Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 272: Linh diễm luyện ma

Chú ngữ cổ xưa vang vọng như đang tiến hành một lần tế tự thật lớn, chủ thể chính là Thủy tổ Yêu Ma Thụ!

Có bóng tối kéo đến!

Mắt Phương Tịch tối sầm, trong chốc lát Tử Uẩn Trạc đại phóng linh quang, pháp lực tiêu hao nhanh hơn.

Tạp sát!

Nương theo âm thanh thứ gì đó vỡ vụn, một cỗ mát lạnh quán triệt não hải của Phương Tịch khiến hắn trong nháy mắt đã tỉnh táo lại.

Trong tầm mắt của hắn là một cảnh tượng đáng sợ.

"Đây là... Đâu?"

Phương Tịch phóng thần thức ra, chỉ thấy một mảnh địa ngục huyết nhục.

Bốn phía có tường thịt đỏ tươi, mặt đất như loại thảm vi khuẩn nào đó, giẫm lên có cảm giác khó diễn tả được.

Mà tam đại Võ Thần Trương Minh Định, Liễu Như Yên, Chu Đồng đã không thấy đâu.

Hắn nhìn cổ tay của mình, phát hiện pháp khí ngọc bội phòng ngự thần thức đã vỡ vụn từ lâu hóa thành bột phấn tiêu tán trong gió.

Vừa rồi chính là một tia tinh lực cuối cùng của món pháp khí này đã cảnh báo cho Phương Tịch.

"Quả nhiên Ma Vực của Thủy tổ Yêu Ma Thụ không đơn giản, nó đã tiến hóa... Đã có thể so với cấm đoạn trận pháp cấp ba..."

Cấm đoạn đại trận cấp ba có lực lượng dịch chuyển tức thời trong hư không.

Nói đơn giản hơn chính là mang đám Phương Tịch truyền tống đến những vị trí và không gian khác nhau, thuận tiện tiêu diệt từng bộ phận.

"Thủy tổ Yêu Ma Thụ này đã giống như yêu vật cấp ba... Nếu không phải nó di chuyển khó khăn, lại có một số hạn chế khác thì ta sẽ không dám có ý đồ với nó..."

Phương Tịch lật tay phải cầm Thanh Hòa Kiếm, tay trái cầm phù bảo Chu Tước Hoàn, hắn lại triệu hồi một con khôi lỗi, bắt đầu đi dọc theo một hướng để tìm hiểu tin tức.

Ầm ầm!

Ầm ầm!

Kim Mao Viên Hầu Vương to lớn giẫm lên thảm vi khuẩn, mỗi bước đi thì đùi đều sẽ tiến sâu vào trong lòng đất nhưng đang gian nan đi qua một vũng bùn bằng huyết nhục.

Không lâu sau, một bức tường thịt đã xuất hiện ở cuối cùng ngăn trở đường đi của nó.

"Ngao ngao!"

Kim Mao Viên Hầu gầm lên, hai tay của nó bắt lất một mảnh hoàng mang hóa thành tảng nham thạch lớn chọi đến vách tường.

Rầm rầm!

Dễ như trở bàn tay đã khiến vách tường nứt ra, tiếp theo nó sụp đổ như vỡ đê, có rất nhiều máu đỏ tuôn ra.

Dòng sông đỏ tươi lập tức bao phủ Kim Mao Viên Hầu Vương như mang theo sự ăn mòn mạnh mẽ.

Xuy xuy!

Da lông vô cùng cứng rắn của Kim Mao Viên Hầu nhanh chóng hòa tan, tiếp theo là cơ bấp, xương cốt...

"A..."

Phương Tịch che trán, cảm giác đầu đau như muốn nứt.

dòng sông đỏ kia đến quá nhanh, hắn không kịp rút thần niệm ra, xem như đã tổn thất.

Mặc dù sau này vẫn có thể tu luyện lại nhưng bây giờ thì không thể nào.

"Mặc dù Thuật Khôi Lỗi hữu dụng nhưng đối đâu với cường địch nó vẫn còn hơi yếu..."

"Nhất định phải đưa chiến trận và trận pháp di động vào danh sách quan trọng!"

Phương Tịch thầm quyết tâm, hắn chọn một hướng khác rồi lại phái khôi lỗi cấp hai thăm dò.

Cũng trong không gian huyết nhục.

Một Võ Thần của Võ Thần Môn đang gầm thết: "Cút ra đây cho ta... Có dám chiến một trận không?"

Y triển lộ chân thân Võ Thần cao lớn, móng tay trên bàn tay của cự nhân rất sắc bén, mỗi trảo rơi xuống thì trên mặt đất đều xuất hiện một cái hố rất lớn.

"Hèn nhát..."

Võ Thần này tên là Thạch Tà, đã từng là một Tông Sư tà đạo, sau này nghe nói Võ Thần xuất thế, lập tức phản bội tông môn, giết sư phụ, sư nương, sư huynh, sư muội... Một thân một mình gia nhập Võ Thần Môn, hơn nữa còn lập công rất nhanh, đổi đại đan đột phá.

Lúc này, hai mắt của Thạch Tà hơi đỏ, y khống chế thân thể Võ Thần không ngừng đào móc huyết nhục, mặc cho máu tươi không ngừng chảy ra bao phủ hai chân của y...

"Ha ha... Giết... Con đường của Võ Thần chỉ có một chữ 'giết' !"

Ánh mắt của Thạch Tà càng ngày càng kinh khủng, cũng càng ngày càng điên cuồng.

Mà một khắc sau, y lại hoảng sợ phát hiện mình không thể nào động đậy.

Y cúi đầu nhìn hai chân, chỉ thấy trên chân y chẳng biết từ lúc nào đã sinh ra vô số xúc tu như rễ của cây già, đâm thật sâu vào trong đại địa huyết nhục.

Thậm chí những rễ cây kia còn đang dọc theo bắp đùi của y mà không ngừng bò lên ngực, hai tay...

"Bí kỹ - Thiên Âm Thắng Tà!"

Con ngươi của y u ám, muốn bộc phát khí huyết nhưng lại phát hiện hai cánh tai cũng trở nên cứng nhắc, mặt không khỏi xuất hiện một tia sợ hãi.

Ở trước mặt Thạch Tà, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một bóng người, người kia chính là tiểu sư muội ở trong đáy lòng của y.

"Sư... Huynh..."

Bóng người chậm rãi xuất hiện, hiện ra một thiếu nữ xinh xắn đáng yêu, từ trong thất khiếu duỗi ra xúc tu cây cối...

"A a!"

Thạch Tà hét thảm.

Cho đến lúc này, y mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào mình đã bị một cây cổ thụ bao lại, chỉ có gương mặt miễn cưỡng thông qua hốc cây xuất hiện ở bên ngoài...

...

"Vô tư vô tưởng, vô pháp vô niệm..."

Trong một không gian khác, một Võ Thần đầu trọc đang ngồi xếp bằng, mặc cho bốn phía xuất hiện các loại tâm ma, mộng ma vẫn bát phương bất động.

"Ma chính là quy tắc tụ hóa... Ở chỗ này, không thể nghe, không thể nhìn, không thể nghĩ..."

Người này chính là Đại Giác hòa thượng, một vị Đại Tông Sư thiền môn, sau đó gia nhập Võ Thần Môn, trở thành Võ Thần.

Một thân thiền công, đã đến cảnh giới gió thổi cờ động tâm bất động!

Mặc mộng ma xuất hiện ở bốn phía, có xúc tu leo lên đầu gối của y, y vẫn chắp tay trước ngực, duy trì trạng thái đang tụng niệm kinh văn.

Thời gian dần qua, thân thể của y dung nhập vào trong thảm vi khuẩn huyết nhục, chậm rãi biến mất không thấy gì nữa...

"Không tệ, cuối cùng đã thoát rồi."

Trong bầu trời u ám, Đại Giác hòa thượng mở mắt ra, tâm thiền định vẫn không có chút dao động: "Quả nhiên ma hung hiểm hơn yêu rất nhiều, hi vọng môn chủ có thể bình yên vô sự..."

"Võ Thần của Võ Thần Môn nhanh chóng rút lui!"

Đúng lúc này, một tiếng quát lớn xuất hiện, Đại Giác hòa thượng nhìn lại , đã thấy môn chủ đang đứng trên một thanh phi kiếm, trong lúc ánh sáng xanh lóe lên, bầu trời cũng bị chém rách, mở ra một lổ hổng không lồ, hiện ra ánh năng ở bên ngoài.

"Tuân pháp chỉ!"

Hai tay y chắp trước ngực, kim thân xuất hiện, hai cánh chấn động, lập tức theo khe hở bay ra bên ngoài, thấy được mặt trời ở bên ngoài.

Chỉ là ánh nắng của mặt trời kia sao lại mang theo từng tia tinh hồng?

"Không... Không tốt..."

Đại Giác hòa thượng chợt mở mắt ra, phát hiện mình đã biến thành một gốc... Cây?

"Hóa ra... Bần tăng vẫn chưa từng thoát khỏi tâm ma..."

Trên mặt y hiện ra nụ cười khổ, dường như trở lại thời điểm tiểu sa di hỏi lão trụ trì: "Sư phụ, phạm là vật gì?"

"Phạm chính là thánh giác, phạm ta hợp nhất, chính là bí mật vô thượng..." Lão trụ trì chắp tay trước ngực trả lời.

"Phạm ta hợp nhất, phạm ta như một... Một giấc chiêm bao như thế..."

Đại Giác hòa thượng đại triệt đại ngộ, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

"Đồng hóa sao?"

Phương Tịch nhìn một Võ Thần trước mắt.

Chẳng biết tại sao mà người này lại dung hợp làm một thể với một cây cổ thụ, huyết nhục dung hợp với thực vật như này lại mang theo một cảm giác quỷ dị hòa với hoàn mỹ.

"Thật sự là quỷ dị..."

"Đáng tiếc... Dùng lực lượng của ma khá hơn nữa, ta cũng chỉ đi theo tiên đạo!"

Hắn cười lạnh, pháp lực quán chú vào trong Thanh Hòa Kiếm.

Sang!

Thanh Hòa Kiếm kiếm xuất như rồng, kéo ra một đạo kiếm quang màu vàng lục dài mười mấy trượng, chỉ bổ một cái.

Giữa thiên địa như rách ra một cái khe, nhân thụ ở đối diện Phương Tịch trong nháy mắt bị xé từ giữa.

"Chỗ này quá nguy hiểm, xem ra phải dùng át chủ bài sớm."

Phương Tịch đã chuẩn bị dùng Hám Địa Đại Trận!

Thậm chí nếu Hám Địa Đại Trận mất hiệu lực thì cùng lắm hắn sẽ chạy thẳng về Nam Hoang, chờ sau khi Yêu Ma Thụ bỏ đi mới trở lại.

Hắn đã cảm thấy, không gian này kì dị, dường như có thể khơi gợi tâm ma của tu sĩ.

May mà pháp lực của Phương Tịch hùng hồn, căn cơ vững chắc, trước đó lại có món pháp khí thủ hộ tâm thần kia nên không hoàn toàn lâm vào trong vọng niệm.

Ngay lúc hắn đang định động thủ thì trời đất chợt tối sầm lại.

Chú văn tế tự cổ xưa lại lần nữa xuất hiện bên tai của hắn.

Phương Tịch như thấy một mầm cây nhỏ rất bình thường ở giữa núi rừng nảy mầm, mọc rễ, trưởng thành... Cho đến khi gặp lần đầu gặp huyết nhục...

Ánh mắt chuyển một cái lại dường như đi đến vùng hoang dã cổ xưa, có một đám người mặc da thú đang hiến tế đẫm máu cho một cái cây phủ da người...

Hình tượng cuối cùng thì là một cây Thủy tổ Yêu Ma Thụ to lớn kia.

Ở trên cành cây to lớn, vô số vảy vặn vẹo, nhúc nhích... Vậy mà dường như tạo thành một gương mặt người.

Mặt người cổ xưa này chảy ra hai hàng huyết lệ, bờ môi mấp máy như muốn nói gì đó...

Nhưng Phương Tịch không dám nghe.

Thu thu!

Ở trên bàn tay hắn phù bảo Chu Tước Hoàn không gió tự cháy, một vòng tròn màu đỏ vàng bay ra.

Từ trong vòng tròn có từng ngọn lửa đỏ vàng bay ra, hình dạng như Chu Tước, thiêu đốt tứ phương.

Nam Minh Chu Tước Hỏa!

Linh hỏa này ở tu tiên giới đại danh đỉnh đỉnh, chính là lửa luyện ma, chuyên khắc chế tất cả tà ma dị bảo.

Chi chi!

Trong hư không có từng tia từng sợi như tơ liễu xuất hiện, bị Nam Minh Chu Tước Hỏa thiêu đốt, trong nháy mắt đã hóa thành tro bụi.

Một con Chu Tước lửa từ trong Chu Tước Hoàn xuất hiện, nó mở ra một đôi cánh liệt diễm bay về phái cổ thụ và mặt người.

Ầm ầm!

Sau tiếng nổ lớn, sóng nhiệt càng quét tứ phương.

Phương Tịch thấy vách tường huyết nhục ở bốn phía đang nhanh chóng cuộn lại thối lui như có sinh mệnh.

Mà chờ đến khi hắn lấy lại tinh thần thì phát hiện mình vẫn đứng ở trên đường thành.

Cách đó không xa chính là cửa thành vừa đến, những chuyện phát sinh trước đó đều như ảo giác!

"Không... Đây cũng không phải là ảo giác gì cả!"

Phương Tịch nhìn ngọc bội trên cổ tay đã biến mất, còn có Tử Uẩn Trạc thủ hộ ở xung quanh mình và phù bảo Chu Tước Hoàn đã hao hơn nửa uy năng, trong lòng run sợ.

"Nam Minh Chu Tước Hỏa không hổ là Linh Diễm Luyện Ma... Đáng tiếc sau lần này, uy năng của phù bảo này đã hao hơn nữa, nhiều lắm chỉ sử dụng được một lần nữa."

Hắn không kịp tiếc phù bảo, nhìn bốn phía.

Chỉ thấy Chu Đồng, Liễu Như Yên, còn Trương Minh Định thần sắc đều kinh ngạc, thân thể của họ đã dung hợp hơn phân nửa cùng cổ mộc, xem ra như sắp chị rễ của cổ mộc trong lòng đất mọc ra thôn phệ.

Thậm chí những sợi rễ kia cũng đã xuyên qua huyết nhục của họ, dung hợp cùng tâm mạch, cắt lung tung chỉ hại chết bọn họ.

"Quả nhiên... Từ sau khi giết yêu vật ba đầu kia xong thì chúng ta đã cùng trúng chiêu?"

"Chúng ta còn như vậy, vậy kết cục của những Võ Thần khác cũng sẽ không tốt lắm..."

Phương Tịch suy tư một phen đã có quyết sách.

Hình xăm Yêu Ma Thụ ở lưng hắn chậm rãi nhúc nhích, từng sợi dây leo từ trong tay áo hắn duỗi ra, chạm đến thân thể của ba người.

Rễ của hai hạt giống khác nhau vậy mà lại bắt đầu quấn lấy nhau, chém giết, thôn phệ...

Không lâu sau, dây leo quấn quanh ba người đã bị xử lý, thậm chí còn rút được từ trong cơ thể mình ra một hạt giống xám xịt.

Trận chiến đấu này, cuối cùng là Yêu Ma Thụ của Phương Tịch thắng lợi.

Dù sao Yêu Ma Thụ trên người hắn đã hoàn toàn bị luyện hóa như một bộ phận của thân thể, lại hấp thu rất nhiều linh khí ở tu tiên giới, đạt được tiến hóa.

Đối phó vài cọng thể con vẫn dư sức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận