Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 307: Công pháp

Mấy tháng sau, dưới gốc Yêu Ma Thụ.

Phương Tịch yên lặng thu bàn tày về.

"Luyện chế Hắc Mộc Ấn... Thêm vào bí văn thần thông Khô Vinh Huyền Quang... Thật sự quá thuận lợi..."

Mặc dù Phương Tịch tự nghĩ dựa vào Ất Mộc Pháp Thân, dù không chuyển tu công pháp thì mình cũng có thể luyện thành Khô Vinh Huyền Quang nhưng quá trình cải tạo Hắc Mộc Ấn vẫn hơi quá thuận lợi khiến hắn cho rằng mình rơi vào loại ảo giác nào đó.

Cho đến hôm nay, cuối cùng mới xem như đã xác nhận.

"Là tính phổ biến của Chủng Bảo Quyết với pháp bảo hệ Mộc?"

"hay là vì... Yêu Ma Thụ và Trường Sinh Thuật?"

Dựa theo tin tức đã thăm dò được trước đó, Trường Sinh Thuật nghi là xuất từ Cửu Diệp Phái, bởi vậy nó có sự phối hợp với công pháp và thần thông của Khô Vinh Quyết cũng có thể lý giải được.

"Vô luận như thế nào, cuối cùng vẫn là chuyện tốt."

Phương Tịch rời khỏi cấm địa Yêu Ma Thụ bước vào Trường Thanh Các.

"Công tử..."

Ngôn Doanh, Hạ Hầu Hinh, Thái Thúc Hồng, Chung Lô đã sớm chờ ở đó, thi lễ.

"Ngày mai Trường Thanh Các sẽ tổ chức hội giao dịch nhỏ, ta sẽ tạm thời điều chỉnh trận pháp, các ngươi ở trong động phủ của mình không nên ra ngoài..."

Phương Tịch dặn dò vài câu rồi tăng ngũ khí lên: "Ta nói là... Bất luận nghe được bất kỳ âm thanh gì cũng không được ra ngoài hiểu chưa?"

"Công tử, chúng ta hiểu rồi."

Ngôn Doanh nuốt nước bọt, chẳng biết tại sao nàng lại cảm thấy không khí có chút khẩn trương.

Chờ sau khi mọi người rời khỏi, lúc này Phương Tịch mới gật đầu lấy một cây trận kỳ màu đen ra, đưa pháp lực Thanh Mộc Trường Sinh Công vào, xoay cây trận kỳ nho nhỏ này một vòng thì nó hóa thành một cây kỳ to lớn, Phương Tịch quơ múa cải biến bố trí của Huyền Mộc Đại Trận.

Một tầng sương mù xám đậm không biết từ đâu vọt đến bao phủ Trường Thanh Các lại xuất hiện rất nhiều cửa ngầm và thông đạo như đã biến thành một mê cung.

"Trước đó ta phát ra mộc phù dùng một lần, dù có thể đi qua ngoài cùng của trận pháp nhưng cũng không thể đi loạn, chỉ có thể đến Trường Thanh Các..."

"Lại thêm những bố trí này đã gần như đủ rồi."

Sau khi làm xong những chuyện này, Phương Tịch nhún người nhảy lên hóa thành một đạo thanh sắc trường hồng bay lên chỗ cao nhất của Trường Thanh Các, ngồi trên chủ vị, im lặng chờ đợi.

Mấy canh giờ sau, Nguyễn Tinh Linh vẫn chưa đeo mặt nạ ẩn giấu, bước vào trong đại sảnh, thấy một hàng ghế ngồi và Phương Tịch thì nở nụ cười xinh đẹp, ngồi xuống bên cạnh hắn, nàng cũng bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh.

Từng đạo độn quang xuất hiện, tốc độ của chúng đều rất kinh người chính là tu sĩ Trúc Cơ.

Trong bọn họ có người thì khoác lên một tầng huỳnh quang hoặc hắc vụ che giấu tung tích, có người thì thoải mái không chút giấu giếm, tay cầm lệnh phù bước vào trong Huyền Mộc Đại Trận.

Cộc cộc!

Một loạt tiếng bước chân vang lên khiến Phương Tịch mở mắt ra.

Tiếp theo hắn đã thấy Âu Dương Chấn mặc trường bào màu tím, tướng mạo uy nghiêm.

Sau lưng của Âu Dương Chấn còn có Viên Phi Hồng đi theo.

Lần này Bạch Trạch Tiên Thành lại đến hai người.

"Âu Dương đạo hữu, mời ngồi!"

Làm chủ nhà nên Phương Tịch lập tức đứng dậy đón tiếp: "Đến uống thử đặc sản Vân Long Trà của bản đảo đi..."

"Đa tạ!"

Âu Dương Chấn ngồi xuống, hớp một ngụm linh trà, nhìn Viên Phi Hồng chào hỏi Phương Tịch, trong mắt có vẻ phức tạp xuất hiện.

Y không ngờ, tán tu gần sáu mươi mới Trúc Cơ năm đó bị mình xem là Đạo đồ vô vọng, có lẽ chỉ đột phá Trúc Cơ trung kỳ cũng rất khó khăn lại có thể đi đến bây giờ.

Phương Tịch bây giờ, danh xưng đệ nhất tu sĩ Hồ Vạn Đảo, tu vi Trúc Cơ trung kỳ đã có thể lực khắc kiếm tu Trúc Cơ hậu kỳ.

Chuyện này khiến da mặt của Âu Dương Chấn hơi nóng lên.

Nhưng mà bây giờ tu vi của y đã tiến thêm một bước, là tu sĩ Trúc Cơ viên mãn.

Cộng với chấp chưởng pháp bảo cấp ba Quỳ Ngưu Cổ, tuyệt đối có thể xem là một nhóm tu sĩ có chiến lực cao nhất trong Trúc Cơ, đương nhiên có lực lượng.

Lúc này y tĩnh tọa rất có ý bát phong bất động.

Quang mang trân pháp liên tiếp lóe lên, trong thông đạo hình thành từ cấm chế thỉnh thoảng có một, hai vị đồng đạo Trúc Cơ đi vào Trường Thanh Các.

Đương nhiên Lưu Tam Thất cũng ở trong đó, y đang trò chuyện say sưa với Ngôn Trường Không.

Ngoài ra còn có mấy vị dùng trường bào ẩn giấu thân hình, ngay cả nam hay nữ cũng khó phân biệt.

Mặt Phương Tịch không dị sắc, đều khách khí mời ngồi xuống.

Tầm nửa ngày sau, hai mươi cái ghế đã được lấp đầy, không ai vắng mặt.

Nhưng mà đa phần tu sĩ Trúc Cơ đến đây giao dịch đều ẩn giấu thân hình, chỉ có chủ nhà như hắn và vài người rất tự tin, hoặc là có chỗ dựa là tông môn Kết Đan như Ngôn Trường Không mới dám quang minh chính đại đến đây.

"Hoan nghênh chư vị đồng đạo đến Long Ngư Đảo, thật là vinh hạnh cho người đảo chủ như ta..."

Chờ sau khi mọi người đến đủ, Phương Tịch đứng lên nói vài lời mở đầu.

"Bớt nói nhảm đi... Lần này lão phu đến đây là vì Phá Cấm Phù cấp hai, hi vọng ngươi sẽ không khiến những đồng đạo như chúng ta thất vọng, nếu không, hắc hắc..."

Mộ tu sĩ Trúc Cơ mặc trường bào màu đen đỏ, quanh người có một cỗ hắc khí mở miệng.

"Chuyện này là đương nhiên..." Nụ cười của Phương Tịch không thay đổi, thần thức nhờ Cửu U Huyền Mộc Đại Trận cấp ba quét qua, lập tức đã nhìn thấu mấy phần nội tình của người này: 'Thì ra là Lý Như Kiếm, giả ma tu với ta gì chứ? Cũng chỉ mình ngươi giấu đầu lòi đuôi dám nói những lời này, gỡ mặt nạn ra, ta xem ngươi có dám uy hiến ta ở trước mặt những người này như vậy không... Đánh chết ngươi!"

"Muốn luyện chế Phá Cấm Phù cấp hai thì nhất định phải có tạo nghệ rất sâu trên đạo phù lục và đạo trận pháp... Thiếp thân rất bội phục Phương đảo chủ."

Một nữ tử mặc nhu quần lục sắc mỉm cười mở miệng, dáng vả của nàng thướt tha, giọng nói mềm mại đáng yêu đến tận xương, trên mặt lại có một lớp sương mù như ẩn như hiện: "Phương đảo chủ... Không biết có nguyện ý cùng thiếp thân lên Phỉ Thúy Đảo một lần hay không? Thiếp thân có thể cho đảo chủ chọn chiến lợi phẩm trước... Nêu muốn ngay bây giờ thì cùng lắm là thiếp thân lấy thân thể ra bồi thường trước cho đảo chủ..."

"Tiên tử nói đùa rồi, bản nhân không ôm chí lớn, tuyệt đối sẽ không rời hang ổ đến địa phương nguy hiểm đó."

Phương Tịch mỉm cười, nàng này là một trong mấy người mà hắn nhìn không thấu.

Có thể khiến hắn cũng nhìn không thấu thì không phải tu sĩ Trúc Cơ viên mãn chính là rất am hiểu ẩn giấu hoặc là có dị bảo gì đó, không thể không cẩn thận một chút.

'Nàng này... Khiến người khác cảm thấy có chút cổ quái, nếu không phải toàn lực kích phát uy năng của đại trận, cưỡng ép đột phá ngụy trang dễ bị phát hiện thì ta cũng phải xem sâu cạn của ngươi một chút...'.

Phương Tịch thầm chửi bậy.

Đương nhiên hắn xem xét nội tình của những người này là dùng phương pháp bí mật nhất, không thể bị bắt được chân ngựa chút nào.

Nếu không đừng nói là mở hội trao đổi, thanh danh lập tức sẽ thối hoắc, lại còn trở thành tử địch với tất cả những người ẩn tàng thân hình ở đây.

Mặc dù... Phương Tịch cũng không hề quan tâm.

Hắn vỗ tây, nói tiếp: "Quy củ của hội trao đổi chính là bắt đầu từ bản nhân, các vị thay phiên lên đài, chỉ có thể bán hoặc tìm một vật phẩm, sau đó vòng đi vòng lại... Nếu cuối cùng đã bán hết tất cả mà còn tiếc nuối thì có thể tự trao đổi."

"Nếu hai vị có nhu cầu muốn tự trao đổi thì cũng có thể nói với ta, ta sẽ dùng cấm chế của trận pháp ngăn ra không gian riêng tư."

Quy tắc này rất đơn giản, những hội trao đổi tư nhân đều làm như vậy.

Mà Phương Tịch với tư cách là chủ nhà đương nhiên sẽ là người đầu tiên, nếu không như vậy thì hắn phí tâm lực để làm gì?

"Như vậy... Bản nhân sẽ phao chuyên dẫn ngọc trước."

Phương Tịch lấy một bình ngọc hơi mở ra, bên trong là một viên đan dược đỏ sậm, bên ngoài còn có ba đạo kim sắc đan văn: "Một viên Trùng Nguyên Đan, có thể giúp tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ đột phá bình cảnh hậu kỳ..."

"Bán bao nhiêu?"

Một Trúc Cơ mặc hắc bào nhìn đan dược với đôi mắt đầy khát vọng.

Y đã bị vây ở bình cảnh Trúc Cơ trung kỳ rất lâu rồi.

Thật ra trong Trúc Cơ của ba nước thì Trúc Cơ sơ kỳ mới là số đông, tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ và viên mãn rất thưa thớt, mỗi vị đều nổi danh gần xa.

"Không bán chỉ đổi..."

Phương Tịch cười tủm tỉm nói: "Trong bí cảnh Phỉ Thúy Đảo đã xuất ra không ít công pháp... Bản nhân muốn đổi một bộ công pháp hệ Mộc có thể tu luyện đến cảnh giới Nguyên Anh."

"Nguyên Anh? Chí khí của Phương đảo chủ cao thật... Chúng ta sinh thời có thể Kết Đan đã không tệ rồi."

Một lão ẩu phát ra tiếng cười già nua.

"Chỗ ta có một bản công pháp đỉnh cấp có thể tu luyện đến Kết Đan kỳ, còn lại dùng linh thạch bù... Thế nào?"

Trúc Cơ hắc bào lên tiếng trước, lập tức nói.

Phương Tịch nghe vậy thì vô thanh vô tức tiếp tục nhìn qua mọi người ở đây.

"Ha ha... Chỗ thiếp thân lại có một bộ công pháp có thể tu luyện đến cảnh giới Nguyên Anh đây!"

Nữ tử mặc lục sắc nhu quần có giọng nói mềm mại đáng yêu khẽ cười, chợt mở miệng rồi ném ngọc giản qua: "Đây là bộ phận Luyện Khí và Trúc Cơ của công pháp, trước tiên đạo hữu có thể xem thử thật giả..."

Phương Tịch tiếp nhận dùng thần thức đảo qua, vẻ mặt hơi cổ quái.

Bởi vì nội dùng trong này hắn rất quen thuộc.

Không những rất quen mà hắn còn đã luyện, rõ ràng là Thanh Mộc Trường Sinh Công!

'Chẳng lẽ nữ tử này là người của Thanh Mộc Tông Mộc Quốc? Dù sao trước đó Vạn Pháp Các đã nói công pháp mà ta tu luyện xuất từ Mộc Quốc...'.

Phương Tịch cảm thấy như vô tâm trồng liễu.

"Đúng là công pháp hệ Mộc... Miễn cưỡng đủ..."

Hắn đảo mắt nhìn một vòng, sau đó cất giọng nói: "Nếu không có đạo hữu khác ra giá thì ta sẽ đổi như vậy..."

"Chờ một chút!"

Âu Dương Chấn nhìn Viên Phi Hồng rồi cười nói: "Trên tay bản nhân cũng có một bộ công pháp hệ Mộc, thậm chí còn là cổ pháp đỉnh cấp, lấy được trong di tích, đạo hữu hãy xem thử."

Y vung tay lên cũng có một ngọc giản bay ra.

Phương Tịch nhận lấy xem xét, thầm cảm khái, quả nhiên là Khô Vinh Quyết.

"Công pháp của bản nhân là công pháp hệ Mộc đỉnh cấp, ai tốt ai xấu còn phải nhiều lời sao?" Âu Dương Chấn cười đắc ý.

Y đấu giá Trùng Nguyên Đan đương nhiên là chuẩn bị cho Viên Phi Hồng trùng kích Trúc Cơ hậu kỳ.

Vị Tam thập thiếu này lúc Bạch Trạch Tiên Thành đại loạn đã lao tâm lao lực, thậm chí bị thương khi đấu pháp, nếu không có dược lực tương trợ thì e là tu luyện đến Trúc Cơ hậu kỳ cũng khó khăn.

Hơn nữa y cũng có ý đồ giao hảo với Phương Tịch trong đó.

Bây giờ thế của tiên thành đang suy, dù Âu Dương Đại chưởng sự như y cũng phải hạ mình để đền bù sai lầm trước kia.

"Ha ha... Không biết công pháp của Âu Dương Đại chưởng sự có thể tu luyện đến cảnh giới nào?"

Nữ tử lục sắc nhu quần lại tự tin cười lên hỏi.

Âu Dương Chấn khẽ giật mình, trả lời: "Công pháp này có mười bảy tầng, có thể tu luyện một mạch đến cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ."

"Vậy thì không khéo rồi, công pháp trên tay của thiếp thân có thể tu luyện đến tầng thứ mười tám, tiến vào cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ đó..."

Nữ tử nhu quần cười hi hi hỏi: "Phương đạo hữu... Không biết ngươi chọn cái nào?"

"Chuyện này..."

Phương Tịch suy nghĩ một lúc rồi nhìn qua Âu Dương Chấn: "Đời này ta có thể Kết Đan cũng nhờ trời cao chiếu cố, Nguyên Anh chỉ dám suy nghĩ một chút trong mộng, cần công pháp cũng chỉ là muốn tham khảo mà thôi... Đương nhiên chọn công pháp đỉnh cấp."

"Không sai, đúng là như vậy."

Trên mặt Âu Dương Chấn hiện lên sự vui mừng, nữ tử lục sắc nhu quần cũng không tiếp tục mở miệng tranh đoạt mà hứng thú nhìn Phương Tịch, trong đôi mắt đẹp lưu chuyển sóng mắt, không biết đang suy nghĩ gì...
Bạn cần đăng nhập để bình luận