Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 878: Khắc chế

Man Tượng Sơn Mạch.
Sơn mạch này to lớn đồ sộ, trong hư không quanh quẩn một cỗ áp lực, khiến không có dấu vết chim bay.
"Cấm chế cấm bay!"
Phương Tịch phân biệt một phen thì lắc đầu: "Chỗ này có cấm chế cấm bay cường đại, dù tu sĩ Hợp Thể e là cũng không thể chống được..."
"Đúng vậy, nhưng nếu muốn vòng qua sơn mạch thì phải đi không ít đường vòng... Như vậy cũng thôi đi, bất kể Hắc Sa Mạc ở phía đông hay là chiểu trạch phía tây đều nguy hiểm không thua gì Cổ Man Tượng, còn phải tốn nhiều thời gian hơn..."
Bạch Ngọc Sinh đánh ra một tia văn khí, lật qua lật lại quyển sách trước mặt, đến trang có chữ 'Ẩn'.
Một tầng ánh sáng trắng bao phủ hai người lại, Phương Tịch chợt cảm thấy khí tức và thân hình của bản thân đều giảm xuống mức độ nhất định thì không khỏi cười: "Thần thông Nho đạo quả nhiên có chỗ đáng để xem..."
Hai người thi triển Ngự Phong Thuật, thân hình lập tức hóa thành một cơn gió, xâm nhập vào trong Man Tượng Sơn Mạch.
Mênh mông, bao la...
Cảm giác đầu tiên mà Man Tượng Sơn Mạch mang đến cho Phương Tịch chính là rộng lớn!
Bất kể hoa cỏ cây cối hay là những thứ khác đều như phóng đại gấp trăm ngàn lần, thậm chí khiến hắn có ảo giác có ảo giác như mình đang ở trong loại thần thông nào đó, bị thu nhỏ lại gấp trăm ngàn lần.
Mặc dù là Ngự Phong Thuật là pháp thuật mà tu sĩ cấp thấp dùng để đi đường nhưng trong tay tu sĩ cấp cao thì hiệu quả phát huy ra tu sĩ cấp thấp hoàn toàn không thể so sánh được.
Độn tốc của hai người nhanh như một cơn gió mát, chưa đến một canh giờ đã đi được nửa lộ trình.
"May mà hành động lần này đều thuật lợi, dựa theo bản chép tay của gia tổ thì ngài ấy vì đến đây đã gặp phải Cổ Man Tượng ba đầu truy sát..."
Bạch Ngọc Sinh nhìn ngọn núi có hình dáng như sừng trâu, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng: "Qua khỏi Ngưu Giác Phong này lại qua mấy chỗ nữa thì có thể bình yên vượt qua Man Tượng Sơn Mạch, xem như vận khí của chúng ta cũng không tệ, không gặp phải..."
Thu thu!
Một khắc sau Phương Tịch đã nhìn thấy trên bầu trời có một đàn bạch điểu bay qua.
Đàn chim này lông trắng mắt đỏ, còn đầu đàn có lông vũ màu vàng nhạt, chúng nhìn thấy Phương Tịch và Bạch Ngọc Sinh thì cũng không bị 'Ẩn' Tự quyết mê hoặc mà lập tức kêu to.
"Không tốt là Cổ Man Tượng xen lẫn yêu thú... Đàn chim này ở đâu thì gần đây chắc chắn có Cổ Man Tượng!"
Bạch Ngọc Sinh dưới sự kinh hãi mà đưa tay đánh ra một chữ 'Tiễn'.
Thiên địa nguyên khí hội tụ hóa thành vô số mũi tên phóng lên cao!
Từng con bạch điểu mắt đỏ kêu thảm rơi xuống đất, giữa không trung như rơi xuống một cơn mưa màu trắng.
Bò... !
Nhưng mà đã quá trễ rồi.
Mặt đất chấn động ở chân trời có một ngọn núi nhỏ như chậm nhưng thật sự rất nhanh chạy đến.
Đó rõ ràng là một con cự tượng to lớn như núi bên ngoài thân có các hoa văn tự nhiên hình thành ấn phù, lớp da rất dày thật sự có thể so với chí bảo phòng ngự, mà từng cặp ngà trắng như ngọc kia lại mang theo cảm giác uy hiếp.
"Bò... !"
Sau khi thấy bạch vũ dính máu đầy đất thì Cổ Man Tượng nổi giận gầm lên một tiếng, vòi của nó cuốn lên cao rồi chợt co lại mà hạ xuống.
Phanh!
Nhưng gặp phải cự lực khó nói nên lời mà chỗ của Phương Tịch và Bạch Ngọc Sinh trong nháy mắt đã hóa thành tro bụi hiện ra một vết nứt rất sâu!
Vết nứt không ngừng kéo dài về phương xa, phảng phất như muốn hình thành một vực sâu.
"Vương đạo hữu, con cự tượng này cứ giao cho bản nhân là được."
Bạch Ngọc Sinh tế ra một túi linh thú, chỉ thấy trên đó có ánh sáng rực rỡ lấp lóe rồi chợt có một đạo quang hoa nhỏ bé bay ra.
Trong mắt Phương Tịch lóe lên tinh mang, hắn phát hiện đó lại là một con Cẩm Mao Thử nho nhỏ!
Con Cẩm Mao Thử chỉ lớn cỡ cái đầu, bên ngoài lại có một lớp lông tơ bao phủ, chính là một con yêu thú biến dị: Ngũ Sắc Cẩm Mao Thử!
Chít chít!
Con Ngũ Sắc Cẩm Mao Thử này như vừa sinh ra đã am hiểu ngũ hành độn pháp, lúc này trên thân nó lóe lên ánh sáng màu vàng đất, nó đã thi triển thuật độn thổ đến bên chân Cổ Man Tượng.
Sau đó tứ chi nó cùng hoạt động, trực tiếp bò lên đùi của một con Cổ Man Tượng, nó không ngừng bò dọc theo 'Trụ trời' này lên trên, tốc độ rất kinh người.
"Bò... !"
Cổ Man Tượng nổi giận gầm lên một tiếng, trên thân nó có từng ấn phù lấp lóe hóa thành các đòn công kích nhưng đều bị những con tiểu thử này dùng thân pháp cực kỳ linh hoạt và ngũ hành độn thuật tránh thoát.
Ba!
Cuối cùng Cổ Man Tượng nổi giận gầm lên một tiếng, cái vòi to lớn như roi thép quất lên thân mình.
Một vết máu xuất hiện nhưng Ngũ Sắc Cẩm Mao Thử đã chui vào vết hằn sâu trên da nó, vậy mà không tổn thương chút nào!
"Chít chít!"
Cuối cùng, Ngũ Sắc Cẩm Mao Thử đắc ý kêu lên rồi vào trong lỗ tai của Cổ Man Tượng.
Con Cổ Man Tượng to lớn như núi kia chợt co quắp khiến xung quanh như phát sinh một trận địa chấn nhỏ.
"Lỗ tai chính là nhược điểm của Cổ Man Tượng nhưng nếu không có nhắc nhở trong bản chép tay của tổ tiên thì ta cũng không biết có thể dùng yêu thú loài chuột đặc thù giải quyết..."
Bạch Ngọc Sinh chậm rãi nói.
Khi tu tiên giả đối phó với hoang thú không có linh trí thì lấy yếu thắng mạnh chỉ là tình huống bình thường, chỉ cần tìm được chỗ sơ hở của nó!
"Thì ra là vậy..."
Phương Tịch gật đầu, hắn nhìn thấy khí tức trên thân con Cổ Man Tượng nhanh chóng giảm xuống, cuối cùng ầm ầm ngã xuống.
"Chít chít!
Ngũ Sắc Cẩm Mao Thử từ trong lỗ tai khác chui ra, nó đắc ý kêu to khoe thành tích, trên móng vuốt như vẫn còn sót lại chút óc...
"Ai... Đáng tiếc, trên thân con Cổ Man Tượng này cũng không có vật gì có giá trị quá cao."
Bạch Ngọc Sinh thở dài rồi phất tay búng ra.
Thi thể cự tượng như ngọn núi chợt biến mất.
Xem ra y dường như cũng có bảo vật động thiên.
Con cự tượng này là do Bạch Ngọc Sinh dốc hết sức đánh giết nên y lấy chiến lợi phẩm đi cũng rất hợp tình hợp lý.
Phương Tịch lười quản chút chuyện nhỏ này mà hắn chỉ nói: "Giữa các Cổ Man Tượng có cách trao đổi rất đặc biệt, e là đàn Cổ Man Tượng ở gần đây bây giờ đã biết sự tồn tại của hai người chúng ta, vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây mới tốt..."
"Chuyện này đương nhiên!"
Thần sắc Bạch Ngọc Sinh run sợ.
Y tốn rất nhiều tâm huyết nhưng cũng chỉ bồi dưỡng được một con Ngũ Sắc Cẩm Mao Thử biến dị mà thôi.
Dù sao chỉ mỗi điểm nó không sợ khí tức của Nguyên Cổ Hoang Thú cấp sáu thì đã có thể hơn rất nhiều yêu thú rồi.
Lúc này nếu Cổ Man Tượng vây công nhiều mặt thì bọn hắn vẫn rất nguy hiểm, dù sau cũng chỉ có một con Cẩm Mao Thử mà!
Hai người thi triển thuật ngự phong, trong nháy mắt đã biến mất.
Sau đó xung quanh dường như có địa chấn, cảm giác chấn động không ngừng từ xa đến gần.
Tốc độ của đàn Cổ Man Tượng kia lại nhanh kinh người!
Cảm nhận được mặt đất chấn động thì Phương Tịch chợt dừng lại.
Chỉ thấy ở phía trước có mấy con Cổ Man Tượng to như núi ngăn cản đường đi về phía trước của hắn và Bạch Ngọc Sinh.
"Cuối cùng vẫn bị cản lại!"
Phương Tịch thì thào, hắn cảm thấy từ mặt đất có từng cơn chấn động truyền đến.
Tranh!
Thái Ất Thần Quang Tráo quanh người hắn trong nháy mắt oanh minh, vậy mà xuất hiện từng vết nứt!
Còn Bạch Ngọc Sinh ở bên cạnh thì giáp trên người vỡ vụn, miệng mũi chảy máu, dáng vẻ như đã ăn thiệt thòi!
"Cẩn thận, những con Cổ Man Tượng này có thiên phú đặc thù, dùng gợn sóng công kích... Chúng giỏi nhất là phá các loại bảo vật và quang tráo phòng ngự!"
"Nếu vài chồng lên gợn sóng của mấy con cự tượng lại thì dù tu sĩ Phản Hư viên mãn cũng khó mà chống được."
Trên mặt Bạch Ngọc Sinh có bạch quang lóe lên, vậy mà gắng gượng chặn thương thế lại.
Y huýt sáo, Ngũ Sắc Cẩm Mao Thử chui ra, bất ngờ tập kích một con Cổ Man Tượng.
'Con Cẩm Mao Thử này có thiên phú dị bẩm, vậy mà có thể kháng cự loại gợn sóng công kích này... Bạch gia tìm được loại yêu thú trời sinh tương khắc như này ở đâu vậy?'.
Trong mắt Phương Tịch lóe lên tinh mang thì đã nhìn thấu tất cả.
Nhưng mà đối với hắn dù loại gợn sóng này có thể bỏ qua phòng ngự bên ngoài thì ngũ tạng lục phủ của hắn cũng đã được Thiên Yêu Chân Thân cường hóa nên bây giờ cũng có thể so với yêu thú cấp bảy.
Dù hắn đứng ở đây để mặc cho hơn trăm con Cổ Man Tượng liên tục chấn động thì cũng chưa chắc có thể tổn thương được hắn!
"Thể phách cường hoành có thể triệt tiêu được loại công kích này..."
Phương Tịch khẽ cười một tiếng cũng xuất thủ.
Hắn vỗ túi trữ vật, một con khôi lỗi như dế mèn màu đen xuất hiện hóa thành một đạo hắc quang vừa lóe lên đã biến mất.
Rõ ràng là con khôi lỗi chuẩn cấp bảy Phù Du Tử kia!
Từ sau khi luyện chế thành công con khôi lỗi chuẩn cấp bảy này thì Phương Tịch vẫn chưa từng dùng nó đấu pháp, hôm nay xem như là lần đầu nó ra trận.
Đây cũng là do Ngũ Sắc Cẩm Mao Thử gợi ý!
Nhưng mà khôi lỗi chuẩn cấp bảy càng khủng bố hơn Cẩm Mao Thử.
Hưu!
Trong hư không vang lên tiếng phá không.
Đạo lưu quang đen nhánh kia lại trực tiếp xuyên thấu phòng ngự của một con Cổ Man Tượng, từ da nó chui vào trong cơ thể.
Sau đó đã có tiếng côn trùng kêu vang lên.
Con Cổ Man Tượng kia lập tức ngã xuống đất.
Khôi lỗi yêu trùng từ trong cơ thể nó bay ra thì đã thấy mấy con Cổ Man Tượng khác liên tục gầm lên, rất nhiều chấn động gợn sống tụ lại một chỗ rồi đánh lên thân yêu trùng.
Két!
Rung động rất nhỏ hiện ra rồi như không có chuyện gì mà chui vào trong cơ thể của Cổ Man Tượng, tùy ý phá hoại tất cả...
Là khôi lỗi chuẩn cấp bảy nên tài liệu của khôi lỗi yêu trùng này lấy từ yêu trùng cấp bảy thật sự, đương nhiên sẽ không dễ dàng bị gợn sóng chấn động gây thương tích.
Con Cổ Man Tượng thứ hai, thứ ba liên tục ngã xuống...
Mà lúc này Ngũ Sắc Cẩm Mao Thử mới khó khăn lắm đánh bại được một con Cổ Man Tượng mà thôi.
"Bò... !"
Nhìn thấy cảnh này con Cổ Man Tượng đầu đần rống lên.
Trong tiếng rống của nó không chỉ mang theo sự phẫn nộ mà còn có sự e ngại và không cam lòng...
Sau đó đàn cự tượng khổng lồ như dãy núi chợt cùng nhau đổi phương hướng nhanh chóng biến mất ở chân trời.
"Bọn chúng... Chạy rồi."
Ánh mắt Bạch Ngọc Sinh đờ đẫn, sau đó y nhìn qua Phương Tịch: "Vương đạo hữu... Thứ ngươi thi triển chẳng lẽ là khôi lỗi chuẩn cấp bảy?"
Y chính là hảo hữu với Đại sư Đông Thu Tử nên cũng đoán được vì sao lão tổ Vương gia lại có thể mang một bộ khôi lỗi chuẩn cấp bảy trên người.
Nhưng Phương Tịch biết nếu sau này Bạch Ngọc Sinh nói với Đông Thu Tử thì thân phận lão tổ Vương gia sẽ có nguy cơ bị bại lộ.
'Nhưng mà Địa Tiên giới rộng lớn như vậy, ai có thể xác định khôi lỗi chuẩn cấp bảy của ta chính là chế tạo dựa vào truyền thừa thuật khôi lỗi của Phù lão lấy được chứ? Không thể mua được sao?'.
'Huống chi... Bây giờ muốn từ Hãm Không Đảo ra bên ngoài vẫn còn hơn mấy trăm năm nữa mà...'.
'Đến lúc đó nói không chừng ta cũng đã vứt bỏ thân phận lão tổ Vương gia rồi...'.
Phương Tịch thu khôi lỗi yêu trùng lại thì phát hiện trong ánh mắt Bạch Ngọc Sinh nhìn mình đầy vẻ e ngại.
"Vương đạo hữu..."
Bạch Ngọc Sinh cũng không ngờ vị Vương đạo hữu này không những là Đại tông sư phù lục mà còn có một bộ khôi lỗi đáng sợ như vậy!
Chẳng trách chi lúc trước hắn dám cứu người khỏi tay của lão tổ Thạch Tộc!
'Đây chẳng lẽ cũng là nội tình của Yêu Nguyệt Tiên Thành?'.
'Tiên thành này thật sự là tàng long ngọa hổ mà... Dù ngày nào đó nhảy ra một vị lão tổ cấp Hợp Thể, tranh bá quyền Tinh Thần Vực với Tinh Thần Tông thì ta cũng có thể xem như chuyện bình thường...'.
Bạch Ngọc Sinh nhìn lão tổ Vương gia vân đạm phong khinh thì càng cảm thấy Yêu Nguyệt Tiên Thành thâm bất khả trắc...
Bạn cần đăng nhập để bình luận