Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 519: Tập kích

Thành Thiên Bắc.

Thiên Phong Động.

Đây là động phủ của một vị Kết Đan Chân Nhân, vị Kết Đan Chân Nhân này luôn dùng thân phận xí nghiệp lớn và nhà từ thiện mà hoạt động sôi nổi trong xã hội, nghe nói lúc trước y còn đầu tư một số cổ phần Đức Mã Khoa Kỹ...

"Ai có thể ngờ... Nơi này lại là đại bản doanh của Ám Nguyệt Giáo đây chứ..."

Nguyên Anh Phương Tịch xuất khiếu, bám vào khôi lỗi Thanh Giác Ngân Tí, đi đến trước động phủ Thiên Phong, yếu ớt thở dài.

Sau khi hắn Kết Đan thì mượn danh bế quan củng cố Kim Đan để phong bế động phủ.

Sau đó đã khống chế khôi lỗi cấp bốn này, độn địa một mạch, cuối cùng đã đến Thiên Phong Động.

Nơi đây là Thành Thiên Bắc, hoàn toàn không phải cùng nơi với Phương Tiên Đại Học.

Mà lúc này, với diện mạo bây giờ của hắn, hào phóng tự nhiên hiện thân thì thật sự chính là chủ động bại lộ dưới thiên nhãn của thành thị và vệ tinh, tương đương với khai báo tên thật.

Dù sao tướng mạo của thân phận này cũng đã treo ở chỗ Vô Tận Tàng Chủ Bạch Mi Chân Quân.

Phương Tịch không chút nghi ngờ giờ khắc này đã có AI phân tích Big Data báo mình lên, nói không chừng Bạch Mi Chân Quân cũng đang trên đường đến đây.

Nhưng đây chính là chuyện mà Phương Tịch muốn!

Hắn cũng không biết mình có thể xử lý được Ám Nguyệt Giáo hay không, mặc dù mấy năm nay hắn âm thầm tìm hiểu đã có thể xác định chỉ có một mình Ám Nguyệt Giáo Chủ là Nguyên Anh, cũng không phải Nguyên Anh hậu kỳ nhưng ai biết được chúng có giấu át chủ bài hay không?

Lần này hắn đến là để giết người diệt khẩu, đánh chủ ý gây sự!

Dù không thể cạo chết bọn chúng thì cũng phải làm lớn chuyện, tốt nhất là để Thái Dương Chân Hỏa Tráo lại bắn một phát... Xem ai chạy nhanh hơn ai!

'Yêu cầu của Ám Nguyệt Giáo càng ngày càng khắc nghiệt, cũng sắp không lăn lộn ngoài đời nổi nữa rồi...'.

'Về phần khôi lỗi, xấu thì xấu, dù sao cũng không phải ta sửa!'.

Vừa nghĩ đến đây, Phương Tịch cười nhe răng, thanh quang cuồng thiểm quanh thân hắn, hắn chậm rãi giơ cánh tay bạc lên.

Xoẹt xẹt!

Một đạo điện hồ màu bạc trắng hiện ra hình thành một thanh trường thương, sau đó bị hắn ném mạnh đi.

Trường thương đâm lên trận pháp của Thiên Phong Động, trong nháy mắt đã hủy trận pháp cấp ba này đi.

Thần thức của Phương Tịch lan ra, nhanh chóng khóa chặt hai người.

Một người trong đó có ba động pháp lực Nguyên Anh sơ kỳ, chính là Ám Nguyệt Giáo Chủ!

Một người khác thì hắn rất quen, chính là 'giáo sĩ' thượng tuyến kia...

"Người nào?"

Trận pháp bị phá nên đương nhiên Ám Nguyệt Giáo Chủ cũng cảm ứng được đạo thần thức Nguyên Anh này, y vừa kinh vừa sợ nói.

"Không đúng... Ngươi là..."

Sau khi y nhìn thấy dáng vẻ của Phương Tịch thì rất kinh ngạc, vậy mà dường như y có thể nhận ra được Phương Tịch.

'Xem ra Ám Nguyệt Giáo thẩm thấu rất sâu, ngay cả hình ảnh của trận chiến năm đó cũng lấy được...'.

Phương Tịch cười ha hả: "Người đòi mạng các ngươi!"

Hắn há to miệng rộng, phun một đạo thanh quang ra ngoài, nó hóa thành chín con phong giao, tàn sát bừa bãi trong động phủ.

Giao Long do thanh sắc phong nhận biến thành kia dù ma tu Kết Đan gặp phải thì cũng chỉ có một con đường chết.

"Hừ! Cuồng vọng!"

Ám Nguyệt Giáo Chủ nổi giận gầm lên, hai tay kháp quyết như xé đi một lớp phong ấn, ma khí rất đậm từ trong cơ thể của y sinh ra, nhanh chóng lan tràn ra bốn phía.

Trong tầng tầng ma khí, răng nanh của y lồi ra, gương mặt dữ tợn, trên đầu mọc ra hai cái sừng thú đen nhánh, lân phiến trải rộng trên người như hình thành một chiếc áo giáp đen nhánh.

Rõ ràng là hình tượng sau khi thúc giục công pháp ma tộc!

'Quả nhiên đã quán chủ ma khí, tiến hành cải tạo...'.

'Ma công do Nguyên Anh sơ kỳ đã trải qua ma khí quán thể như vậy thi triển nếu tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ không có bí pháp đặc biệt khắc chế nào gặp phải thì cũng không dám nói có thể nắm chắc thắng lợi...'.

Sắc mặt Phương Tịch không thay đổi, Hóa Huyết Ma Đao hiện ra trong tay của hắn, chém mạnh một cái!

Trong nháy mắt, đao quang đỏ chói đã bao phủ toàn bộ động phủ.

Xuy xuy!

Huyết sắc đao quang chém lên ma giáp phòng ngự của Ám Nguyệt Giáo Chủ thì chỉ có thể lưu lại một vết đao nhạt.

Ám Nguyệt Ma Chủ cười nhe răng, y đang muốn nói gì đó thì vẻ mặt chợt biến!

Sau đao quang lại có một viên lôi châu!

Ầm ầm!

Mấy viên Thần Sát Lôi Châu chợt bộc phát, sát khí đỏ thẫm hung mãnh xông thẳng tới chân trời!

Lần này xem như Phương Tịch đã mang tất cả hàng tồn của Thất Sát Ma Quân phóng ra, đặc biệt là khu vực chỗ 'giáo sĩ' thượng tuyến, hắn cố ý thưởng cho đối phương thêm một viên, thần thức của hắn nhìn chăm chú đến khi đối phương hôi phi yên diệt dưới Thần Sát Lôi Châu!

"Đáng chết, ngươi điên rồi sao?"

Hắc quang chợt lóe.

Ám Nguyệt Giáo Chủ đã xuất hiện ở cách đó mấy trăm trượng, y nhìn thấy cảnh này thì lập tức chửi như tát nước.

Chỗ này chính là nội thành!

Gây ra động tĩnh lớn như vậy, không sợ người Phương Tiên Đạo Cung truy ra sao?

Không đúng, Nguyên Anh xa lạ kỳ quái này đến tột cùng là người phương nào?

Ám Nguyệt Giáo Chủ cảm thấy trong lòng rất mê muội.

Nhưng rõ ràng lúc này không thể cân nhắc những chuyện này.

Giao phong ngắn ngủi trước đó thì y đã biết mình không phải đối thủ của Nguyên Anh Chân Quân kỳ quái này.

Hơn nữa đối phương còn không kiêng nể gì như vậy thì chiến hạm tuần tra bất cứ lúc nào cũng có thể đến, trước hết vẫn nên thay đổi vị trí đã.

Về phần những thuộc hạ đã chết này?

Chỉ cần y còn, chỉ cần ma tộc còn hỗ trợ... Tùy tùy tiện tiện tốn mười mấy năm thì lại có thể kéo nhóm nhân thủ thứ nhất!

Đối với tu sĩ Nguyên Anh thì mười mấy năm cũng không phải thời gian quá dài!

Nhưng vào lúc này... Ô oa!

Một tiếng như hài nhi khóc vang lên.

Đây cũng không phải tiếng khóc mà là kiếm minh!

Tâm thần của Ám Nguyệt Giáo Chủ nhất thời bị nó đoạt đi, y bất ngờ không kịp đề phòng, sau lưng hiện ra một thanh tiểu kiếm đỏ thẫm, nó chợt đâm một phát!

"A!"

Cảnh khiến Ám Nguyệt Giáo Chủ kinh hãi tuyệt vọng xuất hiện, phòng ngự ma công của y, dưới thanh tiểu kiếm đó lại giống như giấy, dễ dàng bị đâm rách.

Thần Anh Kiếm dễ dàng mở ra phòng ngự ma giáp của Ám Nguyệt Giáo Chủ, sau đó một cỗ ma sát khí xuất hiện, xé rách nhục thân của người này.

Ô quang chợt lóe!

Ngoài mấy trăm trượng, một Nguyên Anh đen nhánh hiện ra, trong tay còn cầm một cái ngọc bội đen.

Nhưng cũng không chờ y thuấn di, Thần Anh Kiếm đã hiện lên trước mặt tiểu nhân như bóng với hình.

Nguyên Anh của Ám Nguyệt Giáo Chủ hoảng sợ thét lên, y tế ngọc bội đen trong tay ra, một màn sáng đen nhánh hiện ra.

Ở bên ngoài màn sáng, còn bốc lên ngọn lửa đen nhánh như đến từ Cửu U Địa Ngục.

Phương Tịch thấy vậy thì chỉ cười lạnh rồi kháp quyết.

Vô số mạch máu trên Thần Anh Kiếm nhúc nhích, từng hư ảnh huyết sắc tiểu nhân hiện ra, vờn quanh thanh kiếm này, sau đó nó chợt đâm ra!

Ngọn lửa đen nhánh bị huyết sắc tiểu nhân ngăn cản, Thần Anh Kiếm đâm xuyên màn sáng đen nhánh, nó lại thuấn di một cái đã đuổi kịp Nguyên Anh đang chạy bán sống bán chết, một kiếm đâm xuyên ngực của Nguyên Anh.

Nguyên Anh của Ám Nguyệt Giáo Chủ cuối đầu xuống, nhìn nửa mũi kiếm kia, dường như y còn muốn nói gì đó thì trên người y chợt hiện ra vô số mạch máu như một tấm lưới xích hồng, bao phủ toàn bộ Nguyên Anh, sau đó cuốn vào trong Thần Anh Kiếm.

Bây giờ Phương Tịch vẫn không có cách nào sưu hồn Nguyên Anh nên đương nhiên hắn không quan tâm mà dùng nó để tế luyện Thần Anh Kiếm.

Tất cả những chuyện này thoạt nhìn rất phức tạp nhưng thật ra chỉ là chuyện phát sinh trong mấy hơi thở.

Cho đến lúc này, xung quanh động phủ mới phát hiện tình huống khác thường ở đây, phát ra tiếng cảnh báo chói tai.

Ầm ầm!

Thiên khung vỡ vụn, một chiếc chiến hạm tuần tra to lớn xuất hiện.

"Không chơi với các ngươi nữa!"

Phương Tịch vẫy tay một cái, thu hồi Thần Anh Kiếm rồi hóa thành một đạo hắc sắc ma quang, chui vào trong lòng đất.

Sau đó ngân quang lóe lên, thân hình hắn đã biến mất không thấy đâu nữa.

Tu tiên giới Nam Hoang.

Phương Tịch mở mắt ra đã thấy mộc khôi lỗi Thanh Giác Ngân Tí hiện lên trước mặt mình.

Ngoại Đạo Nguyên Anh hiện lên, vậy mà trực tiếp xuyên toa trở về.

"Ừm, lần này cũng không tệ, không làm hỏng khôi lỗi..."

Phương Tịch quan sát mộc khôi lỗi một phen, không khỏi gật đầu hài lòng.

Phương Tiên Đại Học.

Phòng tu luyện trong động phủ.

Nhục thân Trương Hỏa Hoa ngồi bất động, trước mặt còn để một ngọn Nguyên Hồn Đăng.

Sưu!

Ngân quang lóe lên, Ngoại Đạo Nguyên Anh hiện ra, ném Nguyên Hồn Đăng, còn có tất cả những thứ liên quan về Nam Hoang, sau đó nó chui vào trong cơ thể của Trương Hỏa Hoa.

Trương Hỏa Hoa chậm rãi mở mắt ra, khí tức cũng ổn định ở Kết Đan sơ kỳ.

"Nên xuất quan rồi!"

Hắn thì thào, sửa sang lại dáng vẻ một phen rồi bước ra khỏi động phủ, đi đến trước một Sở Nghiên Cứu.

"Ta là Viện Nghiên Cứu Nguyên Khí Trương Hỏa Hoa, xin hỏi Giáo Sư Hỏa Vân Tử có ở đây không?"

Phương Tịch nói với gác cổng.

Không lâu sau, một màn hình hiện lên, trong đó là hình ảnh một người trung niên tóc đỏ: "À, là ngươi... Ta nhớ được ngươi là nghiên cứu sinh của lão Lục, ồ, đã Kết Đan rồi sao? Đến tìm ta là vì chuyện bản mạng pháp bảo sao?"

Trận pháp của Sở Nghiên Cứu mở ra, đại môn hiện ra.

Phương Tịch bước vào trong, hắn có thể mơ hồ cảm nhận được uy hiếp từ bốn phương tám hướng.

Hắn đê mi thuận nhãn, đi vào một phòng thí nghiệm, nhìn thấy Giáo Sư Hỏa Vân Tử đang làm thí nghiệm.

"Giáo sư, Lục Đạo Sư từng nói, pháp bảo chỗ ngài luyện chế là tốt nhất Cửu Châu."

Phương Tịch mỉm cười nói.

"Chuyện này là đương nhiên... Sở Nghiêm Cứu Phi Mễ của lão phu.

là nơi duy nhất ở Cửu Châu giới có máy in Phi Mễ, bất kể ngươi muốn pháp bảo gì, khắc trận văn cỡ nào, chỉ cần đưa số liệu vào thì đều có thể trong khoảnh khắc chế tạo ra."

Hỏa Vân Tử thở dài: "Nếu không phải lần trước ta đánh cuộc thua lão Lục một lần thì ta cũng sẽ không đồng ý, được rồi, ta dẫn ngươi đến máy in Phi Mễ, tùy ngươi sử dụng một lần..."

Dường như y cũng rất coi trọng Phương Tịch: "Thiên luận văn kia của ngươi ta cũng đã xem rồi, rất có hứng thú với đề nghị kết cấu ba pha của người... Sao ngươi lại nghĩ đến kết cấu ba pha của thiên địa nguyên khí vậy?"

"Là bởi vì lúc trước ta có xem một bản giới ngoại thiên thư, trên đó có giới thiệu liên quan đến 'Yêu'..."

Phương Tịch khiêm tốn trả lời: "Ta cũng chỉ đưa ra một ý tưởng, về phần tạo thành hạt yêu khí như thế nào thì vẫn phải dựa vào rất nhiều đồng sự nghiên cứu..."

"Ngươi có thể đưa ra ý tưởng chính xác thì đã rất tốt rồi, Sở Nghiêm Cứu Nguyên Khí chỉ là một đám xã súc nghèo ý tưởng, chỉ cần ý tưởng đúng thì chuyện này tùy tiện tìm lý công sinh cũng có thể làm được..."

Hỏa Vân Tử bĩu môi, dường như lão không đồng ý với cách làm việc của Sở Nghiêm Cứu Nguyên Khí.

Phương Tịch cũng chỉ cười cười, không nói thêm gì.

Lẫn vào loại học phái công kích này không phải hành động sáng suốt.

Không lâu sau, hai người đã đến trước một máy thiết bị đầu cuối.

Thiết bị đầu cuối này có hình như một cái đỉnh bát quái lớn, bốn phía có lít nha lít nhít trận văn, có trận văn Phương Tịch biết, cũng có cái hắn không biết...

"Được rồi, tham số đâu?"

Hỏa Vân Tử hỏi.

"Ở đây."

Phương Tịch đưa qua một thứ có hình chữ U.

Hỏa Vân Tử tùy ý cắm vào chỗ nối nào đó, y xem xét một phen: "Hả? Kiểu dáng của phi kiếm này rất cổ xưa nha... Còn có lỗ khảm này, ngươi còn thiết lập hệ thống tự mang nguồn năng lượng sao? Cho dù là phi kiếm nano thì nguồn năng lượng mà nó cần cũng là một con số trên trời, không làm lò nạp năng lượng đều là tà đạo đó..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận