Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 136: Khảo hạch (2)

Nguyên Hợp Sơn.

Lôi Cực Phong.

Phương Tịch trở lại Nguyên Hợp Sơn lập tức muốn đi tra tất cả những mật quyển có liên quan đến ma, tỉ mỉ xem xét:

Huyết thủ núi Diêm thành: Đại Lương Mục Tông năm hai mươi bảy, núi Diêm thành xuất hiện Huyết Thủ Ma, có tính truyền nhiễm mạnh mẽ, triệu chứng lây nhiễm là hai tay biến đỏ... Sau bảy ngày, người có tay đỏ đều bị điên mà chết, không ai có thể trị, cuối cùng hình thành tuyệt vực...

Mộng Ma Vọng Hải thành: Đại Lương Anh Tông năm thứ sáu, cư dân Vọng Hải thành liên tục nhập mộng, vừa ngủ sẽ không tỉnh... Cuối cùng toàn bộ người trong thành đều tử vong trong giấc mộng...

Kiếm Ma Bình Nam Châu: Đại Sở, Hiến Tông năm mười ba, Bình Nam Châu có Dã thiết tượng rèn ra một thanh bảo kiếm, chém sắt như chém bùn, sau đó tiến cống vào trong cung... Năm sau, Hiến Tông Đại Sở cầm thanh kiếm này giết Hoàng hậu, Thái tử, Hoàng tử, Phi tần tổng cộng năm mươi ba người... Hoàng cung Đại Sở lâm vào Ma vực, bên ngoài triều toàn lực muốn cứu viện, Tông Sư tử thương thảm trọng, cuối cùng tuyên cáo thất bại...

Quyển ghi chép liên quan đến ma này khiến thần sắc của Phương Tịch cũng trở nên nghiêm túc vô cùng: "So sánh với yêu... Lực lượng của ma rất đáng sợ, lại rất quỷ dị và vô giải."

Hắn nhìn một quyển cuối cùng thấy có ghi chép cả Yêu Ma Thụ của Thành Hắc Thạch.

Nhưng trừ chuyện đó ra thì khôn có một yêu ma nào là cây nữa.

Trong lòng Phương Tịch vô cùng bất đắc dĩ.

'Hơn nữa... Ma chân chính bạo phát lực lượng thì quả thật vô giải... Tỉ như Đại Sở hình như là tiền triều của Đại Lương, vậy mà lại bị một con Kiếm Ma hủy diệt...'.

"Vời toàn bộ lực lượng của triều đình Đại Sở cũng không giải quyết được một con Ma... May là số lượng Ma so với yêu là cực ít chứ không thì nhân tộc không thể sống sót ở thế giới này..."

Hắn chợt giật mình bước ra khỏi phòng.

Chỉ thấy trên bầu trời có một bóng đen đang lướt qua dãy núi đến đây.

Y dừng chân trên ngọn cây giữa rừng, chỉ cần điểm một cái thì đã có thể lướt qua tám trượng, nhìn từ xa thì như một con dơi lớn đang bay tới, một thân khinh công rất cao, bất ngờ đến cảnh giới kinh thế hãi tục.

"Người đến là ai? Mau báo tên ra!"

Phương Tịch đứng chắp tay, nhìn con dơi lớn kia thản nhiên nói.

"Hắc hắc... Tiểu bối vô lễ, để lão nhân gia hảo hảo dạy bảo ngươi."

Dơi lớn hạ xuống, lộ ra lão giả một đầu tóc bạc, nếp nhăn sâu, hai tai của lão tạo thành hình mỏ chim, mạnh mẽ xuất chiêu.

Thu thu!

Quyền pháp của lão vô cùng quái dị, xuất thủ rất nhanh lại mang theo âm thanh như tiếng chim.

"Xem Bách Chuẩn Quyền của lão phu."

Chân Cương kinh khủng hội tụ, cô động trên đầu ngón tay, lại mơ hồ tạo thành hình dáng của phi chuẩn.

"Đến hay lắm!"

Phương Tịch tán thưởng, tiện tay vỗ một cái, khí lưu trong hư không dường như đều theo cái vỗ này rơi vào lòng bàn tay của hắn hình thành một con đập.

Vô số phi chuẩn đâm vào con đập, phát ra tiếng hót vang chót tai, cuối cùng tiêu tán vô ảnh...

"Ngược lại là có mấy phần bản lĩnh, lại đến!"

Bóng đen gập lại đã đi đến bên cạnh Phương Tịch, tiếng chim hót chói tay vang lên.

" Bí kỹ - Bách Chuẩn Tề Minh!"

Trong phút chốc, thân thể của lão giả này bành trướng, nhưng hóa thành yêu ma trăm tay, vô số mỏ chim hiện ra, cùng nhau mổ Phương Tịch.

"Ăn một quyền của ta!"

Thần sắc Phương Tịch nghiêm túc, bất chợt quát to một tiếng rồi đánh ra một quyền như khai thiên:

"Bí kỹ - Hỗn Nguyên Vô Cực!"

Phanh phanh!

Vô số quyền ảnh cùng chỉ ảnh hỗn hợp, cương khí bắn ra bốn phía rơi lên bạch thạch trên mặt đất, hiện ra từng lỗ nhỏ.

Cuối cùng, nắm đấm của Phương Tịch và lão giả nện lên nhau, lực lượng thế mà lại tương đương.

"Hảo tiểu tử, lão phu Yến Chuẩn tán thành ngươi... A!"

Lão giả thấy thế, mặt lộ vẻ động dung, vừa định nói ra thân phận lại thấy trong ống tay áo của Phương Tịch bất chợt hiện ra một đạo kim sắc lưu quang lướt nhanh như gió, bay đến trước ngực của lão.

Trên ngực của lão lập tức hiện ra một tàng cương khí phòng ngự, nhưng do trước đó lão đã hao tổn quá nhiều rồi lúc đối quyền với Phương Tịch đã thu hút đi đại lượng tinh lực nên tầng cương khí này hiện ra vô cùng phù phiếm.

Chỉ ngăn được một chút đã bị kim sắc lưu quang xé rách, tiếp theo kiếm quang léo lên đã xuyên qua ngực.

"Phốc!"

Lão giả nhanh chóng lùi lại mấy bước rồi ngã ra mặt đất, nhìn máu đang chảy trên ngực, ngón tay run rẩy của lảo chỉ Phương Tịch: "Ngươi... Người trẻ tuổi không giảng võ đức... Đã nói là dùng nắm đấm, làm sao lại... Dùng kiếm? !"

"Đối với địch nhân, lại chú ý nhiều như vậy sao?"

Phương Tịch bước đến trước mặt lão giả, giơ nắm đấm lên chuẩn bị đánh xuống.

Lúc này, từ xa truyền đến tiếng hét to của Lệnh Hồ Sơn: "Lão Yến tử thủ hạ lưu tình, đây chính là..."

Sưu sưu!

Hai bóng người một trước, một sau bước vào trong nội viện, là Lệnh Hồ Sơn và một người trung niên có làn da cổ đồng.

Nhìn thấy một màn này, Lệnh Hồ Sơn còn tốt mà Chu Đồng thì trừng to mắt như chuông đồng: "Làm sao có thể? Yến lão..."

Mặc dù Yến Chuẩn tính tình cổ quái nhưng lại là cao thủ bài danh trước mười trong Tông Sư Hội.

Làm sao lại thua trong tay một vị Tông Sư tân tấn?

"A, lão Sơn, hai người này là ai?"

Trong lòng Phương Tịch đã có suy đoán, nhưng mà dù hắn đã biết rõ nhưng vẫn hỏi.

"Ha ha... Ta giới thiệu cho Phương huynh đệ, hai vị này là Yến Chuẩn, Chu Đồng đều là người Tông Sư Hội, đến đây để thương lượng công việc nhập hội cho Phương huynh đệ."

Lệnh Hồ Sơn nhãn châu xoay động, cười tủm tỉm nói, lão không nhắc đến chuyện khảo hạch.

"A, hai vị nhìn ta như thế nào, có đủ tư cách không?"

Phương Tịch ở trên cao nhìn xuống Yến Chuẩn, cười tủm tỉm hỏi.

"Đủ, đương nhiên đủ tư cách..."

Chu Đồng liếc mắt nhìn Yến lão đang nằm, vội vàng trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận