Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 331: Đại chiến

"Phương Tịch, ngươi ỷ vào lực lượng trận pháp giết ái đồ của bản tọa, bản tọa phải chém ngươi thành vạn mảnh, hình thần câu diệt, nếu không thì hận này khó tiêu!"

Du Côn nhìn chằm chằm Phương Tịch với ánh mắt vô cùng oán độc.

Rất rõ ràng vị Thái Thượng trưởng lão Du gia này đã hạn Phương Tịch vô cùng.

Phương Tịch thầm nghiêm nghị, trên mặt lại ra vẻ bất cần đời: "Kết Đan lão tổ... Ta sợ quá đi! Còn Nhan lão tổ đâu? Không ngại cùng ra, để ta kiến thức một phen thực lực Kim Đan của đại phái Nguyên Anh..."

"Hừ, đối phó ngươi chỉ cần một mình bảo tọa đã đủ, trước đó Tống gia cũng dựa vào trận pháp cấp ba và lão tổ Trận Pháp Sư Trúc Cơ viên mãn, bây giờ ở đâu?"

Tử sắc quang hoa liên tục nhấp nháy trong mắt của Du Côn, dường như y muốn nhìn thấu đại trận hộ đảo này.

Về phần Nhan lão tổ Kết Đan trung kỳ?

Đương nhiên là phụ trách chuyện tấn công Mộc Quốc Thanh Mộc Tông rồi.

Mặc dù Thanh lão quỷ bị trọng thương nhưng dù sao cũng là Kết Đan trung kỳ, nếu không có một vị Kết Đan trung kỳ khác kiềm chế thì vẫn rất phiền phức.

"Tống gia..."

Trên mặt Phương Tịch hiện ra vẻ kiên dè không thôi: "Chẳng lẽ Di Lăng Cốc các ngươi lôi kéo được Mộc đạo nhân?"

"Muốn phá trận pháp cấp ba, không chỉ có một cách, ếch ngồi đáy giếng như các ngươi sao biết được pháp môn của thượng tông thần diệu?"

Du Côn hừ lạnh, pháp lực cấp Kết Đan phun trào, từng cây cọc sắt đen nhánh thô to trong tay áo y bay ra.

Hống hống!

Ba con Hỏa Long chiếm giữ cọc sắt khiến uy thế đáng sợ bộc phát, tuyệt đối là bảo vật cấp ba.

"Có thể kiến thức một phen Phong Linh Thung mới chết, xem như cũng mà may mắn của ngươi!"

Trong lúc nói chuyện, Du Côn không ngừng đánh từng đạo pháp quyết vào cột sắt khiến chúng nhanh chóng to lên... Hiện ra thế tam tài!

Phanh phanh phanh!

Ba cây cọc hắc thiết nhưng trụ lớn đỉnh thiên lập địa, đánh ầm ầm vào trong địa mạch gần Long Ngư Đảo.

Nước hồ cuộn trào mãnh liệt, vô số bầy cá ngửa bụng, nổi lên mặt nước.

Toàn bộ linh mạch và địa khí phụ cận Long Ngư Đảo dường như bất ổn.

"Đây là..."

Sắc mặt Phương Tịch đại biến: "Pháp bảo quấy nhiễu địa mạch? !"

"Hừ, em như ngươi có nhãn lực... Ha ha, Phong Linh Thung này có thể tạm thời phong ấn địa mạch và linh khí... Dù Long Ngư Đảo của ngươi có một linh mạch cấp ba ẩn tàng thì bây giờ cũng vô dụng..."

Trong mắt Du Côn dị sắc liên thiểm, dường như y đã nhìn thấu trận pháp: "Ồ? Xem ra đúng là không có linh mạch cấp ba nào ẩn tàng... Bản lão tổ thật sự quá xem trọng ngươi, nhưng mà cũng vậy... Linh mạch cấp hai bị phong cấm như vậy thì càng khó phát huy... Bây giờ trận pháp của ngươi đã mất đi địa khí và linh mạch duy trì, chỉ có thể dùng linh thạch, uy lực hạ xuống đâu chỉ mấy thành?"

Bảo vật này là y mượn của Nhan lão tổ, sau khi dùng xong còn phải trả lại để tấn công sơn môn Thanh Mộc Tông.

Mặc dù vẫn kém hơn Hám Địa Đại Trận một chút nhưng đủ để suy yếu gần nửa uy lực của trận pháp cấp ba, đã đủ kinh người.

Trên Long Ngư Đảo, bởi vì địa mạch đã bị phong cấm, thậm chí còn phát sinh một trận địa chấn nhỏ.

Rất nhiều tu tiên giả hóa thành độn quang, nhìn lên trời lo sợ không thôi.

"Vội cái gì?"

Chung Hồng Ngọc thấy vậy, không khỏi khiển trách: "Phải tin vào đảo chủ... Ngài... Ngài..."

Nghĩ đến ba động pháp lực cấp Kết Đan trước đó, dù nàng cũng tái mặt nhìn qua Viên Phi Hồng.

"Kết Đan lão tổ đột kích..."

Trong tay Viên Phi Hồng đầy mồ hôi lạnh, chỉ có y mới biết rõ sự khủng bố của Kết Đan lão tổ, căn bản không phải Trúc Cơ có thể ngăn cản.

Nếu không phải trên Long Ngư Đảo còn có đại trận cấp ba thì y cũng sẽ tuyệt vọng chờ chết...

"Đảo chủ..."

Ánh mắt Thái Thúc Hồng lạnh lùng nhìn qua những tán tu kia: "Long Ngư Đảo đối với các ngươi không tệ, nếu tối nay các ngươi dám làm loạn, lập tức giết không tha!"

Bị Kết Đan lão tổ đột kích, nói không chừng sẽ có tán tu muốn bỏ gian tà theo chính nghĩa.

Cũng mà tu tiên giới cuối cùng vẫn là thực lực vi tôn.

Chỉ cần ba vị Trúc Cơ giữ vững được thì nhất thời cũng không xảy ra nhiễu loạn lớn gì - đương nhiên với điều kiện tiên quyết là đại trận hộ đảo vẫn còn.

Nếu không, quả thật là tan đàn xẻ nghé...

...

Rìa Long Ngư Đảo, sắc mặt Phương Tịch âm trầm như nước, chợ kháp pháp quyết, vô số sương mù màu đen dày đặc tuôn ra, bao phủ thân hình của hắn.

"Vùng vẫy giãy chết!"

Sáu con Hỏa Long lượn quanh người Du Côn, chợt bay ra một đạo khí tức kinh khủng của phù lục cấp ba.

Toàn thân phù lục này bộc phát ra ánh sáng màu bạc mãnh liệt, hư không những nơi nó đi qua dường như đều không ngừng vặn vẹo, chính là một tấm Phá Cấm Phù cấp ba!

Đặt ở bình thường, Phá Cấm Phù cấp ba không có bao nhiêu hiệu quả với trận pháp cấp ba, nhưng bây giờ thì như bùa đòi mạng.

Rầm rầm!

Phù lục rơi vào đại trận, bộc phát vô số ngân quang, đảo loạn hắc vụ, hiện ra bóng dáng Phương Tịch đang chạy trốn và đai phần cảnh tượng của Long Ngư Đảo.

Hống hống!

Trong long ngâm, Du Côn hóa thành một đạo hỏa quang, tốc độ vô cùng kinh người, đuổi theo Phương Tịch.

Sưu!

Sau khi người này chui vào trong trận pháp thì thần sắc chợt biến, sáu con Hỏa Long quanh người gầm rú, phun ra từng mảng lửa lớn.

Từng đoàn sương đen bao phủ đến, lập tức khép kín lại thông đạo do Phá Cấm Phù cấp ba phá ra, mặc lửa thiêu đốt cũng không làn nên chuyện gì.

"Cái gì?"

Trên mặt Du Côn lần đầu hiện ra một tia kinh sợ.

Tạp sát!

Tạp sát!

Trong hư không xung quanh y, cảnh tượng Long Ngư Đảo kia, thậm chí Phương Tịch đang bỏ chạy... Cũng như hoa trong gương, trăng trong nước mà vỡ vụn, một không gian đỏ thẫm xuất hiện.

Giữa không gian này có một cây đại thu đen nhánh vô cùng thô to, tán cây đen nhánh che khuất bầu trời.

Phương Tịch đang đứng dưới tàng cây, tay cầm một thanh linh kiếm màu xanh, xung quanh hắn có một vòng khôi lỗi cấp hai, đa phần đều là yêu thú.

Nhưng trong đó còn có bóng dáng mấy người.

Đặc biệt là một người ở giữa, tóc hoa râm, đầu rất lớn, trong tay cầm một cây trận kỳ lớn, đang không ngừng vung vẩy.

Một cỗ ba động pháp lực cường đại của Trúc Cơ hậu kỳ đỉnh phong đang không ngừng tuôn ra từ trên thân người này...

Cảnh này, khiến khóe mắt của Du Côn phải rụt lại: "Lăng lão ma? ! Còn có yêu thụ này... Cuối cùng đây là đâu? Trận pháp của ngươi sao không bị Phong Linh Thung ảnh hưởng? Không thể nào... Trừ phi trận pháp của ngươi sử dụng không phải linh khí!"

Yêu Ma Thụ hình thành Ma Vực, vốn không quá cần linh khí...

Vù vù!

Dưới sự khống chế của hắn, Cửu U Huyền Mộc Đại Trận oanh minh, từng đạoquang tụ đen nhánh không ngừng đánh xuống.

Trong hư không, rất nhiều xiềng xích như xúc tu tràn qua Du Côn.

Hống hống!

Da mặt Du Côn hơi rút lại, há mồm phun ra một đạo quang hoa đỏ thẫm, tiểu tráo bán trong suốt hiện ra, trên đó bốc lên Minh Hoàng Liệt Diễm, chính là Tam Dương Chân Hỏa đỉnh đỉnh đại danh ở tu tiên giới.

Đây là pháp bảo cấp ba - Tam Dương Chân Hỏa Tráo!

Tráo này phủ kín y, những cột sáng đen nhánh ở bốn phía đập lên, đều bị ngăn cản, những xiềng xích đen nhánh kia thì bị Tam Dương Chân Hỏa đốt cháy hầu như không còn.

Dù vậy, linh văn trên linh tráo này cũng nhấp nháy không ngừng, khiến Du Côn hơi biến sắc: "Quả nhiên trận này không bị ảnh hưởng và suy yếu... Thậm chí uy lực cũng có thể so với trận pháp cấp ba trung phẩm..."

"Ngao ô!"

Đáng tiếc, người này cũng không kinh ngạc quá lâu đã thấy khôi lỗi ở đối diễn đã bố trí chiến trận xong rồi.

Từng con khôi lỗi mở cái miệng to như chậu máu ra, phun ra trận kỳ hoặc trận bàn, quán chú rất nhiều pháp lực vào trong đó.

Từng đạo hào quang tối tăm mờ mịt xuất hiện, cùng tạo thành hư ảnh một con ngân sắc thiên lang vô cùng thần tuấn, đang ngẩng đầu lên trời hú giận dữ.

Dù là ở trong trận pháp nhưng dường như cũng có ánh trăng sáng tỏ chiếu xuống, khiến pháp lực của hư ảnh thiên lang kéo một mạch lên đến cấp ba!

Thiên Lang Chiến Trận!

"Sáo trận trong trận, liên hoàn trận pháp... Ngươi còn là Trận Pháp Sư cấp ba? !"

Du Côn cảm nhận được sự uy hiến của thiên lang, không khỏi thật sự sợ hãi.

Y có cảm giác tối nay đến tập kích Long Ngư Đảo là quyết định sai lầm.

Nhưng dù sao y cũng tôi luyện trong gian khổ, một khắc sau đã trảm diệt toàn bộ suy nghĩ, há mồm phun ra một viên châu đỏ rực.

Trong linh châu này dường như có chính con rồng nhỏ đang truy đuổi nô đùa, bên ngoài viên châu còn có rất nhiều phù văn nhấp nháy, du tẩu bất định.

Nó vừa mới xuất hiện đã bộc phát ra linh quang kinh người hóa thành ba cỗ linh hà đỏ thẫm rơi vào ba con Hỏa Long.

Hống hống!

Ba con Hỏa Long đang lượn quanh Du Côn lập tức lăng không cuộn một vòng, hình thể tăng vọt mấy lần, nanh vuốt sắc bén, đôi mắt cũng trở nên cực kỳ linh động, giương nanh múa vuốt nhào về phía hư ảnh thiên lang.

"Ngao ô!"

Thiên lang thân khoác ánh trăng, đánh ra một trảo, vô số thanh sắc cuồng phong hóa thành vòi rồng, bên trong đầy phong nhận.

Trong ba con Hỏa Long, một con tiến công chính diện, phun ra liệt diễm có thể dung kim hóa thiết, hai con khác thì một trái một phải, nhào qua thiên lang, hung hăng táp vào cổ của thiên lang.

Đáng tiếc... Thiên lang chỉ là một cái bóng mờ nên không có bao nhiêu tổn thương, vẫn tiếp tục phun phong nhận.

Hai con Hỏa Long ngẩn ngơ, chợt gầm rống, rơi vào trên thân Hỏa Long ở giữa.

Thoáng cái thân thể của con Hỏa Long này tăng vọt ba lần, mọc ra ba cái đầu, hóa thành một con Giao Long ba đầu có hình thể bằng với thiên lang, dây dưa chém giết với thiên lang...

Thần thức của Phương Tịch cũng không quá quan tâm đến trận quyết đấu này.

Bởi vì Du Côn cũng biết được, hung hiểm trong trận pháp này, chỉ có xử lý Trận Pháp Sư trước mới có thể thật sự giải trừ tình thế nguy hiểm.

Sau khi điều khiên ba con Hỏa Long dây dưa kéo thiên lang xong, y lại chỉ vào Phương Tịch.

Hống hống!

Ba con Hỏa Long cuối cùng của y chợt gào thét rồi bay nhào qua Phương Tịch ở dưới gốc Yêu Ma Thụ!

'Nhìn cây này rất tà dị, có lẽ chính là trận nhãn quan trọng của đại trận...'.

Du Côn biết rõ đại trận cấp ba có thể na di hư không, cũng không ôm ý nghĩ có thể lập tức hạ được Phương Tịch nhưng trận nhãn thì khó mà khinh động.

Dù bản thân Phương Tịch chạy thoát thì y cũng phải phá Yêu Ma Thụ này.

"Lên!"

Trong tay Phương Tịch hiên ra một trận bàn, trên đó có khảm nạm linh thạch thượng phẩm linh quang lập lòe, chợt nổi giận gầm lên.

Từng màn sáng đen nhánh xuất hiện bị ba con Hỏa Long đột phá.

Nhưng trong quá trình này, một con Hỏa Long đã bị mê vụ dẫn dắt, không biết đã na di đi đâu.

Đối mặt với hai con Hỏa Long tấn công, Phương Tịch hít sâu, tay cầm Thanh Hòa Kiếm, mạnh mẽ chém ra!

Xùy!

Một đạo kiếm quang màu xanh dài hàng trăm trượng tràn ngập thiên địa.

Tru Tiên kiếm khí cuồng thiểm, kiếm quang nuốt một con Hỏa Long vào trong, nhấp nháy vài cái đã khiến nó biến mất không còn tăm tích.

Kiếm khí còn lại thế đi không giảm, chém lên Tam Dương Thần Hỏa Tráo khiến món pháp bảo này cũng run lẩy bẩy.

"Pháp bảo cấp ba?"

Thần sắc Du Côn dữ tợn, pháp lực Kết Đan tuôn vào con Hỏa Long cuối cùng: "Ta xem ngươi có thể xuất mấy kiếm?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận