Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 466: Đan thư

Hồ Vạn Đảo.

Trên một linh đảo cấp một, hai tu Luyện Khí kỳ đang thử ngự khí phi hành.

"Anh muội, đây là lần đầu muội khống chế pháp khí phi hành, không được bay quá cao, đã mang Khinh Thân Phù trên người chưa?"

Sư huynh có ngũ quang chất phác, tướng mạo bình thường, nhìn như ngươi thành thật, dặn đi dặn lại: "Vạn nhất bị rơi xuống thì đừng sợ, kích phát phù lục sẽ không sao..."

"Dạ."

Anh muội mặt trái xoan, tướng mạo chỉ có thể tính là thanh tú gật đầu, Anh muội đang định thi triển pháp quyết thì chợt biến sắc.

Thu!

Hống!

Cách đó không xa có tiếng long phượng hợp minh truyền đến.

Chân trời có thanh quang chợt lóe, đi đến bên ngoài đảo nhỏ, tiếp theo từ chính giữa vút qua không chút khách khí.

Mặc dù chỉ lóe lên đã biến mất nhưng loại linh áp khủng bố của yêu thú cấp ba kia vẫn khiến hai tiểu tu Luyện Khí run cầm cập.

"Sư... Sư huynh, đó là..."

Anh muội nhìn long phượng khổng lồ phô trương kéo xe, nói chuyện cũng trở nên cà lăm.

"Long phượng yêu vương cấp ba kéo xe... Sẽ không sai, là xa giá của Long Ngư đảo chủ..."

Sư huynh thật thà nhìn thấy thanh quang biến mất thì không khỏi cảm khái: "Long Ngư đảo chủ là đại nhân vật ở tu tiên giới Việt Quốc chúng ta trăm ngàn năm mới ra, nghe nói đã tu luyện đến Kết Đan hậu kỳ, xuất thân còn là tán tu Linh nông... Càng quan trọng hơn là trên tay ngài ấy có rất nhiều cơ duyên Kết Đan, Long Ngư Đảo mười mấy năm trước, quả thật thiên tượng Kết Đan liên tục phát sinh, chính là thịnh sự ngàn năm khó gặp của tu tiên giới Việt Quốc!"

Đối với rất nhiều tu sĩ, Phương Tịch sợi cỏ quật khởi, từ xuất thân Linh nông bình thường nhất trong tán tu, nhảy lên thành tu sĩ Kết Đan hậu kỳ, đúng là rất dốc lòng, nhưng cũng chỉ như vậy.

Chuyện khiến bọn họ càng ao ước hơn vẫn là Long Ngư đảo chủ có tài nguyên Kết Đan trong tay, từ sau khi hắn tọa trấn Long Ngư Đảo thì a miêu a cẩu gì đó cũng Kết Đan!

Chuyện này sao không thể khiến bọn họ có đủ loại ao ước đố kị... Quả thật hận không thể lấy thân thay thế.

"Nghe nói mặc dù Long Ngư đảo chủ lớn tuổi đức huân nhưng phong độ vẫn phiên phên, chính là một vị mỹ nam tử hiếm thấy..."

Trong mắt của Anh sư muội dường như có ngôi sao nhỏ.

"Chuyện này..." Sư huynh ngũ quan bình thường lập tức cảnh giác, vội vơ vét trong đầu, tìm kiếm tin đồn bất lợi với Long Ngư đảo chủ: "Ta nghe nói hình như Long Ngư đảo chủ thích ngư sắc, còn thích thải bổ..."

"Không sao, chỉ cần có thể thu được cơ duyên Trúc Cơ thì làm lô đỉnh thị thiếp cũng được..."

Anh muội chợt cắn răng: "Sư huynh... Sau này chúng ta có thể đến Long Ngư Đảo tu luyện hay không? Ta nghe nói nữ tu ở trên Long Ngư Đảo sẽ có khả năng được lão tổ nhìn trúng lớn hơn..."

Trong lòng sư huynh đau xót, cảm thấy như thứ quan trọng gì đó đang mất đi, vẻ mặt không khỏi đau khổ nói: "Giá thuê động phủ ở Long Ngư Đảo rất đắt đó..."

"Không tệ không tệ..."

Phương Tịch sử dụng long phượng xa giá, một đường trở lại Long Ngư Đảo nhanh như chớp.

Một đường hắn nhìn thấy đều là thiên hạ thái bình.

"Đây mới là cố hương thứ hai mà ta thích... Nơi hẻo lánh nông thôn, từ mấy chục đến hơn trăm năm cũng không có gì thay đổi... Càng không có thiên tai nhân họa gì cả."

Một đạo hồng quang từ trong Long Ngư Đảo bay ra, hạ xuống trước xa giá, một bộ hồng y hiện ra, chính là Chung Hồng Ngọc.

"Bái kiến công tử!"

Chung Hồng Ngọc nhìn Phương Tịch, trong ánh mắt mang theo chút phức tạp và u oán.

"Miễn..."

Phương Tịch khoát tay: "Trong thời gian bản công tử không ở đây, Hồ Vạn Đảo và tu tiên giới ba nước có đại sự gì phát sinh không?"

"Khởi bẩm công tử, tất cả vô sự."

Chung Hồng Ngọc nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, dù sao nàng cũng đã là nhân vật cấp lão tổ Kết Đan sơ kỳ, đặt trong ba nước thì cũng chỉ có hai Giả Đan là Trương Trúc Thịnh và Thái Thúc Hồng có thể miễn cưỡng so sánh.

"Không tệ..."

Phương Tịch đi thẳng đến Trường Thanh Các, bắt đầu suy tư chuyện chuyển nhà.

Nhưng mà bây giờ hắn thích thanh tĩnh, trên Phỉ Thúy Đảo cũng chưa thanh lý U Minh Địa Mạch nên cũng không cần phô trương cờ trống lập tức động thủ.

Trước hết mình bế quan tu luyện một thời gian rồi lại suy tư làm sao thu dọn địa mạch khí kia.

"Đúng rồi, lần này ta ra ngoài cũng lấy được không ít đồ tốt."

Phương Tịch chợt cười một tiếng rồi ném một túi linh thú qua: "Trong này có mấy con Bích Thủy Dực Xà cấp hai, giao cho quản sự dưỡng ngư tràng nuôi đi... Sau này lấy ra giữ nhà, hộ viện cũng không tệ."

"Thiếp thân đã biết."

Chung Hồng Ngọc nghe đến Bích Thủy Dực Xà thì đã biết mấy tên quản sự ở dưỡng ngư tràng sợ là làm không được chuyện này, vẫn là tự mình động thủ.

Nếu không thì mấy mặt hàng Luyện Khí hậu kỳ, đại viên mãn chính là bữa ăn ngon cho yêu thú cấp hai đó nha.

"Còn chuyện gì không?"

Phương Tịch đang định cho Chung Hồng Ngọc lui xuống, ngâm suối nước nóng cho tốt, làm dịu đi mệt nhọc đi đường dài bên ngoài một phen thì đã thấy Chung Hồng Ngọc có vẻ như muốn nói lại thôi, không khỏi tò mò hỏi.

"Là một chuyện nhỏ, mấy ngày trước Thái Thúc Hồng có phi kiếm truyền thư, nói mấy dư nghiệt Trúc Cơ của Di Lăng Cốc chạy ra khỏi Võ Quốc, một mạch xâm nhập Vạn Thú Sơn Mạch, hình như có ý định đi đến Nguyên Quốc..."

Chung Hồng Ngọc bẩm báo.

"Ngươi sợ những dư nghiệt Di Lăng Cốc này đến Hỗn Nguyên Tông cáo trạng sao?"

Phương Tịch mỉm cười: "Không sợ, qua Vạn Thú Sơn Mạch một lần cũng phải mất hơn mấy năm, huống chi tu sĩ Trúc Cơ nếu không cẩn thận thì rất dễ chết trong miệng của yêu thú... Cho dù đến nơi phồn hoa Nguyên Quốc kia thì có còn nhớ thù hận này hay không cũng là chuyện khác, dù sao cũng không phải chúng ta diệt Di Lăng Cốc..."

Chuyện này rõ ràng là Nhan lão tổ sắp chết điên cuồng, tự bạo Kim Đan lôi kéo cao tầng gia tộc đồng quy vu tận, mắc mớ gì đến hắn?

Thậm chí dù Hỗn Nguyên Tông muốn xen vào thì danh tiếng Kết Đan hậu kỳ của mình cũng có thể hù dọa không ít người, tỉ lệ lớn vẫn là từ bỏ, sẽ không vì một nơi vắng vẻ như ba nước mà làm địch với một đại cao thủ Kết Đan hậu kỳ.

Phương Tịch vẫn theo thói quen giấu một tay, bây giờ trong toàn bộ tu tiên giới ba nước cũng không có ai biết chuyện Ngoại Đạo Nguyên Anh của hắn...

Ba ngày sau.

Trong phòng bế quan.

Phương Tịch đang ngồi khoanh chân, mở mắt ra, hắn chỉ cảm thấy một trận thần thanh khí sảng.

Tiếp theo hắn nhìn xuống bàn tay của mình, trên nhẫn trữ vật chợt lóe quang mang, Nguyên Hồn Đăng đã bay ra.

"Dù sao ta cũng không có bí thuật luyện chế thân ngoại hóa thân thứ hai..."

"Lúc đột phá đại bình cảnh nếu thần hồn đủ cường đại thì rõ ràng cũng có lợi ích nhất định."

Suy nghĩ đến đây, Phương Tịch không do dự nữa, hai tay kháp quyết, đánh từng đạo pháp lực vào trong Nguyên Hồn Đăng.

Ào ào ào!

Chân đèn Nguyên Hồn Đăng như hoa sen bắt đầu nở rộ, một ngọn thanh sắc đăng diễm trong đó lập tức bành trướng hóa thành một thanh sắc quang cầu.

Phương Tịch khẽ hút nhẹ, thanh sắc quang cầu này đã bị hắn hút vào trong mũi.

Một khắc sau, hắn cảm thấy đầu của mình ầm ầm chấn động.

Ngay sau đó một trận cảm giác hoa mắt chóng mặt truyền đến.

"Dung hợp thần hồn phân liệt, quả nhiên từ ban đầu sẽ hơi khó chịu..."

Phương Tịch tự lẩm bẩm, ngay sau đó hắn ngồi khoanh chân, yên lặng vận công.

Không biết đã trôi qua bao lâu trong đầu của hắn có một cảm giác mát mẻ truyền đến.

Trong thức hải, thanh sắc quang cầu kia đã bị một đồng loại có hình thể càng khổng lồ hơn hấp thu, cả hai hòa làm một thể.

Sau đó Phương Tịch cảm thấy thần thức của mình không ngừng lan tràn ra, thoáng cái đã thông suốt khoảng cách cực hạn chín mươi dặm!

"Phạm vi thần thức lại tăng thêm!"

Bí thuật của Diêm Ma Đạo Chủ này quả nhiên có tác dụng tăng trưởng thần hồn... Nhưng mà khá phiền phức."

Luyện chế Nguyên Hồn Đăng cần tài liệu cũng chỉ là một.

Quan trọng là sau đó bồi dưỡng phân hồn trưởng thành cần rất nhiều dầu thắp và hao phí thời gian.

Phương Tịch đã bỏ vào rất nhiều sinh hồn trong Vạn Hồn Phiên, phối hợp với nhiều tài luyện quý để chế biến dầu thắp, lại có đủ sự kiên nhẫn để chờ đợi, mới có thể thành.

"Nhưng mà đối với ta thì cũng không là gì... Sau này có thể thử thêm vài lần, cũng là một tiểu khiếu môn gia tăng cường độ thần hồn..."

"Ai... Nội tình mà đại tông môn Nguyên Anh kia tích lũy nhiều năm cũng không phải là mấy bộ công pháp cường đại và bảo vật mà là các loại kinh nghiệm, khiếu môn... Có thể giúp người đi sau đỡ đi rất nhiều đường quanh co."

Phương Tịch đến nay vẫn vì chuyện không có cách nào sưu hồn lão quỷ mà cảm thấy hơi tiếc nuối.

"Cũng may ta sống đủ lâu, đi đường vòng thì đi đường vòng, chỉ đơn giản là tốn thêm chút thời gian thôi... Hơn nữa sau này cũng chưa chắc không thể đền bù."

Hắn sờ cánh tay, trong ngân quang lấp lánh, hắn cũng đã bước vào động phủ trong Sơn Hải Châu.

Yêu Ma Thụ độc mộc thành rừng, linh khí bốn phía dạt dào đã đến khoảng cấp ba thượng phẩm.

"Sau khi bỏ vào Linh Nguyên Châu và hai khối linh thạch cực phẩm... Linh khí của động phủ này đã đủ sức cầm cự ta tu hành mỗi ngày..."

Linh mạch của Long Ngư Đảo chỉ mới linh mạch cấp hai thượng phẩm nên cho dù đối với tu sĩ Kết Đan sơ kỳ cũng không đủ, huống chi Phương Tịch là Kết Đan hậu kỳ!

Nghĩ đến linh thạch cực phẩm thì Phương Tịch lại nhớ ở trong túi trữ vật của lão quỷ hắn còn tìm được một khối.

Nhưng mà khối linh thạch cực phẩm đó bị hắn phong tồn, lưu lại chuẩn bị để sau này dùng.

Dù hắn lại bỏ linh thạch cực phẩm vào trong pháp trận thì cũng không thể khiến linh khí của động phủ này tăng lên đến cấp bốn.

Hắn đi đến dưới gốc Yêu Ma Thụ, bắt đầu tu hành Trường Sinh Thuật mỗi ngày, sau đó thì sét đánh cũng bất động là công pháp Khô Vinh Quyết...

...

Mấy canh giờ trôi qua, Phương Tịch hành công chu thiên, phun ra một ngụm trọc khí, hai màu xanh vàng luân chuyển trong mắt của hắn mơ hồ mang theo một tia tử ý.

Tiếp theo hắn lật bàn tay một cái đã có một cây trâm ngọc và một thiết quyển xích hồng.

Đây là Thiên Cơ Bí Điển và Xích Tâm Đan Thư.

"Khôi Lỗi Thuật... Quên đi, Khôi Lỗi Thuật của ta luôn đi cửa hông, bây giờ kỹ nghệ thật sự vẫn còn ở cấp hai, chuyện này không phải một sớm một chiều có thể tăng lên..."

Phương Tịch nhìn qua hai bộ hài cốt của khôi lỗi cấp bốn cũng hơi tiếc.

Mặc dù hắn rất muốn lập tức tu bổ lại khôi lỗi cấp bốn, sau đó bổ sung nguồn năng lượng thì có thể sử dụng nhưng thật ra Khôi Lỗi Thuật của hắn luôn rất thiên khoa, hắn tương đối chuyên chú vào thao túng và tu bổ.

Về phần luyện chế? Hắn luôn dùng mộc khôi lỗi góp đủ số.

Đạo khôi lỗi bác đại tinh thâm, muốn đề thăng tạo nghệ đến cấp bốn cũng không hề dễ.

"Trận pháp cũng tương tự... Chờ sau khi đột phá đến Nguyên Anh rồi lại nghiên cứu cũng không muộn..."

"Bây giờ thứ thật sự cần tăng lên vẫn là Thuật Luyện Đan! Dù sao nó cũng có liên quan đến luyện chế Độ Diệt Đan..."

Phương Tịch cất trâm ngọc đi, bắt đầu lĩnh hội Xích Tâm Đan Thư.

Xích Tâm Tử này không hổ là Đại sư luyện đan của Tây Mạc, rất nhiều suy nghĩ của lão đều khiến Phương Tịch cảm thấy mới mẻ, hắn cảm thấy tích lũy của bản thân tăng nhanh như gió, đây có lẽ là lợi ích khi hệ thống khác nhau giao lưu.

Dù sao truyền thừa luyện đan ở tu tiên giới Tây Mạc chắc chắn có chút khác với Nam Hoang.

Tỉ như ở trong truyền thừa của Xích Tâm Tử thì tương đối lệch hướng luyện chế sử dụng các loại khoáng vật 'kim thạch đan'...

Ngoài ra cũng nhắc đến các loại thủ pháp luyện đan khác nhau như 'Thủy Luyện Pháp', 'Nhật Nguyệt Luyện Pháp' khiến Phương Tịch cảm thấy rất mới mẻ.

"Mang một viên đan dược bán thành phẩm phong tồn, mượn lực lượng tạo hóa của linh địa, tiêu hoa thời gian dài để tăng phẩm chất lên..."

"Loại suy nghĩ này cũng hơi giống với Chủng Bảo Quyết..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận