Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 62: Giết đến tận cửa (2)

Hành tung của Lệnh Hồ Dương gân đây cũng hơi kỳ quái, nhưng Kiều Ngũ Xương đã sớm xem nhẹ chỗ bất thường ấy.

Sau khi sửa sang lại từ ngữ, y bước đến trước cửa phòng của Lệnh Hồ Dương, cung kính gõ ba tiếng, y mở miệng nói: "Lệnh Hồ sư thúc, Kiều Ngũ Xương cầu kiến!"

"Vào đi!"

Giọng nói của Lệnh Hồ Dương rất bình tĩnh, giống như mạch nước ngầm dưới băng sơn.

Kiều Ngũ Xương đẩy cửa bước vào, y thấy Lệnh Hồ Dương đang mặc áo ngoài vào, gã mỉm cười nhìn qua y: "Ngũ Xương, chúng ta quen biết bao lâu rồi?"

"Từ ngày đại nhân đến Thành Hắc Thạch, Ngũ Xương đã đi theo đại nhân đến nay, tính ra đã được ba năm sáu tháng."

Kiều Ngũ Xương khom người trả lời.

"Thế nhưng... Ngươi lại cô phụ tín nhiệm của ta." Lệnh Hồ Dương thản nhiên nói.

Lập tức Kiều Ngũ Xương quỳ xuống: "Xin đại nhân thứ tội, chuyện này thực ra là do tên tiểu nhân kia ầm thầm quấy rối... Tiêu nhân mới không bắt đủ tù binh..."

Nửa tháng trước, lúc Lệnh Hồ Dương truyền lệnh cho các võ quán chủ, gã cũng giao cho Kiều Ngũ Xương một nhiệm vụ.

Lúc đầu với thực lực của Nguyên Hợp Sơn, bắt vài tên võ giả lạc đàn làm tù binh cũng rất đơn giản.

Nhưng gần đây, sau khi tên tử địch trời đánh kia xuất hiện, ngay cả đại môn Kiều Ngũ Xương cũng không dám bước qua, đương nhiên đừng nói đến chuyện bắt võ giả.

"Thôi, ngươi lại giúp ta làm một chuyện, ta sẽ tha thứ cho ngươi." Lệnh Hồ Dương bước đến giữa phòng, cạy sàn nhà lên, một cái hắc động hiện ra, gã vẫy tay: "Theo ta!"

"Thuộc hạ nguyện đầu rơi máu chảy, vạn lần chết cũng không chối từ!"

Kiều Ngũ Xương vội vàng đuổi theo, trong lòng y cũng hơi kinh ngạc, tư khi nào trong phòng ngủ của Lệnh Hồ Dương đã đào ra một địa đạo rồi?

Chỗ này cũng không dài, sau khi bước vào, chính là một cái hầm.

Trong hầm, rõ ràng là...

Kiều Ngũ Xương trừng mắt.

Giọng nói xa xôi của Lệnh Hồ Dương truyền đến: "Không phải ngươi đã nói... Muốn vì ta đầu rơi máu chảy sao? Vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi!"

"A!"

Trong hầm, bất chợt truyền đến một tiếng kêu thảm thiết khiến cho người khác phải rùng mình.

"Phương huynh!"

Trương Tuấn Minh đứng song song với Phương Tịch, nhìn qua cứ điểm Nguyên Hợp Sơn ở dưới bầu trời âm u.

Những ngày qua y cùng với Phương Tịch liên thủ, mang đội ngũ ra ngoài của Nguyên Hợp Sơn giết đến thất linh bát lạc, giết đến Nguyên Hợp Sơn co đầu rút cổ không dám ra, y đã sớm thở ra một ngụm điểu khí, chợt cảm thấy trong lòng khoan khoái dễ chịu: "Bây giờ đệ tử Nguyên Hợp Sơn đã không còn nhiều, chỉ còn một tên Kiều Ngũ Xương có thể đánh, nhưng hắn cũng co đầu rút cổ không chịu ra, tiếp theo chúng ta nên làm sao?"

"Rất đơn giản, giết từ của chính vào trong, ngươi ngăn cản Kiều Ngũ Xương, ta xử lý Lệnh Hồ Dương, chỉ đơn giản như vậy!"

Phương Tịch tính toán một chút thực lực song phương, rồi đưa ra quyết định.

Lúc này song phương mạnh yếu đã đổi chỗ, lúc nên xuất thủ thì xuất thủ, không cần chần chừ!

Bây giờ phân bộ Nguyên Hợp Sơn, đã không còn lại bao nhiêu đệ tử, không thỏa mãn được điều kiện tiên quyết để kiến cắn chết voi.

"Vừa đúng lúc, mỗ gia muốn làm tiên phong!"

Trương Tuấn Minh cười ha ha, rồi y sải bước ra bước về cửa chính cứ điểm của Nguyên Hợp Sơn.

Trong tiếng hít thở của y, cơ bắp toàn thân nhúc nhích, trên cách tay của y từng bứu thịt nhô lên, dường như kình lực toàn thân của y điều hội tụ trong một quyền, bỗng nhiên y đánh ra!

Một quyền khai thiên!

Ầm!

Đại môn nặng nề, rắn chắc trong nháy mắt đã chia năm xẻ bảy.

Tiếp theo, Trương Tuấn Minh giống như một chiếc chiến xa giết vào trong cứ điểm Nguyên Hợp Sơn, từ bên trong truyền ra rất nhiều tiếng kiêu thảm thiết.

"A?"

Bước chân Phương Tịch điểm nhẹ, cả người hắn đã nhảy lên đầu tường.

Hắn ngồi nhìn Trương Tuấn Minh trắng trợn tàn sát đệ tử Nguyên Hợp Sơn, nhưng trong lòng hắn hơi kinh ngạc.

' Lệnh Hồ Dương đâu rồi?'.

'Còn có Kiều Ngũ Xương, sao bọn chúng lại chưa xuất thủ?'.

Chuyện này có khác thường, Phương Tịch kiềm nén không xuất thủ, hắn một đường ẩn nấp, đi theo sau Trương Tuấn Minh đang đại sát tứ phương.

"Ha ha... Một lũ hèn nhát, còn dám đến vây giết lão tử sao?"

Trương Tuấn Minh nện một quyền lên người một tên đệ tử Nguyên Hợp Sơn, lại mạnh mẽ đạp xuống một cước.

Đầu người dưới chân y nổ tung như dưa hấu, đỏ trắng chảy đầy đất.

Khung cảnh này nhìn rất khủng bố, nhưng y đã là Chân lực võ giả, chuyện này cũng không khiến y phải động dung.

Dù là y hơi hiền lành, nhưng gặp phải địch nhân muốn giết mình, tuyệt đối y cũng sẽ không phát tâm Thánh Mẫu.

Tình cảnh bấy kỳ ai ở đây cũng có thể chết đói, nhân từ với người khác chính là tàn nhẫn với bản thân.

Trương Tuấn Minh giết ra một đường máu, một đường giết tới nội viện, y cũng cảm thấy có chuyện không đúng: "Lệnh Hồ Dương, Kiều Ngũ Xương... Cút ra đây cho ta!"

Sau một khắc, một cánh cửa vỡ vụn.

Vô số mảnh gỗ vụn bay tứ tung, một bóng người đánh tới, gã xuất ra một chưởng.

Cơ bắp toàn thân Trương Tuấn Minh nhúc nhích, dùng quyền để đỡ chiêu.

Ầm!

Trong nháy mắt quyền chưởng giao nhau, Trương Tuấn Minh đã cảm nhận được một cỗ lực lượng kinh khủng, như bài sơn đảo hải, đánh tan chân lực đỉnh phỏng của y.

Phốc!

Vân Kình Miên Thân của y đã bị phá, y bị đánh bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi.

Trương Tuấn Minh quỳ một chân trên đất, nhìn qua bóng người ở phía trước, y gằn từng chữ: "Lệnh, Hồ, Dương?"

Có thể dễ dàng đánh tan Chân lực bộc phát toàn thân của hắn, chỉ có Chân kình võ sư!

"Ngươi chính là con chuột vẫn luôn trốn bên ngoài sao?"

Lệnh Hồ Dương khoác lên một cái áo khoác màu xanh, gã xoay người lại, nhìn qua Trương Tuấn Minh, trong mắt của gã hơi thất vọng: "Bất quá cũng chỉ có vậy..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận