Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 121: Đột phá Võ Thánh (1)

Trăng sáng sao thưa.

Chẳng biết từ lúc nào mà xung quanh Hữu Gian Võ Quán đã trở nên rất yên tĩnh.

"Nửa đêm canh ba, cẩn thận củi lửa."

Người tuần tra điểm canh gõ chiêng đồng và mõ chậm rãi đi qua.

Cửa thành lớn nhỏ của Thành Tam Nguyên đều đóng chặt, thậm chí quân đội đóng giữ cũng đã đổi thành Định Châu Quân cường hãn hơn.

Trong buổi tối hôm ấy, không biết bao nhiêu người không thể say giấc.

Gió thổi báo giông bão sắp đến.

Trên giáo trường Hữu Gian Võ Quán.

Phương Tịch vẫn bình tĩnh luyện tập Hỗn Nguyên Chân Công.

Về phần Thanh Tang và Thanh Mộc có thể chạy thoát hay không, hắn cũng không quá để ý trong lòng.

Dù sao thì nếu như hắn không có chuyện gì thì bọn họ cũng nhất định không có chuyện gì.

Còn nếu tự thân hắn cũng khó bảo đảm thì còn quản bọn họ làm gì nữa?

Về phần họ bị bắt để uy hiếp hắn sao? Từ trước đến nay hắn đều không bị người uy hiếp.

"Thần dung thiên địa, thiên nhân hợp nhất?"

Trong lúc động công, Phương Tịch cảm thấy trong lúc hắn huy động quyền cước, Chân kinh không ngừng bộc phát, sinh động vô cùng.

Chỉ kém một chút xíu nữa thôi sẽ phun ra từ trong tứ chi bách hài của hắn hóa thành một loại lực lượng càng thêm huyền diệu.

Sưu!

Đúng lúc này, dường như có một bóng người trực tiếp hiện ra trong bóng tối như một con cự mãng thoát ra, cơ bắp trên cánh tay xoắn xuýt, móng tay vô cùng sắc bén, mạch máu dữ tợn, như lợi trảo của dã thú phát động tập kích Phương Tịch.

Ầm!

Dường như Phương Tịch đã có dự liệu từ trước, tay phải của hắn ép xuống, Hỗn Nguyên Chân kình mạnh mẽ bộc phát tiếp được chiêu đánh lén này.

Xoẹt xẹt!

Dường như trong hắc ám có điện quang lóe lên, thân hình người đột kích bị kiềm hãm mạnh mẽ.

Cao thủ chiến đấu, trong chớp mắt này đã đủ để đặt vững thắng cục.

Năm ngón tay trái Phương Tịch co lại hóa thành một quyền, hắn đang muốn đám ra như Cự Linh Thần múa Khai Sơn Phủ, nhưng bất chợt dừng lại, vẽ nửa vòng rồi đánh về một hướng khác.

Phanh phanh!

Tường rào của đình viện trực tiếp bị đánh ra một cái động lớn, một Võ Sư cao hơn ba mét, cơ bắp đầy người, da thịt hiện ra màu hắc thiết xông ra, trong lúc hai tay của tên này giao thoa như có dã thú đang gào thét:

"Bí kỹ - Vạn Thú Bào Hiếu!"

Trong lúc Phương Tịch giữa chừng chuyển quyền lại đúng lúc đánh trúng nơi tên này phải đi qua.

Thần sắc đối phương biến đổi, khoanh hai tay lại che trước ngực.

Ngay sau đó, gã rên lên một tiếng đau đớn, hai tay gãy lìa, mơ hồ có thể thấy được xương cốt sâm bạch, dùng tốc độ nhanh hơn bay ra ngoài.

Nhân cơ hội này, bóng đen đầu tiên đánh lén Phương Tịch cũng mạnh mẽ nhảy đến trên tường rào, thân pháp cực kỳ kinh người, nhưng dáng người rất thấp, tựa như người lùn.

"Quỷ Kiến Sầu Phương Lãnh?"

Tên lùn này có đôi mắt xanh biếc, gã phát ra lời nói oán độc: "Mẹ nó phải thêm tiền... Trong tình báo của Châu phủ một chút cũng không chính xác, tên này chỗ nào là Võ Sư ba bước? Không thấy ngay cả cánh tay của lão Sư tử cũng bị đánh gãy sao? Mẹ nó, tên này là cao thủ Võ Sư bốn bước đỉnh phong! Ngươi nói hắn là nửa bước Tông Sư ta cũng tin."

"Ta đã biết, sau khi ta bại lộ thân phận chắc chắn sẽ có một trận như vậy."

Phương Tịch thu tay lại, hắn nhìn về bốn phía: "Tất cả đi ra đi!"

Vù vù!

Tay áo tung bay, từng bóng người xuất hiện.

Ở bên cạnh tên lùn lại có thêm một người toàn thân mọc lông màu vàng óng, cánh tay của bóng người cao lớn mềm nhũn, chính là Thiết Sư đã đánh lén lúc nãy.

Trừ tên này ra, có một nữ nhân dáng người cao gầy, mặc váy dài màu tím, tay cầm uyên ương việt đứng trên nóc nhà.

Ở đại môn còn có một lão nhân tóc bạc trắng, hút tẩu thuốc chậm rãi bước vào: "Quỷ Kiến Sầu... Ngươi phạm vương pháp nhiều lần, lại dám không kiêng nể gì như vậy sao? Hay là lui một bước, ngươi phát thệ vĩnh viễn không bước vào Thành Tam Nguyên, những lão gia hỏa chúng ta lập tức thối lui, ngươi thấy thế nào?"

Mặc dù dám đến vây giết Quỷ Kiến Sầu tối thểu cũng là Võ Sư ba bước, cao thủ cấp độ cương cân thiết cốt, nhưng cao thủ cũng có gia, có nghiệp, không muốn tùy tiện liều mạng.

Nếu như Phương Lãnh chỉ là một Võ Sư ba bước thì cũng thôi đi, nhưng bây giờ thực lực của mục tiêu đã vượt xa dự đoán trước đó, đương nhiên nên dĩ hòa vi quý.

"Ha ha... Đây chính là triều đình sao, ngoài mạnh trong yếu!"

Phương Tịch lắc đầu: "Nhưng mà... Ta đang muốn dựa vào các ngươi để hoàn thành một bước cuối cùng của ta."

Trong lúc hắn nói chuyện, thân hình bành trướng mạnh mẽ, từng khối cơ bắp nhô lên, vô số gân xanh trên đó văn vẻ như mãng xà.

Lúc một chữ cuối cùng rơi xuống, Phương Tịch đã bước đến trước mặt lão giả, đại thủ như bồ phiến chụp xuống đầu lão.

"Nghịch Điểm Thất Tinh!"

Mặc dù lão đầu độc nhãn đang hút thuốc nhưng động tác của lão lại vô cùng nhanh nhẹn, lão liên tục điểm tẩu thuốc, đâm đến vị trí các đại huyệt của Phương Tịch.

Cái tẩu phá không, phát ra tiếng xuy xuy kinh khủng.

Sau một cái chớp mắt, thân ảnh hai ngươi giao thoa.

Phốc phốc!

Ngoài thân thể Phương Tịch hiện ra từng điểm đỏ nhưng huyết nhục nhanh chóng nhúc nhích lại cưỡng ép khép vết thương lại.

Còn lão giả thì lui lại mấy bước, không ngừng ho khan: "Khụ khụ... Thần kình cùng hợp? Quả nhiên là đại cao thủ Võ Sư bốn bước... Chạy mau, người này đã điên dại, hắn muốn dựa vào sinh tử chiến để đột phá Tông Sư, chúng ta không thể để hắn nhặt được tiện nghi, lập tức khởi động phương án dự bị Ất hào để Định Châu Quân lên."

Trong lúc nói chuyện lão vội vàng lùi bước.

Nhưng Phương Tịch nhanh hơn lão, bước chân hắn như rắn, đã đánh đến trước mặt lão đầu độc nhãn.

"Thật to gan!"

Nữ nhân áo tím khẽ quát một tiếng, uyên ương việt phát sau mà đến trước, đã đến sau lưng Phương Tịch.

Tên lùn với Thiết Sư, một trái một phải, quyền pháp vô cùng mạnh mẽ đánh vào chỗ yếu hại của Phương Tịch.

Rất rõ ràng, đây là tấn công để cứu.

Cho dù Phương Tịch có thể đánh chết lão giả độc nhãn thì sẽ bị ba đại Võ Sư đánh lên người, tỉ lệ lớn cũng phải tử vong.

"Tê tê!"

Ngay thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, bất chợt bốn người đều nghe tiếng hít thở của Phương Tịch.

Âm thanh kia rung động ầm ầm như viễn cổ cự mãng, lại giống như linh quy ngàn năm... Trong sân phong vân gào thét, lại như tất cả đều bị Phương Tịch hút vào trong miệng mũi làm cho ngực của hắn cũng nhô lên cao vút.

"A!"

Sau một khắc, một đạo kinh lôi lập tức nổ vang trong đình viện.

Trong sóng âm cuồn cuộn này tựa hồ mang theo Kình lực và tinh thần đáng sợ, trong phút chốc ngoại trừ lão giả ra những người khác đều hoảng hốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận