Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 863: Đại chiến kết thúc (2)

Mấy đạo độn quang dừng lại, hiện ra những tu sĩ trong đó, phần lớn là kiếm tu, lúc này trên mặt họ đều hiện ra vẻ hài lòng.
"Đáng tiếc... Không thể trảm đại yêu Hợp Thể tại trận!"
Kiếm Tử thu đoản kiếm lại rồi nói với người trung niên: "Các chủ... Bây giờ đại chiến nhân yêu đã sắp chấm dứt, ta muốn hành tẩu chín mươi chín vực của nhân tộc để thử kiếm với thiên hạ!"
"Mặc dù Trì Kiếm Nhân của Kiếm Các đều có truyền thống hành tẩu thiên hạ thí luyện nhưng có phải quá sớm rồi không?"
Một trưởng lão Kiếm Các lo lắng nói.
"Chư vị cứ yên tâm, bây giờ không cần bao nhiêu thời gian nữa bản nhân nhất định có thể tu luyện đến Phản Hư viên mãn, chờ sau khi kiếm thí thiên hạ, đúc thành kiếm tâm vô ngại thì có thể trùng kích Hợp Thể..."
Trong giọng nói của Kiếm Tử trẻ tuổi mang theo sự quyết tâm khó nói thành lời: "Bây giờ Phù Du Tử phản loạn, Nhân Tộc Ngũ Tử thiếu một vị trí, chờ sau khi bản nhân đến Hợp Thể thì chắc chắn phải tranh một chuyến... Giúp Kiếm Các ta tái hiện huy hoàng trước kia!"
"Kiếm Tử không hổ là Trì Kiếm Nhân của Kiếm Các ta, con đường kiếm tu chính là thà gãy chứ không cong, trảm phá tất cả ngăn cản như vậy..."
Kiếm tu trung niên cười hài lòng: "Đã như vậy thì ngươi cứ đi đi!"
"Các chủ, chư vị trưởng lão... Ta đi đây!"
Kiếm Tử hét dài một tiếng, chỉ thấy có một đạo bạch quang xé rách hư không rồi bay đi xa...
...
Yêu Nguyệt Tiên Thành.
Phương Tịch hóa thành lão tổ Vương gia, cưỡi Tiểu Huyền Quy, thoải mái nhàn nhã trở về Hồ Tâm Đảo.
"Cung nghênh lão tổ!"
"Lão tổ thần uy!"
Vương Linh Ứng và Lý Như Lệnh dẫn theo một đám tộc nhân vô cùng cung kính nghênh đón.
Không ít tộc nhân còn lén lút nhìn Tiểu Huyền Quy ở dưới Phương Tịch với khuôn mặt đầy vẻ khó tin.
'Con Huyền Quy này vậy mà đã tấn thăng cấp sáu rồi sao?'.
'Thật sự khó có thể tưởng tượng mà, ta còn từng cho nó ăn đó...'.
'Lão tổ tông thâm tàng bất lộ, bây giờ bản thân không những là Đại tông sư trận pháp, còn là tu sĩ Phản Hư trung kỳ mà lại thêm con Huyền Quy cấp sáu này nữa thì Vương gia ta không phải lo rồi...'.
'Nghe nói đại quân yêu tộc mới ăn thiệt thòi lớn... Có lẽ đại chiến hai tộc nhân yêu rất nhanh sẽ kết thúc, sáu đó chính là thời gian thái bình...'.
Thần sắc Phương Tịch bình tĩnh, hắn ứng phó qua loa với lời chào hỏi của các tiểu bối bên dưới.
Không bao lâu sau, Vương Linh Ứng và Lý Như Lệnh hiểu ý mà dẫn người lui xuống.
Hắn theo thường lệ thả Tiểu Huyền Quy vào trong hồ, còn bản thân thì bước vào động phủ.
Thái Âm Tiên Tử chậm rãi bước đến xoa bả vai cho Phương Tịch.
"Đây mới là cuộc sống chứ..."
Hắn nhấp một hớp linh trà, thỏa mái híp mắt lại.
Đối với Phương Tịch thì tu luyện là để tiêu dao tự tại.
Nếu khiến mình tu thành một tảng đá, một thanh kiếm sắc bén thì cũng không quá thú vị rồi.
Mấy ngày sau có một đạo độn quang hạ xuống động phủ của hắn, rõ ràng là Thần Tiên Tử!"
"Thần Tiên Tử, mời vào!"
Phương Tịch mỉm cười hành lễ rồi mời Thần Tiên Tử vào động phủ uống trà.
"Vương đạo hữu, lần này bản nhân thay mặt Yêu Nguyệt Tiên Thành mà đến."
Sau khi Thần Tiên Tử uống một chén linh trà thì thần sắc lập tức nghiêm túc lại.
"Hả?"
Ánh mắt Phương Tịch hơi sáng lên: "Là ban thưởng của tiên thành phải không?"
Làm khách khanh của Yêu Nguyệt Tiên Thành thì mỗi lần làm nhiệm vụ đều có thù lao.
Bởi vậy hắn nói thẳng: "Nếu có cống hiến thì lão phu cũng thật sự muốn đổi danh ngạch bí cảnh Tinh Thần Tiên Phủ lần nữa..."
Mặc dù hắn đã chuyển Long Văn Bích đi rồi, bây giờ có lẽ Tinh Thần Tông cũng đã biết nhưng vẫn giữ kín không nói ra.
Phương Tịch lại phải tỏ ra hứng thú như trước nếu không thì hắn sẽ dễ bị hiềm nghi.
"Danh ngạch Tinh Thần Tiên Phủ đã không còn, lần này tiên thành tổn thất Xích Tùng Tử và một vị trưởng lão khác... Cao tầng nhân tộc đã ban thưởng mấy viên Lưỡng Nghi Phá Hư Đan và những tài nguyên quý hiếm khác... Với cống hiến của Vương đạo hữu thì vẫn chưa đủ đổi một viên Lưỡng Nghi Phá Hư Đan..."
Thần Tiên Tử lộ ra một tin tức quan trọng.
"Đối với lão phu thì con cháu tự có phúc của con cháu, thay vì bán mạng tích góp từng chút cống hiển để đổi Lưỡng Nghi Phá Hư Đan còn không bằng đổi mấy viên đan dược có tác dụng với Phản Hư hoặc là linh đan gia tăng tuổi thọ..."
Phương Tịch cười hắc hắc, tỏ ra rất rộng rãi.
Tiếp theo hắn lại hỏi chút tin tức liên quan đến tình hình đại chiến tam tộc mới nhất.
"Mũi nhọn của yêu tộc bị thương ở Kiếm Vực, Diễm Ngọc Tông nên đã bắt đầu rút lui..."
Khi Thần Tiên Tử nhắc đến chuyện này thì mặt cũng hiện ra vẻ thả lỏng: "Mặc dù tiếp theo vẫn còn đại chiến nhưng đại thế đã khó thay đổi... Lần này yêu tộc tấn công từ ban đầu đã chiếm lợi thế lớn nhưng sau khi tin tức Thiên Yêu Hội bại lộ, bị nhổ tận gốc thì đã ăn thiệt thòi lớn... Tính ra thì bây giờ chỉ có thể nói là chiếm chút ưu thế..."
Dù sao đại quân yêu tộc đánh vào cương vực của nhân tộc, tàn sát trắng trợn một phen.
Mặc dù bản thân cũng tổn thất không nhỏ nhưng chiến tránh chính là như vậy.
"Còn phần ma tộc thì sao?" Cảm nhận được khí tức tàn phiến Chư Thiên Bảo Giám vẫn bồi hồi ở biên giới nhân tộc thì Phương Tịch lại hỏi một câu.
"Về phần ma tộc... Tiến độ Tự Tại Thiên Ma Vương suất lĩnh ma quân rất bình thường, sau khi được Ma Vân Tử chi viện thì Ngũ Hành Tử đã cùng Ma Vân Tử liên thủ đánh lui Tự Tại Thiên Ma Vương..."
Thần Tiên Tử cười nói: "Lần này ma tộc hoàn toàn chỉ muốn nhặt tiện nghi... Nến thấy yêu tộc và nhân tộc đều có thắng có bại, mình không có lợi ích gì thì không lâu sau sẽ thối lui... Thậm chí lúc tình thế nguy cấp trước đó ma tộc cũng đã bắt đầu liên hệ với nhân tộc ta, tiết lộ chút tình báo của yêu tộc..."
Đối với tình thế này thì Phương Tịch cũng không biết nói gì.
Nếu hai tộc tranh bá thì e là đã có kết quả từ lâu rồi.
Chỉ có tình hình ba tộc dây dưa lẫn nhau, mỗi lần hai tộc sắp phân ra thắng bại thì tộc còn lại sẽ lập tức làm gậy quấy phân heo như vậy mới có thể kéo dài chiến tranh... Vẫn luôn diễn ra không biết bao nhiêu năm.
'Chờ khi ta tấn thăng Đại Thừa... Vô địch giới này thì có lẽ tình thế nào mới có thể thay đổi được...'.
Không hiểu sao trong đầu Phương Tịch lại hiện ra suy nghĩ này.
Lần này Thần Tiên Tử đến chủ yếu vẫn là để lôi kéo lão tổ Vương gia, hi vọng hắn sẽ trở thành trưởng lão của Yêu Nguyệt Tiên Thành.
Dù sao lão tổ Vương gia bây giờ cũng không còn là vị tu sĩ mới tấn thăng Phản Hư sơ kỳ nữa.
Mà là Phản Hư trung kỳ, có mấy kỹ nghệ không tệ, còn có một con Huyền Quy cấp sáu!
Nhắc đến thì cũng đã đủ mở một tông môn có quy mô tầm trung rồi, hoành hành ở Tinh Thần Vực cũng không có bao nhiêu vấn đề.
Đối với chuyện này đương nhiên Phương Tịch vẫn từ chối khéo.
Hắn cũng không có ý định buộc chặt với Yêu Nguyệt Tiên Thành.
Chỉ là hắn hứa tiếp tục đảm nhiệm khách khanh của tiên thành, đồng thời dùng cống hiến lần này đổi một ít linh đan và tài liệu quý của tiên thành.
Trong số tài liệu này đã có phần còn thiếu của Nhị Ngũ Trảm Phách Hồ Lô, cũng có vật cần thiết để luyện chế khôi lỗi cấp bảy.
Chờ sau khi Thần Tiên Tử đi rồi thì Phương Tịch khoan thai nằm trên ghế bành: "Đại chiến kết thúc... Cuối cùng đã có thể trải qua thời gian nhàn nhã rồi."
Mặc dù hắn biết thời gian tạm ngừng chiến này cũng sẽ không quá lâu: Ít nhất với tuổi thọ của hắn thì chắc chắn còn gặp rất nhiều lần.
Đồng thời... Sau khi đại chiến kết thúc thì mâu thuẫn nội bộ nhân tộc sẽ tiếp diễn.
Phù Du Tử phản loạn... Cũng đã đánh một đòn mạnh vào thế lực tu yêu giả ở nhân tộc.
Dù sao lúc gã đảm nhiệm Nhân Tộc Ngũ Tử đã có không ít thế lực tu tiên giả chủ động nương tựa, bây giờ cũng không biết trong đó có bao nhiêu người bị lôi kéo phản bội nên phải thẩm tra tất cả.
Mà chuyện này sẽ khiến những tu yêu giả vốn ở ngoài rìa không đoàn kết!
Lại càng không cần phải nói Nhân Tộc Ngũ Tử thiếu một vị nên chắc chắn có không ít lão quái Hợp Thể ở trong nhân tộc động tâm.
Theo Phương Tịch biết thì bây giờ vị Đệ Lục Tử nhân tộc kia sẽ có hi vọng rất lớn!
Đến lúc đó sẽ là một phen long tranh hổ đấu!
"Muốn trở thành Nhân Tộc Ngũ Tử thì thứ nhất lai lịch nhất định phải trong sạch, thứ hai nhất định phải phục chúng..."
"Trên cơ bản... Vẫn dùng đấu pháp để quyết định!"
Mặc dù cách này hơi sơ sài nhưng cũng không có gì đáng trách, dù sao tu sĩ cũng chính là một đám người sợ mạnh như vậy mà!
"Nhưng mà... Chuyện này cũng không liên quan gì tới ta!"
Bản tôn Phương Tịch chưa từng có ý định tranh đoạt vị trí Nhân Tộc Ngũ Tử.
Dù sao cùng với vinh quang chính là trách nhiệm!
Nhiều nhất... Thì để Ngoại Đạo Hóa Thân đi tranh!
Ngoại Đạo Hóa Thân là tu sĩ phi thăng đã từng ghi tên trong Thiên Phạm Doanh nên xuất thân tuyệt đối trong sạch.
Đồng thời bây giờ nó cũng đã tấn thăng Phản Hư trung kỳ, sau này tấn thăng Hợp Thể... Ít nhất cũng hợp lý hơn lão tổ Vương gia tấn thăng Hợp Thể một chút.
"Muốn trở thành một trong Nhân Tộc Ngũ Tử thì ngoại trừ thay thế vị trí thiếu ra, hình như còn có thể trực tiếp khiêu chiến người tại vị..."
"Đến lúc đó có thể để Ngoại Đạo Hóa Thân đi thử cân lượng của Trường Thanh Tử một lần trước..."
Lần đại chiến tam tộc này, trong Ngũ Tử chỉ có một Phù Du Tử vẫn lạc, Trường Thanh Tử vẫn còn sống rất tốt, xem như là chuyện khiến Phương Tịch tiếc nuối.
Thời gian như nước chảy.
Mấy năm sau.
Đại quân ma tộc thối lui đầu tiên đã tuyên cáo đại chiến nhân ma tạm thời kết thúc.
Sau đó chính là đại quân yêu tộc liên tục rút lui, bây giờ đã sắp đến Tam Giới Sơn, duy trì thế cân bằng với nhân tộc như trước.
Mà trong nhân tộc, từng vị thiên tài không ngừng lộ ra danh tiếng, hiển nhiên là đang dốc sức vì chuyện Nhân Tộc Ngũ Tử trống chỗ.
Phương Tịch cũng không quan tâm hỗn hỗn loạn loạn bên ngoài.
Ngoại Đạo Hóa Thân vẫn ở Thiên Phạm Vực trông coi Bồng Lai Tiên Các.
Còn bản tôn thì trốn ở trong Yêu Nguyệt Tiên Thành, thỉnh thoảng lại dùng thân phận lão tổ Vương gia xuất quan hưởng lạc một phen.
Phần lớn thời gian thì hắn lấy lý do bế quan để vào trong Địa Tiên Linh Cảnh phát triển cũng với linh cảnh nên tốc độ tu vi phát triển rất nhanh.
Dưới Thủy Tổ Yêu Ma Thụ.
Phương Tịch cầm một con yêu trùng tương tự dế mèn trong tay: "Thách thức này thật sự cũng khá lớn..."
Mấy năm qua, cuối cùng hắn cũng hiểu rõ thuật khôi lỗi cấp sáu của Đông Thu Tử, đặc biệt là phần cuối cùng luyện chế khôi lỗi chuẩn cấp bảy.
Đến bây giờ rốt cuộc hắn đã tự tin có thể bắt tay luyện chế yêu thân của hóa thân Phù Du Tử!
Một khi luyện thành yêu thân này thì uy lực sẽ không kém hơn khôi lỗi long phượng.
Thậm chí trên một số phượng diện còn vượt qua!
Đương nhiên luyện chế loại khôi lỗi siêu nhỏ này đối với thuật khôi lỗi của Phương Tịch cũng là một thách thức rất lớn.
May mà hắn vẫn có người hỗ trợ.
"Đi thôi!"
Phương Tịch thì thào, từ trên tán của Thủy Tổ Yêu Ma Thụ chợt có vô số cành rũ xuống.
Trong những cành cây này lại có vô số sợi tơ hiện ra.
Chúng không ngừng chui vào trong thân thể yêu trùng, khiến yêu thân này thỉnh thoảng sẽ nhảy lên một cái như phản ứng bản năng.
Đây là sau khi Phương Tịch lĩnh hội thuật khôi lỗi cấp sáu mà dựa vào cơ sở cũng sửa thành mới rồi dùng mộc khôi lỗi thay thế rất nhiều trình tự quan trọng.
Như vậy lúc khởi động càng dễ điều khiển như cánh tay hơn, còn tiết kiệm được rất nhiều tài liệu.
"Chỉ là... Đây vẫn là một công trình rất dài. Dù sao Yêu Ma Thụ cũng chỉ mới cấp sáu nên khó mà luyện chế được khôi lỗi cấp bảy, dù chỉ là chuẩn cấp bảy... Bởi vậy chủ yếu vẫn phải dựa vào Khôi lỗi sư như ta tháo gỡ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận