Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 812: Ăn dưa

Yêu Nguyệt Tiên Thành.
Vương Linh Ứng đi ngang qua Bích Căn Nguyên, nhìn thấy tu sĩ trong đó đã không phải người Mã gia nữa thì không khỏi thở dài.
Hắn hóa thành một đạo độn quang hạ xuống động phủ quan trọng nhất đảo giữa hồ, trong tay còn cầm hộp thức ăn.
Trên chiếc hộp cổ xưa còn khắc rất nhiều trận văn, khiến vật trong hộp có thể giữ được hương vị...
"Lão tổ tông... Hôm nay Tam Vị Lâu có linh thiện mới, ngài nếm thử xem!"
Từ sau khi Phản Hư, dường như lão tổ tông đã chợt lười biếng, người cũng uể oải hơn không ít.
Gần đây còn rất hứng thú với ăn uống.
Đương nhiên Vương Linh Ứng phải lấy lòng một phen.
Y lấy ra một dĩa Thiên Lôi Địa Hỏa Khảo Hoang Thú Trư trước rồi lại lấy ra một đĩa Linh Mật Ổi Hùng Chưởng, Ngư Dương Song Tiên Thang... Cuối cùng còn lấy ra một cái bình ngọc.
"Cửu Hương Ngọc Lộ... Không tệ, không tệ, ngươi có lòng rồi."
Phương Tịch mở nắp bình ra hít hà, lập tức uống ùng ục, khiến Tiểu Huyền Quy nhìn phải chảy nước miếng.
Hắn chợt xé một miếng da lợn sữa quay đến vàng óng mà chậm rãi nếm.
"Ừ, heo sữa quay này nắm độ lửa không tệ... Chính là lúc ba hơi trước khi khét..."
Hắn nhàn nhạt phê bình.
Là một Đại sư linh trù nên đương nhiên Phương Tịch cũng tinh thông.
Chỉ là hắn càng thích ngồi không hưởng lộc hơn.
Lúc này hắn hạ đũa như mưa, tiêu diệt toàn bộ da, gân, xương phần ngon nhất của heo sữa quay, thịt thừa còn lại thì ném cho Tiểu Huyền Quy.
Tiểu Huyền Quy cũng không từ chối thừ gì, nó mở miệng rộng ăn rất vui vẻ.
Phương Tịch tiếp tục ăn tay gấu, cuối cùng mới nếm canh do Khai Thái Dương và Xích Long Lý, mày dần giãn ra: "Canh này thật sự rất tươi ngon... Khai Thái Dương vốn đã đại bổ, Xích Long Lý có huyết mạch Giao Long, cả hai hợp nhất, lấy thừa bù thiếu, không tệ, không tệ..."
'Lão tổ tông thật biết ăn... Một bữa này rất hao linh thạch cực phẩm đó!'.
Vương Linh Ứng thầm than khổ thì thấy Phương Tịch lại đổ Cửu Hương Ngọc Lộ vào trong miệng, trong thần sắc nhìn qua y có mang theo vẻ khôi hài: "Ngươi cũng cẩn thận... Thế nào? Vẫn chưa có ý định trở về sao?"
Vương Linh Ứng chính là người cầm lái Vương gia ở Huyền Minh Uyên!
Lúc này chính là lúc bấp bênh tiên phủ hoàn toàn mở ra, rất nhiều tu sĩ cấp cao tụ tập ở Huyền Minh Uyên, theo lý thì y phải trở về chủ trì đại cục.
"Lão tổ tông nói đùa rồi, chỉ cần ngài còn thì Vương gia sẽ còn... Huống chi lần này ta đã dẫn theo Vương gia và hạch tâm phụ thuộc đến, chuẩn bị ở lại Yêu Nguyệt Tiên Thành đến khi chuyện ở Huyền Minh Uyên chấm dứt mới trở về..."
Vương Linh Ứng không chút ngượng ngùng nào.
Nhìn ra được y vốn đã định ăn vạ ở Yêu Nguyệt Tiên Thành không đi.
"Ha ha... Không tệ, không tệ. Cuối cùng đã lịch luyện được rồi..."
Phương Tịch hài lòng gật đầu.
Vương Linh Ứng không hổ là người theo mình vượt qua kiếp số Vương gia, còn thuận lợi tấn thăng Hóa Thần, thông minh hơn Vương Linh Đạo cùng chết với phường thị.
Mặc dù ở Yêu Nguyệt Tiên Thành không thể thu hoạch được gì nhưng hơn ở an toàn, tuyệt đối không có nguy hiểm!
"Cũng không biết... Trong Hải Ngoại Tiên Phủ kia đến tột cùng như thế nào?"
Phương Tịch cầm bình rượu nhìn về hướng Huyền Minh Uyên, trong thần sắc mang theo vẻ hồi ức.
...
Huyền Minh Uyên.
Vù vù vù!
Gió lạnh rít gào, sóng đục bài không!
Giữa trời đất chợt rơi Huyền Minh Vũ, trong vô tận mây đen còn có một con quái vật khổng lồ qua lại.
Nó rõ ràng là một con cự côn có hình thể rất lớn!
Mà ở bên cạnh cự côn còn có mấy đạo tinh quang khí tức thâm sâu như biển đuổi theo, không ngờ đều là từng tu sĩ Phản Hư!
Những tu sĩ Phản Hư này khống chế thiên địa nguyên khí giằng co, dây dưa với cự côn...
Vô tận thiên địa nguyên khí khuấy trộn cùng một chỗ, bộc phát ra gợn sóng hỗn loạn vô cùng, dì tu sĩ Hóa Thần bị cuốn vào nơi thiên địa nguyên khí hỗn loạn này e là không chết cũng trọng thương.
"Giết!"
Một Phản Hư hắc y nổi giận gầm lên, thiên địa nguyên khí ngưng tụ hóa thành một đạo đao quang thon dài như trăng khuyết!
Tay y cầm một món Phản Hư chi bảo đen nhánh có hình dáng như loan đao, hung tàn chém xuống!
Phốc!
Thiên địa nguyên khí chợt vỡ ra, đao mang đen nhánh chém lên thân đại côn, lại như mở ra một khe lớn.
Vô số máy tươi rơi ra, khiến cự côn phát ra tiếng kêu rên.
"Ha ha!"
"Chúng ta hao hết biện pháp, cuối cùng dụ nó ra khỏi Huyền Minh Hải Nhãn, hôm nay chắc chắn sẽ giết được con Nguyên Cổ Hoang Thú này lấy đan!"
Một đạo nhân tiên phong đạo cốt phẩy phất trần trên tay.
Vù vù!
Trong hư không chợt hiện vô số xiềng xích trắng như một tấm thiên la địa võng mạnh mẽ rơi xuống, cản đường của cự côn.
Mặc dù hình thể cự côn khổng lồ nhưng nó chỉ là một con Nguyên Cổ Hoang Thú cấp Phản Hư.
Đối mặt nhiều tu sĩ Phản Hư vây công như vậy đã sớm rơi vào hạ phong, lúc này càng đầy nguy hiểm.
Ô ô!
Đúng lúc này, các tu sĩ Phản Hư cũng nghe được một tràng tiếng kình ca kỳ ảo to rõ.
Là con Chân Giáp Kình kia!
Nó nhanh chóng từ trong biển bơi đến rồi xâm nhập vào chiến trường.
Ba!
thiên địa nguyên khí hỗn loạn lập tức xé rách lớp giáp rất dày trên thân nó, máu kình đỏ tươi chảy ra.
"Hừ, tự chui vào đường chết!"
Tu sĩ Phản Hư hắc y tay cầm pháp bảo loan đao cười lạnh: "Đúng lúc lấy Long Tiên Linh Hương, đây cũng là linh vật Phản Hư đó nha!"
Loan đao trên tay y lóe lên, một tầng huyết sắc dày đặc hiện ra mang theo tiếng khóc lóc của ngàn vạn oan hồn.
Xùy!
Một đạo đao quang như huyết nguyệt lạnh lẽo thê lương rơi xuống.
Chân Giáp Kình lại dốc sức nhảy lên, khiến đao quang lệch đi, chỉ chém rớt nửa cái đuôi.
Tiếng kình ca trong hư không càng to rõ hơn, thậm chí còn mang theo một tia réo rắt thảm thiết...
Vô số huyết sắc bộc phát trên thân Chân Giáp Kình rồi hội tụ ở độc giác trên đầu, hóa thành một đạo huyết sắc tinh mang, phóng lên cao!
"Mẹ nó, thiên phú của con hoang thú này lại là loại thiêu đốt tinh huyết sao?"
Phản Hư hắc y mắng chửi.
Như vậy thì hơn phân nửa tài liệu trên thân Chân Giáp Kình đã xem như bị phế!
Phốc!
Khí tức trên thân Chân Giáp Kình nhanh chóng suy yếu nhưng đạo huyết sắc tinh mang kia lại hung hăng đâm vào tấm lưới lớn, vô tận huyết mang tán loạn, một cái độc giác hiện ra.
Độc giác điên cuồng xoay tròn, xé ra một khe rách.
Nhìn thấy cảnh này, tiếng ca trên thân Chân Giáp Kình dần dần suy yếu, nó chậm rãi chìm xuống đáy biển như một tảng đá.
"Tình cảm của nó cũng đáng thương, thế nhưng... chỉ là Châu chấu đá xe!"
Đạo nhân tóc trắng hừ lạnh rồi lại vung phất trần lên.
Từng cổ triện văn trên phất trần lấp lóe linh quang hóa thành hào quang trắng xóa.
Hào quang bao phủ lại, vết rách kia nhanh chóng lành lại...
Chân Giáp Kình làm tất cả dường như chỉ phí công vô dụng.
Vì vậy mà nó còn phải trả giá bằng tính mạng.
Không!
"Hống hống!"
Trong tầng mây, con cự côn kia chợt phát ra tiếng rống khủng bố.
Một tầng linh quanh xanh kinh người mạnh mẽ bộc phát bao phủ toàn thân nó.
Trong linh quang xanh dày đặc này, hình thể cự côn trong nháy mắt thu nhỏ lại gần ba, bốn thành!
Hình thể của nó cũng càng thon dài hơn, vây của nó mở ra như biến thành một đôi cánh.
Từng miếng lân phiến trên thân nó cũng hóa thành từng sợi lông vũ xanh.
Vù vù!
Phong bạo kinh người xuất hiện, vô tận mây đen tan đi, hiện ra một con đại điểu vô cùng thần tuấn!
Nó chợt lặn xuống nước, chui vào sâu trong biển, trong nháy mắt lại nhảy khỏi Huyền Minh Hải, trong vuốt còn nắm Chân Giáp Kình vừa vỗ cánh đã bay lên trời.
"Đây không phải chim, đó là... Côn Bằng? !"
Đạo nhân tóc trắng kinh hô.
"Lưng như cự sơn, cánh như đám mây che trời..."
Ma tu hắc y thì thào, lại lộ ra thần sắc dữ tợn: "Nó vẫn chưa hoàn toàn hóa thành bằng mà chỉ cưỡng ép kích phát huyết mạch biến hóa, hao tổn tiềm lực tương lai... Như vậy càng không thể để nó chạy mất!"
Rất nhiều tu sĩ Phản Hư thần sắc nghiêm nghị rối rít đánh ra pháp bảo và bí thuật lợi hại nhất về phía Côn Bằng.
Bây giờ bọn họ đã kết thù với con Côn Bằng này rồi.
Nhìn từ huyết mạch của nó, dù hôm nay nó đã hao tổn tiềm lực, sau này không có khả năng tấn thăn Chân Linh cấp Đại Thừa nhưng thiên phú vẫn rất tốt, cửa ải Hợp Thể có lẽ không cản được!
Nếu không giết được thì sau này tông môn và gia tộc sẽ có thêm một đại địch là một con hoang thú Hợp Thể!
Lệ!
Nhìn Côn Bằng lúc này thật sự vẫn chưa chuyển hóa hoàn toàn, trên thân nó vẫn còn rất nhiều vảy cá.
Nó mạnh mẽ vỗ cánh, thuận gió bay lên chín vạn dặm.
Tấm lưới lớn kia trong nháy mắt đã bị vô số phong bạo xé rách, Côn Bằng vỗ cánh một cái thì đã biến mất...
"Hướng đó là Huyền Minh Hải Nhãn!"
Trên mặt lão đạo tóc trắng hiện lên vẻ tuyệt vọng.
"Mau đuổi theo!"
Ma tu hắc y lại nói: "Nhanh chóng báo với Tinh Thần Tông, Tinh Thần Vực có thêm một con hoang thú Hợp Thể, kẻ phải đau đầu sẽ là bọn chúng!"
"Hắc hắc, Tinh Thần Tông luôn bá đạo, gần đây ở trong Hải Ngoại Tiên Phủ càng như vậy, khiến chúng ta phải tạm thời tránh lui, lười đi chịu điểu khí của nó... Bây giờ không phải đúng lúc sao?"
Một tiếng thâm trầm khác vang lên.
Đạo nhân tóc trắng lập tức phẫn nộ: "Khô Hủ Tử, ngươi chỉ có một thân một mình nên đương nhiên không lo lắng nhưng lão phu còn rất nhiều môn nhân đệ tử!"
Trong tay lão hiện ra một cây hương màu xanh, sắp báo với Tinh Thần Tông.
Bất chợt!
Trên thân bọn họ truyền ra tiếng thanh minh.
Thần sắc Phản Hư hắc y hơi cổ quái, y lấy một khối ngọc phù ra thì đã thấy trên đó có vô số chữ lít nha lít nhít như con kiến.
Sau đó trên mặt y hiện ra một nụ cười vặn vẹo mà cổ quái: "Chết rồi? Ha ha... Ai bảo tiểu tử kia phách lối, cuối cùng đã đá trúng thiết bản..."
Còn đạo nhân tóc trắng thì thần sắc chợt biến: "Trong Hải Ngoại Tiên Phủ lại xảy ra chuyện lớn như vậy? Chung ta nhanh đến đó..."
Các tu sĩ Phản Hư lập tức hóa thành từng đạo lưu quang, ngay cả Côn Bằng cũng không thèm đuổi theo mà bay về hướng Hải Ngoại Tiên Phủ...
Mấy ngày sau.
Yêu Nguyệt Tiên Thành.
Phương Tịch cầm một quả dưa xanh biết, bổ ra rồi gặm.
Một lát sau, trên trời xuất hiện một đạo lưu quang xanh biếc, hạ xuống đảo giữa hồ hóa thành một nữ tu mặc chiến giáp xanh.
Dáng người cô ta nhỏ nhắn xinh xắn, dung nhan non nớt nhưng khi tức đã là Phản Hư trung kỳ.
Vẻ bề ngoài như vậy đã chứng minh đây là thiên tài phá cảnh rất sớm!
"Thì ra là Thần đạo hữu..."
Phương Tịch chắp tay, nhận ra là tu sĩ trấn thủ Yêu Nguyệt Tiên Thành: "Đúng lúc hôm nay Bích Lân Qua chín, đạo hữu có muốn lấy một quả không?"
Nữ tu họ Thần nhìn quả dưa trên tay của Phương Tịch, thần sắc không biến hóa chút nào: "Bây giờ không thể để ý những thứ này, Hải Ngoại Tiên Phủ đã xảy ra chuyện lớn!"
"A? Không biết chuyện gì?" Phương Tịch hiếu kì hỏi.
"Vị đệ tử có Tinh Thần Thánh Thể của Tinh Thần Tông bị người ta giết rồi..." Nữ tu họ Thần không thừa nước đục thả câu.
"A? Vậy thì chẳng phải Tinh Thần Tông sắp điên rồi sao?"
Phương Tịch lại cắn một ngụm linh qua cho đỡ sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận