Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 254: Lời đồn

Hưu!

Thanh Hòa Kiếm hóa thành một đạo lưu quang, chui ra từ chỗ yếu hại của con Lôi Giác Mãng thứ hai.

Ba!

Thi thể mãng xà to lớn ầm ầm rơi xuống, bốn phía như bị một trận địa chấn nhỏ.

Thậm chí trong thân rắn đã tử vong còn sót lại sinh mệnh lực cường đại đang không ngừng uốn éo.

"Đa tạ Phương huynh tương trợ!"

Hoàng Sa đạo nhân chỉnh lại pháp bào nhếch nhát, nghiêm túc hành lễ tạ ơn với Phương Tịch, y lại mang theo chút nghi ngờ: "Chẳng lẽ Phương huynh đã đột pháp Trúc Cơ trung kỳ rồi sao?"

Nếu không thì sao hắn có thể dễ dàng chém chết hai con Lôi Giác Mãng cấp hai trung phẩm như vậy?

"Ha ha, đương nhiên là tại hại vẫn đang bồi hồi ở sơ kỳ... Đây đều là công của hai đạo hữu, hai con Lôi Giác Mãng này đã chiến với các ngươi đến mức dầu hết đèn tắt, tại hạ chỉ ở bên cạnh nhặt chút tiên nghi thôi..."

"Hơn nữa yêu thú cùng phẩm cấp bình thường đều không bằng tu tiên giả chúng ta."

Phương Tịch xua tay, vẻ mặt phong khinh vân đạm.

"Đâu có đâu có..." Hoàng Sa đạo nhân một vạn cái không tin, trên mặt đầy vui vẻ: "Hai con Lôi Giác Mãng này đều do Phương huynh giết, tài liệu yêu thú này Hoàng mỗ không lấy thứ gì..."

'Xem như còn biết đều, lão tiểu tử này thật sự biết làm người.'.

Phương Tịch không đưa ra ý kiến, thần thức quét qua xác nhận hai con yêu thú này không có yêu đan nên hắn cũng không hứng thú nhiều.

Đương nhiên hắn cũng không quan tâm đến tên sửu quỷ Hoàng Sa đạo nhân này.

"Nguyễn tiên tử, cuộc chiến trên tường thành sao rồi? Ngươi có bị thương không?"

"Thiếp thân vẫn tốt, Bạch Phong Chân Nhân bị đánh lén nhưng ứng đối thoả đáng, có lẽ bị thương không nặng, Âu Dương Đại chưởng sự lại có thể phát huy ra được mấy phần uy năng của pháp bảo cấp ba Quỳ Ngưu Cổ này nên ngăn chặn lỗ hổng cũng không thành vấn đề..."

Nguyễn Tinh Linh chậm rãi trả lời, ở trước mặt người ngoài giữ vững chừng mực.

Hoàng Sa đạo nhân nhìn Nguyễn Tinh Linh, lại nhìn Phương Tịch không nói câu nào.

Từ khi Đào Linh tiên tử thành danh đến nay, người ngưỡng mộ theo đểu rất đông nhưng đối với người nào thì sắc mặt của nàng cũng chưa từng thay đổi.

Bây giờ với thái độ ôn hòa này thì đã nói rõ nhiều vấn đề.

Nhưng chỉ dựa vào một kiếm kia của Phương Tịch thì Hoàng Sa đạo nhân cảm thấy mặc cho những người ngưỡng mộ kia đến dấu pháp thì chắc chắn phải thua thiệt.

"A? Thật không ngờ?"

Phương Tịch nhìn cảnh hoang tàn khắp nơi ở khu thành Nam, chợt thở dài: "Sản nghiệp của ta còn ở lại chỗ này mà..."

Nguyễn Tinh Linh nghĩ đến vị trí của Đan Khí Các đúng là cách đây không xa, không khỏi hạn hán lời.

Dựa vào sự bộc phát của Âu Dương Chấn, cuối cùng hôm nay tiên thành vẫn giữ vững.

Đêm đến, cảnh hoang tàn khắp nơi ở khu Nam của ngoại thành, thỉnh thoảng còn có lẻ tẻ vài con yêu thú cấp một nhảy ra, khiến tu sĩ chấp pháp mệt mỏi.

Đám tán tu tử thương thảm trọng, có chết bởi yêu thú, có chết bởi hỗn loạn - Dù sao thì khi tiên thành vừa loạn, tán tu vốn cùi đầu ngoan ngoãn lúc nào cũng có thể biến thành cướp tu!

Nếu không phải Hoàng Sa đạo nhân trông coi cửa hàng nhà mình thì chắc chắn đã bị cướp sạch.

Từng cỗ thi thể tu sĩ được dọn dẹp, thế mà bày gần phân nửa quảng trường, trùm vải trắng lên mà bên dường vẫn còn vết máu thấm xuống.

Trong những nhà còn may mắn sống sót đều có tiếng khóc truyền ra.

Đội chấp pháp ở ngoại thành vội vàng lùng bắt yêu thú và cướp tu, Trận Pháp sư vội tu bổ tường thành.

Ở trong nội thành thì lại hơi yên tĩnh.

Đào Hoa Các.

"Chuyện hôm nay, thật sự hù chết thiếp thân..."

Kim Linh nói đến chuyện hôm nay vẫn còn sợ hãi: "Thiếp thân ở tiên thành nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy tường thành bị phá... Cũng may mà hôm nay ở trong nội thành cũng xem như còn an toàn, hơn nữa sau khi Nguyễn Đan tiền bối xuất quan, chấn nhiếp đạo chích... Nên ta và Nhất Tịch mới không có chuyện gì."

Phát sinh chuyện lớn như vậy nên Nguyễn Đan cũng không thể không xuất quan sớm.

Có nàng ở đây nên Phương Tịch bố trí Thanh Giác Ngư Long ở sau cũng không cần xuất hiện, nó vẫn giả chết ở trong hồ.

Trong Đào Hoa Các, tam đại tu sĩ Trúc Cơ tề tụ một phòng, thần sắc ai cũng vô cùng ngưng trọng.

"Đại trận cấp ba của tiên thành vẫn rất mạnh, hôm nay chỉ là liên tục bị lượng lớn yêu thú tấn công nên linh lực mới tiêu hao quá nhiều mà bị yêu vương cấp ba nắm bắt cơ hội, một kích hủy tường thành, nhưng phần lớn uy năng vẫn còn, yêu vương cũng không dám mạo hiểm xâm nhập... Trải qua Trận Pháp sư tu bổ thì sau đó cũng không còn vấn đề gì lớn."

Nguyễn Tinh Linh cẩn thận nêu ý kiến của mình.

"Bây giờ vấn đề lớn nhất là tình trạng của Bạch Phong Chân Nhân ra sao, nếu bị thương thì thương thế có nghiêm trọng hay không... Yêu vương cấp ba ở bên ngoài tổng cộng có mấy con..."

Phương Tịch uống một hớp Thanh Trúc Tửu, cảm nhận được một cỗ đắng chát lan ra: "còn có... Nếu chiến sự bất lợi, Bạch Phong Sơn cưỡng ép chiêu mộ tất cả tu sĩ Trúc Cơ thì Nguyễn Đan phải xử lý ra sao?"

Nguyễn Tinh Linh sớm đã đến tường thành chinh chiến, Phương Tịch là tu sĩ hậu cần.

Người thật sự cần cân nhắc vấn đề này chỉ còn Nguyễn Đan.

"Đương nhiên ta sẽ cùng sư phụ ra trận giết yêu!"

Nguyễn Đan kiên định trả lời.

"Ừm..."

Phương Tịch từ chối cho ý kiến, hắn chợt phát hiện trận pháp bị nhiễu loạn, có người đến ở ngoài động phủ.

Hắn mở trận phá ra thì thấy một nữ tu thướt tha đi đến, thi lễ với hắn: "Phương tiền bối, ô ô ô... Phu quân ta hắn... Chết trận rồi..."

"Hả? La huynh vậy mà..."

Phương Tịch nhận ra người này, nàng chính là tiểu thiếp phòng thứ hai mươi bảy của La Công, lúc trước hắn còn đến uống rượu mừng.

Chỉ là hôm nay tu sĩ chết trận quá nhiều, không ngờ La Công Trúc Cơ trung kỳ cũng ở trong đó.

"Ngươi kể rõ xem!"

Nguyễn Tinh Linh ở bên cạnh mở miệng.

"Vâng... Thiếp thân cũng chỉ nghe người ta kể lại, hôm nay phu quân ở trên tường thành đại phát thần uy, rất liều lĩnh, sau khi tường thành bị phá... Bản thân bị mấy con yêu thú cấp hai vây khống, cuối cùng... Hài cốt không còn..."

Tiểu thiếp này nước mắt như mưa: "Phu quân vừa chết, rất nhiều tỷ muội lập tức ôm di sản của hắn bỏ trốn... Thiếp thân nghĩ đến chút tình cảm với hắn nên bố trí linh đường đến mời các vị tiền bối chủ trì công đạo..."

"Ai..."

Một lúc lâu, Phương Tịch mới thở dài, cảm thấy Thanh Trúc Tửu trong miệng càng đắng hơn: "Khi còn sống La huynh là người chú ý thể diện... Đương nhiên ta sẽ đến tế, về phần chủ trì công đạo? Đây là chuyện của Bạch Phong Sơn không cần tìm ta."

La Công có tư chất thượng cấp, lại là tự hành Trúc Cơ, tiền đồ rộng rãi.

Nói không chừng... Tương lai còn có chút hi vọng Kim Đan!

Nhưng bây giờ, thiên tài chết rồi thì cũng không còn là thiên tài.

'Một đường dũng mãnh tinh tiến, không thể làm...'.

Phương Tịch thầm cảnh cáo bản thân: 'Liều mạng thành công một lần, hai lần, chẳng lẽ sẽ có lần thứ ba? Luôn cược tiếp thì kiểu gì cũng sẽ táng gia bại sản.'.

'Thậm chí... Cây mọc cao hơn rừng, gió tất thổi bật rễ...'.

'Người này khoảng sáu mươi tuổi đã Trúc Cơ trung kỳ, không nói tương lai có thể Kết Đan, ít nhất tấn thăng Trúc Cơ hậu kỳ cũng không có vấn đề gì... Ở trong tiên thành bắt mắt làm sao, bị biết bao nhiêu người đố kỵ?'.

'Hôm nay hắn bỏ mạng chưa chắc sau lưng không có màn đen...'.

Chờ sau khi tiễn tiểu thiếp này về, Nguyễn Tinh Linh và Nguyễn Đan nhìn nhau không nói gì.

"Vị La tiền bối này ta từng nghe đại danh của hắn, trước kia dũng mãnh tinh tiến, pháp lực hơn người..."

Nguyễn Đan trước đó còn hùng tâm vạn trượng, bây giờ cuối cùng đã tỉnh táo lại: "Trúc Cơ trung kỳ còn như vậy... Ta mới vào Trúc Cơ..."

"Đây chính là binh hung chiến nguy, bởi vậy ta luôn không thích tranh đấu, bởi vì chỉ cần sơ xẩy sẽ có thể bị thua!"

Phương Tịch lại thở dài, rót một chén Thanh Trúc Tửu vẫy xuống mặt đất để tế lão bằng hữu.

Bình tĩnh mà xem xét dù La Công thích khoe khoang nhưng vẫn có thể xem là một đạo hữu không tệ.

Ít nhất mấy lần nhờ y làm việc, y đều tận tâm tận lực làm.

Hơn nữa trước đó còn tranh thủ cho hắn cơ hội luyện chế Trúc Cơ Đan...

"Đáng tiếc, đáng buồn, đáng than... Một khi bỏ mạng, Đạo đồ thành không..."

Mấy ngày tiếp theo, tin tức trong Bạch Trạch Tiên Thành bay đầy trời.

Phần lớn đều là tin không tốt.

Tỉ như 'Bạch Phong Chân Nhân cùng trọng thương với hai đại yêu vương', ' Bạch Trạch Tiên Thành binh lực không đủ, muốn mạnh mẽ chiêu mộ tất cả tán tu' vân vân.

Chuyện kỳ quái nhất trong đó không qua được ' Bạch Phong Chân Nhân tọa hóa, nhất mạch Bạch Phong Sơn chuẩn bị bỏ thành mà chạy'.

Nói tóm lại, lòng người trên đường bàng hoàng, những cửa hàng của Đại thương hào cũng cố gắng đóng chặt cửa, bộ dạng như đại nạn sắp đến trước mắt.

"Dù là tiên thành cũng sẽ có một ngày này sao?"

Sau khi cùng Phương Tịch đi tế bái linh đường La Công xong, Nguyễn Tinh Linh nhớ lại cảnh thiết thất tranh giành, lại thấy cảnh hoang tàn khắp nơi, không khỏi xúc động.

"Mặc dù La đạo hữu hơi đam mê sắc đẹp nhưng không có con nối dỗi vì hắn một lòng hướng đạo đã dùng bí thuật khóa nguyên dương lại nên tu vi mới có thể tiến như bay. Đến bây giờ... Dù ta có muốn giúp cũng không biết phải giúp ai mới tốt..."

"Thế gian này, cuối cùng có thứ gì trường sinh bất diệt hay không?"

Dường như Phương Tịch cũng rất bùi ngùi.

Còn Nguyễn Tinh Linh thì lén lúc liếc Phương Tịch, nàng cảm thấy hắn cũng không khác gì La Công...

Mà sau khi trở về Đào Hoa Các thì họ phát hiện lại có một người canh giữ ở cổng.

"Đông Môn Anh bái kiến hai vị tiền bối!"

Người này rõ ràng là Đông Môn Anh, nhưng nét mặt tiều tụy, trong mắt còn có tơ máu.

"Hóa ra là ngươi, hôm nay đến đây là có chuyện gì?"

"Không dối gạt hai vị tiền bối, Đông Môn gia ta hôm trước lúc Nam Thành bị phá đã tử thương thảm trọng..."

Mặc dù Đông Môn Anh hình dáng tiều tụy nhưng một thâm tu vĩ đã đến Luyện Khí viên mãn: "Tại hạ nghĩ tới nghĩ lui đã quyết định bế quan Trúc Cơ... Còn thiếu rất nhiều linh thạch để mua chiến công..."

Mặc dù Bạch Trạch Tiên Thành tam lệnh ngũ thân nhưng chuyện tự ý mua bán chiến công cũng không thể nào cấm được.

"A? Ngươi muốn đổi một viên Trúc Cơ Đan sao?"

Phương Tịch rất hứng thú nhìn Đông Môn Anh.

"Đúng vậy... Uy danh Đào Linh tiên tử hiển hách, nếu cho tại hại mượn ba ngàn chiến công thì tại hạ nguyện ý dùng khế đất của cửa hàng để trao đổi!"

Đông Môn Anh kiên định nói.

"Khế đất đổi chiến công?" Nguyễn Tinh Linh cũng hơi kinh ngạc.

Đây chính là bán đi con gà đẻ trứng quả là được không bù mất.

Nhưng rất nhanh nàng đã hiểu.

Đan Khí Các cũng ở khu Nam của ngoại thành, đúng lúc lần này bị thú triều tác động lại thêm lòng người bàn hoàng nên giá trị giảm mạnh.

Hơn nữa tên Đông Môn Anh này có tâm tính kiêu hùng, vì bản thân Trúc Cơ hi sinh lợi ích tương lai của toàn tộc cũng không phải là không được.

"Ba ngàn công huân, thật sự quá nhiều..."

Thật ra Nguyễn Tinh Linh đã động tâm nên bắt đầu trả giá..."

"Vậy thì hai ngàn năm trăm thế nào?" Đông Môn Anh do dự một phen, vậy mà thật sự nhượng bộ.

Phương Tịch thấy vậy, tinh quanh trong mắt chợt lóa: "Ba ngàn thì ba ngàn nhưng đạo hữu phải thề nói chúng ta biết rõ tình hình thực tế nếu không khi Trúc Cơ bị tâm ma quấy nhiễu, tuyệt đối không thành công!"

"Cái gì?"

Đông Môn Anh giật mình: "Vì sao tại hạ phải phát lời thề tâm ma? Tình hình thực tế gì?"

Thấy cảnh này, trong lòng của Nguyễn Tinh Linh cũng chợt lạnh.

"Phản ứng của ngươi đã nói rõ rất nhiều chuyện, có lẽ đến ngày mai, cái gì chiến công, khế đất đều chỉ là một tấm giấy lộn..."

Phương Tịch lại trở nên bình chân như vại: "Bây giờ nói cho chúng ta biết tất cả, chúng ta thuận lợi giao dịch, chẳng phải sẽ tiện cho hai bên sao? Chúng ta có thể cam đoan, tuyệt đố không tiết lộ ra bên ngoài chuyện này!"

So với hai người Trúc Cơ ngoại lai như bọn họ thì Đông Môn gia này thâm căn cố đế ở Bạch Trạch Tiên Thành, nói không chừng tin tức càng linh thông hơn, có chút đường nhỏ có thể nhận được tin tức quan trọng của thượng tầng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận