Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 676: Cửu U Minh Hà Vạn Lý Sa

Phương Tịch nhìn Tả Tiểu Huyên.

Từ hơn ba mươi năm trước, sau khi tin tức Mạnh Chu Tử Kết Anh thành công, hơn nữa còn gia nhập Vương gia làm khách khanh thì nàng đã trở nên trầm mặc hơn rất nhiều.

Mặc dù đã đeo mặt nạ nhưng e là thù hận trong lòng của nàng vẫn chưa tan...

Nhưng hắn cũng không quan tâm.

Nếu dùng ánh mắt của người xem, chứng kiến phần cuối của giai thoại Thanh Sơn Ngũ Nghĩa kết kim lan này cũng rất thú vị.

Chờ sau khi Tả Tiểu Huyên đi, Phương Tịch mới mở túi trữ vật, lấy từng món linh vật trong đó ra.

Ngoại trừ một con Long Nghê năm trăm năm ra, còn có một khối Huyền Minh Thủy Tinh và một số linh thảo đặc sản của Huyền Minh Uyên.

Đối với Phương Tịch thì không bằng thu hoạch một lần xuất uyên đánh cá của hắn.

'Nhưng như vậy cũng không chỉ là vấn đề ở năng lực của Tả Tiểu Huyên mà cũng là do ta không muốn vượt quá giới hạn...'.

Tiểu đả tiểu nháo thu một chút linh vật thì có lẽ Vương gia sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt.

Nếu đến mức ảnh hưởng đến phường thị làm ăn thì Vương gia cũng không chỉ giậm chân mà là phải giết người!

Thậm chí nếu vì vậy mà dẫn đến Chân Huyết Đan bị giảm sản lượng thì nói không chừng ngay cả Ngự Long Tông cũng sẽ xuất thủ.

'Nếu thật sự muốn thu hoạch được nhiều Chân Huyết Đan và Huyền Minh Thủy Tinh... E là ta phải đích thân xuất thủ...'.

Phương Tịch rơi vào suy tư.

Hắn đã đặt đơn ở Cửu Châu giới, mang các loại tham số của Huyền Minh Uyên sao ché qua, yêu cầu nhà máy chế tạo thuyền chuyên đánh cá và tàu ngầm.

Thậm chí còn có một cái bình đài cực lớn có thể hoạt động trên mặt nước...

Chờ mọi chuyện chuẩn bị xong mới đến lúc hắn đại triển thân thủ!

Về phần giải thích gì đó?

Làm Phương Tiên Đạo Chủ sao phải giải thích với thuộc hạ chứ? Thuộc hạ nghe lệnh làm việc là được rồi, không nghe lời thì trực tiếp khai trừ...

Cho dù hai đại Hóa Thần có suy đoán cũng sẽ hoài nghi hạ giới kỳ dị khác, dù sao Vạn Giới Chi Môn cũng ở trong tay của Phương Tịch mà!

Phương Tịch ngồi khoanh chân, yên lặng thổ nạp thiên địa nguyên khí khôi phục pháp lực.

Trong một khắc hắn chợt hóa thành một đạo ma quang, đi đến đỉnh Tang Thanh Phong.

Trong tay hắn còn có một khối Huyền Minh Thủy Tinh, nó bị từng đoàn Lục Đạo Ma Diễm luyện hóa, cuối cùng hóa thành từng 'hạt cát' đen nhánh!

Đây là Huyền Minh Tinh Sa đã được tinh luyện, nó chính là tài liệu cao cấp để luyện chế pháp bảo, đồng thời còn kèm theo các loại hiệu quả như ô uế pháp bảo, pháp lực âm độc.

Phương Tịch liên tục biến hóa ấn quyết, từng đoàn ma hỏa kết hợp với Huyền Minh Tinh Sa, hắn dựa theo một bí pháp trong Tha Hóa Tự Tại Chân Ma Công mà không ngừng tinh luyện, sau đó chúng hóa thành một viên lôi hoàn đen nhánh.

Đây là Ma Âm Lôi, một khi phóng ra thì trong phạm vi trăm dặm đều hóa thành tro bụi, còn bổ sung ma hỏa và độc của Huyền Minh Trọng Thủy, rất âm tàn, tu sĩ Nguyên Anh bị đánh trúng e là sẽ lập tức vẫn lạc, ngay cả Nguyên Anh cũng không thể chạy thoát.

Mà nếu như tập hợp từ mấy chục đến hơn trăm viên thì dù tu sĩ Hóa Thần cũng phải nhức đầu.

Phương Tịch liên tục tiêu hao pháp lực, tế luyện xong hai viên Ma Âm Lôi thì hắn lập tức dừng tay.

Hắn nhìn những Huyền Minh Tinh Sa còn lại rồi chợt phun ra một tia bản nguyên Anh Hỏa, bắt đầu tế luyện.

Hơn mười viên Huyền Minh Tinh Sa hòa thành một thể rồi hóa thành một khối sa thạch kỳ lạ, to khoảng đầu ngón tay, bên trong còn có hắc mang tỏa ra.

Đây là Huyền Minh Thần Sa, nó là linh tài dù tu sĩ Nguyên Anh cũng khó gặp.

Phương Tịch phẩy tay áo, từ trong ống tay áo bay ra một cây trận kỳ đen.

Mặt kỳ này đen nhánh, trên đó còn có chín đường thủy văn, lúc này từng trận văn sáng lên, khiến thủy văn lấp lóe.

Ào ào ào!

Từ kỳ phiên truyền ra tiếng nước chảy, một dòng sông đen nhánh từ trong mặt kỳ chảy ra, sóng lớn cuồn cuộn, vờn quanh Phương Tịch.

Nước sông đen nhánh nặng nề, rõ ràng là vô số Huyền Minh Trọng Thủy!

Mà ở trong Huyền Minh Trọng Thủy còn có từng hạt Huyền Minh Thần Sa, hội tụ thành dòng lũ đen cuồn cuộn.

Phương Tịch cong ngón tay búng một cái, khối Huyền Minh Thần Sa kia cũng chui vào trong dòng lũ rồi nhanh chóng biến mất không thấy đâu nữa...

"Cửu U Minh Hà Vạn Lý Sa... Cuối cùng đại trận Cửu U Huyền Sa Minh Hà đã có chút thành tựu."

Phương Tịch cầm Huyền Minh Trận Kỳ mà không khỏi cảm khái.

Có Thái Nhất Kinh trong tay, bản thân còn lại một Trận Pháp Sư cấp năm nên hắn đã có suy nghĩ lợi dụng hoàn cảnh đặc thù của Huyền Minh Uyên từ lâu.

Huyền Minh Trọng Thủy có nhiều lớp đặc tích, đặc biệt là phần ăn mòn pháp lực này, Phương Tịch rất xem trọng.

Mỗi lần hắn xuất uyên đánh cá đều thuận tay thu thập rất nhiều Huyền Minh Trọng Thủy và Huyền Minh Thủy Tinh, kết hợp với tạo nghệ trận đạo của mình, mượn lực lượng tính toán của Thái Nhất Kinh mà bắt đều thôi diễn một trận pháp cấp năm.

Đây chính là hình thức ban đầu của đại trận Cửu U Huyền Sa Minh Hà!

Sau khi luyện Huyền Minh Tinh Sa và Huyền Minh Thần Sa vào trong đó thì uy lực của đại trận này đã không thể khinh thường.

Ít nhất Phương Tịch có thể xác nhận, bây giờ chỉ cần bản thân lắc trận kỳ một cái, thả Cửu U Minh Hà Vạn Lý Sa này ra... Tu sĩ dưới Hóa Thần đến bao nhiêu thì kết cục đều sẽ rơi vào nước sông, pháp bảo bị ổ uế, tu vi tiêu tán hết! Dù tu sĩ Hóa Thần cũng không dám bị dòng sông cuốn lấy, khiến pháp lực hao mòn!

"Khô Vinh Huyền Quang, Khí Vận Cổ lại có thêm đại trận Cửu U Huyền Sa Minh Hà này... Xem như ta đã gom đủ phúc lộc thọ, nhật nguyệt tinh, thật sự là phiên bản Trường Sinh Đại Đế!"

Đôi mắt của Phương Tịch sáng lên: "Nếu có thể hợp nhất ba thứ này hòa vào trong một trận thì e là đại năng Phản Hư và Hợp Thể đều bị chém đầu... Lại thăng cấp đại năng thành Bắc Đấu Tư Mệnh, đề thăng phẩm cấp của Khí Vận Cổ lên, hoàn thiện đại trận Cửu U Huyền Sa Minh Hà thì dù Đại Thừa Tán Tiên cũng có thể địch nổi..."

Mặc dù đây chỉ là vọng tưởng nhưng cũng xem như Phương Tịch đã tìm ra được con đường tiến cấp trận đạo của bản thân.

Nếu hắn có thể hợp nhất tam đại thần thông phúc lộc thọ thì tạo nghệ trận pháp của hắn nhất định có thể tăng lên đến cấp sáu!

Mà nếu hắn có thể làm được tất cả thì e là cấp bảy, cấp tám cũng không phải hi vọng xa vời.

Cái gọi là 'địch nổi Đại Thừa Tán Tiên cũng không phải nói đùa.

Mặc dù thật sự rất khó làm được như vậy.

Nhưng thọ nguyên của Phương Tịch rất dài, lại có Thái Nhất Kinh phụ trợ nên hắn đủ kiên nhẫn để chậm rãi nếm thử.

Dù cuối cùng vẫn thất bại thì hắn cũng có thể hấp thu không ít kinh nghiệm, giáo huấn trong đó...

Phường Thị Không Tang.

Thiên Tiên Tửu Lâu.

Đông gia ở sau lưng tửu lâu này có thể lực rất lớn, dù phường thị đổi chủ nhân nhưng sinh ý vẫn thịnh vượng như trước.

Đối với kẻ ăn hàng như Phương Tịch thì đây đương nhiên là chuyện tốt.

Hắn theo thường lệ bước vào phòng bao dành cho mình, chọn mấy món ăn do đầu bếp mới nghiên cứu ra.

Tiểu nhị xem tình thế mà dâng linh trà và mấy món điểm tâm lên.

Ngay khi Phương Tịch vừa chậm rãi thưởng trà, chờ linh thực lên bàn thì có tiếng gõ cửa vang lên.

"Vào đi!"

Phương Tịch dùng nắp chén thổi mặt trà, dường như hắn đang thưởng thức một đóa ngũ thải liên hoa đang chậm rãi nở rộ ở trong đó nên không ngẩn đầu lên nói.

Cửa phòng bao mở ra, một tu sĩ Nguyên Anh bước vào.

Y mặc một bộ trường bào tím, tướng mạo có chút dương cương uy vũ, lại chính là Mạnh Chu Tử.

"Thì ra là tiểu Mạnh sao..."

Phương Tịch mở miệng, khiến sắc mặt của Mạnh Chu Tử cứng đờ.

Lúc y Kết Đan, Phương Tịch đã gọi y là tiểu Mạnh nhưng bây giờ y đã ngưng kết Nguyên Anh rồi mà!

Thần sắc của Mạnh Chu Tử nhanh chóng khôi phục bình thường, hành lễ: "Chính là tại hạ, nghe nói đạo hữu ở đây nên cố ý đến tiếp, lúc tại hạ chưa ngưng kết Nguyên Anh đã được đạo hữu chiếu cố nên xin để tại hạ tỏ lòng biết ơn."

"Ừm, ngươi có thể thành Nguyên Anh cũng là kết quả từ sự cố gắng của bản thân..."

Phương Tịch khoát tay, hàn huyên vài câu với Mạnh Chu Tử rồi nhìn người này rời đi.

Người này đã đầu nhập Vương gia nên lần này ngoại trừ đến thăm dò ra còn mang theo chút tư tâm.

'Biết ta thu nhận Tả Tiểu Huyên nhưng vậy thì như thế nào?'.

Hắn cười lạnh rồi tự thưởng trà.

Không lâu sau, một thị nữ bưng hộp đựng thức ăn bước vào, khom người thi lễ: "Tiền bối... Linh thạch lần này vị Mạnh tiền bối kia đã bảo chúng ta ghi sổ cho ngài ấy."

"Ừm, cũng hiểu chuyện."

Phương Tịch gật đầu: "Nếu đã như vậy thì mang tất cả món chiêu bài của các ngươi lên đây... Ngũ Long Tiên Nhưỡng trân tàng kia cũng mở cho ta hai vò!"

Thị nữ nghe vậy thì không khỏi cạn lời.

Sau khi ăn uống no nê.

Phương Tịch phóng linh chu của mình ra, chậm rãi bay về hướng Huyền Minh Uyên, chuẩn bị đi câu cá...

Trong Phường Thị Không Tang có hai bóng người yên lặng nhìn linh chu biến mất ở chân trời.

"Các Chủ, đã xác nhận vị Thanh Hòa Tử này cũng đang dùng Tịnh Thủy Đan thu mua linh vật..."

Mạnh Chu Tử đứng sau lưng Vương Linh Đạo, cúi người hành lễ nói.

"Biết rồi."

Trên mặt Vương Linh Đạo không vui không buồn, khiến người khác không nhìn ra được cảm xúc.

Mặc dù bây giờ Mạnh Chu Tử đã là khách khanh nhưng y vẫn chưa hoàn toàn tín nhiệm nên đã có người của Vương gia âm thầm điều tra từ lâu.

Kết quả cũng không khác nhau lắm.

"Trong mấy nhà này, thực lực của Thanh Hòa Tử mạnh nhất, số lượng thu mua lại nhỏ nhất nên trước hết không cần chọc hắn..."

Vương Linh Đạo phân phó một câu, giữa đầu long mày mơ hồ mang theo sự lo lắng.

Vương gia vẫn luôn nhớ kỹ giáo huấn của Hắc Thủy Tông nên họ cũng không muốn làm những chuyện khiến các hào cường bất mãn.

Nhưng muốn thu mua thì nhất định phải nhường lợi!

Số lượng mà Vương gia phải thượng cống lên cho Ngự Long Tông cũng không thấp, hơn nữa vẫn chưa quét sạch được dư nghiệt của Hắc Thủy Tông, vị lão tổ Hóa Thần sơ kỳ kia vẫn chưa sa lưới, đây cùng là tâm bệnh của Vương gia.

Dù như vậy thì trong lòng của Vương Linh Đạo cũng đầy đấu chí: 'Ngay cả thời khắc khó khăn như năm đó mà nhà ta cũng chống đỡ qua được, cục diện bây giờ tốt đẹp, chỉ cần có thể yên ổn tích lũy ngàn năm... Thì gia nghiệp sẽ có thể thịnh vượng, nếu tổ tông phù hộ, sinh ra được một vị tuyệt thế thiên kiêu, tương lai thành tựu cảnh giới Phản Hư thì chưa chắc Vương gia sẽ không thể trở thành bá chủ một phương!"

"Dạ!"

Mạnh Chu Tử vui vẻ tuân lệnh, trên mặt không có một tí bất mãn nào, nắm bắt phân tấc tương đối tinh chuẩn, khiến Vương Linh Đạo cũng không khỏi thầm khen trong lòng: 'Những người giết ra từ trong tán tủ, quả nhiên đều là nhân tài mà...'.

Hải vực Quỷ Môn Tiều ở sâu trong trăm vạn dặm Huyền Minh Uyên.

"Nếu lại xâm nhập thêm hai trăm vạn dặm nữa chính là Mê Vụ Hải, nghe nói linh vật ở đó càng nhiều hơn, bất kể sản lượng Huyền Minh Thủy Tinh hay là Đại Nghê đều phong phú hơn... Đáng tiếc đó cũng là nơi mà Chân Giáp Kình thường xuyên xuất hiện."

Nếu là sâu kiến như Trúc Cơ, Kết Đan còn tốt.

Một vị Hóa Thần như mình xâm nhập hang ổ của Chân Giáp Kình thì chắc chắn sẽ kinh động đến nó.

Mặc dù không phải không chạy thoát nhưng làm vậy cũng không tốt.

Mấy năm nay, Phương Tịch ra biển đều cố gắng né đối phương, chính là không muốn gây phiền toái.

Lúc này hắn tìm được một mảnh hải vực không người, đứng trên sàn thuyền là lắc Huyền Minh Trận Kỳ!

Ào ào ào!

Một dòng trường hà đen nhánh xuất hiện giống như nước sông cuồn cuộn bao phủ bãi đá ngầm này.

Đơn kỳ thành trận!

Đây là sau khi Phương Tịch trải qua Thái Nhất Kinh thôi diễn đã cải tiến khí cụ bày trận, trận pháp này có thể dung nạp một dòng sông lớn ở trong tu di giới tử, chỉ cần dùng một cây trận kỳ là có thể gánh nổi.

Nhìn từ gốc độ khác thì cũng có thể xem nó là một loại pháp bảo đặc thù, chẳng qua là 'pháp bảo trận đạo'!
Bạn cần đăng nhập để bình luận