hữu đã đến Luyện Khí tầng chín, đương nhiên đủ gia nhập."

Một tu tiên giả ngậm tẩu thuốc, mặt có nhiều nếp nhăn, dáng vẻ như lão nông mở miệng trước.

Một thân tu vi của lão đã đến Luyện Khí viên mãn, lời lão vừa nói cũng không có ai phản đối.

Phương Tịch chắp tay nói đa tạ rồi thuận thế ngồi xuống.

Lúc này, một mỹ phụ nhân mới lấy ra một món giáp da màu đen: "Lực phòng ngự của cái giáp da này tuyệt đối hơn pháp khí cực phẩm... Chỉ đổi Long Huyền Thảo, một gốc là được..."

"Ai, tuy rằng Hàn Tê Giáp của Quế phu nhân tốt nhưng Long Huyền Thảo chỉ sinh trưởng ở nơi có yêu thú Giao Long xuất hiện, quả thật khó mà tìm được, hay là... Trên người lão hữu còn một số linh thạch."

Một người mặc đồ viên ngoại, đeo mặc nạ khỉ cười ha ha nói.

"Không cần, thiếp thân chỉ đối Long Huyền Thảo!"

Quế phu nhân nhìn lướt qua mọi người ở đây vài lần, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Phương Tịch mới đến.

Thấy vẻ mặt của hắn tờ ơ thì cuối cùng đành hậm hực ngồi xuống.

"Tiếp theo đến phiên bản nhân."

Một người đội mũ rộng vành đứng dậy, bày ra một sợ lông vũ xanh.

Lông vũ này dành khoảng cánh tay của người trưởng thành, trên đó có từng tia hào quang xanh lưu động nhìn dáng vẻ rất bất phàm.

"Lông vũ của một con chim không biết tên, nghi là xuất từ yêu thú cấp hai... Đổi một bình đan dược có thể tăng tiến tu vi."

Giọng nói khàn khàn của người đội mũ rộng vành vang lên.

"Nhìn hình dáng của lông vũ này đúng là hơi bất phàm..."

Quế phu nhân hơi động tâm nhưng lại tiếc nuối lắc đầu: "Đáng tiếc chỉ có một sợi, không đủ để luyện chế pháp khí Thất Vũ Phiến..."

Xem ra, dường như cô ta tinh thông luyện khí.

"Ta đổi!"

Tử sắc chợt lóe trong mắt của Phương Tịch, lại chợt mở miệng, ném ra một cái bình ngọc: "Ngươi xem thử đang dược trong bình này có dùng được không?"

Người đội mũ rộng vành tiếp nhận bình ngọc, vừa mở nắp ra thì một cỗ đan hương ngọt ngào đã lan ra cả phòng.

"Đủ rồi..."

Y vội vã nhận đan dược rồi đưa lông vũ cho Phương Tịch, dường như vẫn chưa cam lòng nên hỏi thêm: "Đạo hữu nhận ra loại lông chim này sao?"

"Không phải, chỉ là cảm thấy có chút thú vị thôi."

Phương Tịch lấy một hộp ngọc ra, bỏ sợi lông vũ xanh vào, nhưng trong lòng thì hơi xúc động: 'Cuối cùng lúc sắp hai trăm tuổi cũng để ta nhặt được đồ tốt.'.

Hắn từng giết rất nhiều yêu thú cấp hai, đương nhiên nhìn ra được, sợi thanh vũ này tuyệt đối không phải thứ mà yêu thú cấp hai có thể có.

Chính là vật của yêu vương cấp ba hàng thật giá thật!

Mặc dù linh lực hệ Hỏa ngưng tụ trên đó rất yếu nhưng rất tinh thuần, chính là vật bất phàm.

Người đội mũ rộng vành không nhận được câu trả lời thỏa mãn, cũng không truy cứu mà ngồi xuống ánh mắt liên tục nhấp nháy nhìn Phương Tịch.

"Bản nhân bán ra một viên Duyên Thọ Đan cấp hai! cần ba khối Âm Huyết Thạch..."

Viên ngoại đeo mặt nạ khỉ đứng dậy, bày ra với mọi người một cái bình ngọc.

"Vậy mà là đan dược gia tăng tuổi thọ cấp hai, dùng một viên có thể tăng đến mười năm thọ nguyên... Dù đối với đại tu Trúc Cơ cũng có tác dụng."

Tu sĩ ở đây, đều lộ ra ánh mắt nóng bỏng.

Đối với tu tiên giả có thể sống lâu mới là bản lĩnh lớn nhất!

Phương Tịch nhìn qua thì lại không hề bị lay động.

Đan dược tăng thọ nguyên cấp hai đối với Kim Đan Chân Nhân là vô dụng, trừ phi là cấp ba...

Nhưng đan dược tăng thọ nguyên cấp ba, e là đã sớm bị Thanh Mộc Tông đoạt rồi mang cho Lục Thanh sử dụng!

"Âm Huyết Thạch quá hiến thấy, không biết đạo hữu có nhận linh thạch trung phẩm không?"

"Ta có một bình máu Quỷ Thứu!"

"Một bình Quy Nguyên Đan đạo hữu có muốn đổi không?"

Trong nhất thời, những tu sĩ ở đây đều chào giá.

Nhưng viên ngoại đeo mặt nạ khỉ chỉ lắc đầu: "Lão phu tu luyện xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cần gấp Âm Huyết Thạch để giữ mạng... Đạo hữu không lấy ra được thì trở về đi."

Trong nhất thời, tất cả tu sĩ đều thất vọng ngồi xuống.

Sau khi hội trao đổi kết thúc về sau, các tu sĩ đều rời khỏi trà lâu.

Phương Tịch tùy ý ném ra một khối linh thạch hạ phẩm, đuổi Phong Chính đầy sợ hãi lẫn vui mừng đi rồi sờ cằm.

Một khắc sau, hắn đi vài bước rồi rẽ vào một hẻm nhỏ.

Trong phường thị Lục Hồ tiếp diễn tập tục của thế gian, khắp nơi đều có hoa nở đầy đất, dây leo quấn lương.

Thân hình Phương Tịch chợt lóe, đã chui vào trong một cây cổ thụ, biến mất không thấy gì nữa...

Mộc Độn Thuật!

Lão viên ngoại đeo mặt nạ khỉ cũng rẽ vào hẻm nhỏ rồi chợt quay đầu: "Các hạ theo sau lão phu nãy giờ, chẳng biết có chuyện gì?"

Hắc khí chợt lóe ở sau lưng lão, một bóng người toàn thân đều có hắc vụ bao phủ xuất hiện.

Bóng người này Phương Tịch cũng gặp trong hội trao đổi, lúc này y vung tay lên, ba tảng đá đen nhánh có mang theo vết máu bay qua lão viên ngoại: "Âm Huyết Thạch ở dây, lấy Duyên Thọ Đan ra đi!"

"Thì ra là đến giao dịch, đạo hữu cần gì phải làm như vậy khiến lão phu sợ hết hồn?"

Lão viên ngoại đeo mặt nạ khỉ cẩn thận kiểm tra Âm Huyết Thạch rồi mới gật đầu hài lòng, vỗ túi trữ vật, lấy một cái bình ngọc ra, cũng ném cho người trong hắc vụ: "Duyên Thọ Đan cấp hai, đạo hữu có thể kiểm tra..."

"Không sai, chính là vật này, đạo hữu là người sảng khoái."

Người trong hắc vụ ôm quyền: "Giao dịch quý giá, không thể không giữ bí mật... Cáo từ."

Bước chân của y rất nhanh, thoáng cái đã biến mất trong hẻm.

Người trong hắc vụ bước ra hẻm lại thì đã thay đổi hình dạng khác, biến thành một lão giả một mắt, tiến vào một cửa hàng nhỏ ven đường.

Không lâu sau, lão giả một mắt này bước ra, lẫn vào dòng người.

Lại qua mấy canh giờ, ở sau cửa hàng có một gã sai vặt mặc thanh y rời khỏi, rất tùy ý bước ra khỏi phường thị.

Chờ sau khi rời khỏi phường thị mấy chục dặm, trên người gã sai vặt mặc thanh y này xuất hiện từng tia hắc khí, tu vi cũng bạo tăng đến Luyện Khí viên mãn, phóng ra một pháp khí Thiết Điểu đen nhánh, bắt đầu ngự khí phi hành.

Người này rất cẩn thận che giấu độn quang, lại lượn vài vòng mới đi vào một thành trì của người phàm rồi hạ xuống một căn nhà hoang rách nát.

Từ bên ngoài nhìn qua nhà hoang thì rất hang vu nhưng sau khi tiến vào hậu hoa viên lại có động thiên khác, dường như đã thị triển loại chướng nhãn pháp nào đó.

"Thanh Thanh cô nãi nãi, ta đến rồi."

Tu sĩ Luyện Khí viên mãn bước đến trước một căn phòng, hành lễ ngoài cửa: "Lần này đến phường thị, không những mua được vật tư trong ngọc giản mà còn mua được một viên Duyên Thọ Đan cấp hai... Thật sự rất may mắn."

Một tiếng cọt kẹt, cửa gỗ đã mở ra, một thiếu nữ khí chất như như khói, gương mặt như tiên nữ trong tranh bước ra.

Chỉ là lúc này, ba búi tóc đen của nàng đã trở nên nữa bạc, ánh mắt của nàng thanh tịnh: "Tiểu tử ngốc, ngươi trúng kế rồi!"

"Cái gì?"

Người này quá sợ hãi nhìn xung quanh.

"Ha ha... Tư Đồ đạo hữu không hổ là thủ lĩnh Diệt Thiên Minh lúc trước, bảo đao chưa già, còn hơn năm đó nha!"

Một bóng người đang lơ lửng trên không, tản ra ba động Trúc Cơ hậu kỳ cường đại, trên mặt lại đeo mặt nạ khỉ, chính là lão viên ngoại trước đó đã giao dịch Duyên Thọ Đan!

"Ngươi là người Thanh Mộc Tông!"

Tư Đồ Thanh Thanh khàn giọng nói: "Thượng tông, ha ha... Một cái thượng tông tốt... Thanh lão quỷ sắp tận thọ, lại thanh lý Trúc Cơ viên mãn của thế lực phụ thuộc, ngay cả ngay cả người bị tổn hại đạo cơ như ta cũng không bỏ qua... Khụ khụ..."

Mỗi lần nàng nói một câu thì pháp lực trên người bắt đầu ba động kịch liệt, chỉ là khí tức phù phiếm, dáng vẻ như trọng thương.

"Yêu nữ... Thanh Mộc Tông ta sao có thể làm đồng bọn với ma đạo? Còn không mau nhận lấy cái chết!"

Trúc Cơ mặt khỉ hừ lạnh, phóng ra một món dị bảo!

Ong!

Một tấm kính bay ra, chiếu xuống phương viên mấy chục dăm, dưới ánh sáng của kính chiếu xuống, những cấm chế ảo thuật trong hoa viên như là tuyết xuân gặp mặt trời, nhanh chóng bị hòa tan.

Đây rã ràng là một món dị bảo chuyên phá huyễn thuật!
Bạn cần đăng nhập để bình luận