Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 1140: Nóng lạnh (1)

Nhưng đối với Phương Tịch mà nói, chuyện này quả thực có chút khôi hài...
Nói tóm lại, vẫn phải đi ứng phó một chút...
Bỗng nhiên, sau khi đi ra trận pháp, tiếng chửi rủa truyền đến.
- Trương gia, các ngươi khinh người quá đáng!
Sử Ngọc Thư tóc tai bù xù, giống như ác quỷ, nhìn động phủ hàng xóm của Phương Tịch chửi ầm lên:
- Dám làm chuyện này, còn không dám để người nói?
- Mã Cảnh, Lý Điệu tội gì? Trước đó còn từng là đồng môn, vậy mà thống hạ sát thủ.
- Các ngươi có nguyện theo ta lên Sinh Tử Đài của Liệt Nhật Thành không? Hôm nay ta liều mạng với các ngươi...
Hai mắt hắn đỏ hồng, tựa hồ mang theo từng tia huyết sắc.
Tẩu hỏa nhập ma? Sắp rồi...
Phương Tịch nhìn thấy thần sắc của người này, trong lòng không khỏi run lên, quát:
- Tĩnh tâm!
Lời của hắn tựa hồ mang theo lực lượng vô danh, khiến cho ánh mắt của Sử Ngọc Thư hơi khôi phục chút thanh minh, sau đó nhìn thấy Phương Tịch, ngữ khí trở nên nghẹn ngào:
- Phương tiền bối... Trương gia quá khốn nạn, ta vốn cho rằng chia cắt tông môn chính là cực hạn của bọn hắn, nhưng không ngờ... Hôm nay ta mới biết, Mã Cảnh, Lý Điệu vừa mới ra Liệt Nhật Tiên Thành liền gặp phải chặn giết, thi thể bị vứt bỏ ở ven đường , cho chó hoang gặm ăn...
- Cái này... Quả nhiên là thảm kịch.
Phương Tịch thăm thẳm thở dài.
Trước đó còn nhớ Mã Cảnh gầm thét nói mệnh ta do ta không do trời, còn tưởng kẻ này có thể thành đại khí.
Nhưng không nghĩ đến, qua không lâu liền bị đánh chết ở ven đường, còn kéo theo Lý Điệu.
Hắn cũng coi như nhìn hai thiếu niên kia lớn lên, lúc này không khỏi thổn thức.
- Phi!
Lúc này, động phủ Trương gia mở rộng, lão ẩu ngày đó đi ra mắng:
- Ngươi chỉ biết nói xấu chúng ta, Trương gia ta quyết không bỏ qua cho ngươi! Nếu ngươi muốn làm thiện nhân, thì nên tiếp tục gánh vác chi phí tu luyện của hai người, cung cấp nuôi dưỡng bọn hắn thành tài, mà không phải tự mình rời đi, thẳng đến lúc này mới giả mù sa mưa tới chửi đổng.
Sử Ngọc Thư như bị sét đánh, chết lặng tại chỗ...
Mấy năm sau.
Cửa hàng Ung Vân, cửa lớn đóng chặt. ‌ Trong trận pháp, ẩn ẩn truyền ra tiếng rên rỉ yêu kiều. ‌ Một lát sau, cửa lớn mở ra lần nữa.
Ung Vân Miên vừa xoa xoa khuôn mặt mịn màng, vừa dùng ánh mắt có chút u oán trừng Phương Tịch một cái:
- Cát lão cố ý thu đệ tử ký danh, đây là cơ hội tốt bao nhiêu, ngươi lại còn không muốn? Phải biết, lão nhân gia khó được mở kim khẩu, nếu ngày sau thành tựu Chân Tiên, đó càng là cơ duyên to lớn.
- A... Ta thích thanh tĩnh.
Phương Tịch lười biếng nằm ở trên ghế dựa, không để ý chút nào trả lời.
Chướng mắt Cát lão là một mặt, dù sao phù lục áp đáy hòm của người này đã bị mình học lén.
Mà làm cho Phương Tịch không thể chịu đựng được nhất, là Phù Sư nơi đây có quy tắc ngầm, lão sư có thể vô điều kiện từ trong lợi nhuận của học sinh chia phần trăm.
Hắn bị lừa đá mới đi làm loại sự tình như thế.
- Ai... Thôi thôi, Cát lão bị ngươi cự tuyệt, khó tránh khỏi cảm thấy không thích... Ta vốn còn muốn giới thiệu cho ngươi mấy sinh ý, bây giờ đều thất bại.
Ung Vân Miên xin lỗi.
- Cho nên... Vừa rồi tính là nhận lỗi?
Phương Tịch xoa xoa đôi bàn tay:
- Vậy ta còn rất hài lòng...
- Phi, tính tình luôn như vậy!
Ung Vân Miên gắt một cái, nghiêm trang nói:
- Năm bó Vạn Tinh Phù Chỉ, hai bó Hư Ngọc Phù Chỉ, 120 tiên ngọc, tính ngươi giá vốn.
- Được.
Phương Tịch tính toán qua, cảm giác nữ chưởng quỹ này vẫn có lời, không khỏi gật đầu.
Hắn thích loại nữ nhân kéo váy lên xong liền tính sổ sách, chí ít tiền hàng hai bên thoả thuận xong, lẫn nhau không thiếu nợ, rất tốt.
Đấu Thú Phường.
Hai hung thú Phản Hư kỳ hung hăng đụng vào nhau, trong khoảnh khắc cương phong kích xạ, lại nhanh chóng bị trận pháp trừ khử.
- Lên, Cửu Phong Lang!
Một dân cờ bạc quơ phiếu đánh bạc trong tay, con ngươi đỏ bừng.
- Dung Kim Sư, cắn chết nó!
Một dân cờ bạc khác lớn tiếng kêu gọi, nếu không phải bị màn sáng trận pháp ngăn cản, nói không chừng đã nhảy xuống lấy thân thay thế.
Đấu Thú Phường này chính là địa phương duy nhất cho phép đấu pháp ở trong Liệt Nhật Tiên Thành, đồng thời còn nhận thầu Sinh Tử Đài.
Nếu có tu sĩ mâu thuẫn gay gắt khó mà trừ khử, thì có thể xin lên Sinh Tử Đài luận đạo, đến khi một người chết mới có thể bỏ qua.
Đối với tu sĩ mà nói, lâu dài an nhàn cùng tu luyện xác thực sẽ dẫn đến trong lòng xao động.
Lúc này đến Đấu Thú Phường phát tiết, cũng xem là biện pháp loại trừ tâm ma.
- Phương huynh!
Một sĩ tử đeo bội kiếm nhìn thấy Phương Tịch, hai mắt lập tức tỏa sáng.
- Nguyên lai là Phong huynh.
Phương Tịch chắp tay:
- Phong huynh lại tới... tôi luyện kiếm ý?
- Đúng vậy.
Sĩ tử họ Phong thận trọng cười nói, tiếp theo truyền âm hỏi thăm:
- Phương huynh ngươi nhìn, hai con đấu thú này, đến tột cùng ai có thể thắng?
- Theo ta thấy, Cửu Phong Lang kia mau lẹ có thừa, nhưng phòng ngự không đủ...
Phương Tịch từ từ bình phẩm.
- Vậy đi mua Dung Kim Sư thắng?
Đôi mắt sĩ tử họ Phong sáng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận