Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 939: Thổ địa bà

Mấy ngày sau. "Thọ nguyên của Thần đạo rất dài, đương kim Thiên tử thật ra chính là Thái tổ khai quốc Đạo Đình..."
Trong khách điếm. Phương Tịch ngồi xếp bằng, yên lặng dùng Khí Vận Cổ quan sát khí số. Hắn lật bàn tay, bảo vật của Thanh Đồng Quân lập tức xuất hiện trong tay. Thần Đạo Hóa Thân tọa trấn Hắc Sơn, hắn thì lấy hai vật này đi. Lúc này nhìn từ góc độ nhân quả thì thần ấn Thanh Đồng Quân bổ sung nhân quả đang hội tụ sinh ra sự dẫn dắt... "Gần như đã đến lúc rồi..."
Trong lòng Phương Tịch chợt hiện ra một loại minh ngộ. Rầm rầm! Đúng lúc này có tiếng đập cửa vang lên.
"Vào đi!"
Khóe miệng Phương Tịch mỉm cười thì đã thấy Cam Ngọc đẩy cửa bước vào.
"Vãn sinh bái kiến Đại Thánh. . ".
Cam Ngọc cung kính thi lễ rồi nói:
"Vãn sinh đã đưa bái thiếp rồi, chỉ là chờ Binh bộ duyệt vẫn cần thời gian, không bằng vãn sinh sẽ làm người dẫn đường giới thiệu phong cánh ở kinh thần cho đại thánh có được không? Trong khoảng thời gian này, vãn sinh đã bái phỏng tọa sự và hảo hữu đồng niên nên cũng hiểu thêm được một chút chuyện vì sao năm đó tiền triều bị diệt..."
"A? Như vậy rất tốt."
Phương Tịch cười càng tươi hơn:
"Đi trước dẫn đường... Nghe nói kinh thành có ba mươi ba phong cảnh, bây giờ cũng muốn nhìn thật kỹ một chút."
"Ngoại trừ Quỳnh Lâm Tuyết Hải không đúng lúc ra thì những phong cảnh còn lại cũng không kém..."
Lúc này Cam Ngọc chắp tay thi lễ rồi đi trước dẫn đường... . "Ba mươi ba cảnh của kinh thành vang danh thiên hạ... Ví dụ như hoa khôi của thanh lâu, tư sắc văn thải đương nhiên rất tốt."
Cam Ngọc dẫn Phương Tịch, hai người chống gậy mang giày, ăn mặc gọn gàng du lãm khắp nơi. Sau khi nhìn cảnh miếu Thành Hoàng náo nhiệt thì Cam Ngọc thản nhiên nói. "Ha ha, không nhờ một thư sinh nho nhỏ như ngươi lại có kiến giải về phong cảnh của kinh thành."
Phương Tịch cười ha ha:
"Sau đó thì sao?"
"Chỉ là thỉnh cảnh đã vang danh từ lâu như vậy cũng như danh kỹ của thanh lâu, dù thanh danh lớn, cảnh sắc cũng không tệ nhưng cuối cùng thua ở dã thú, không bằng một số bịch ngọc tiểu gia, mặc dù thanh danh không hiện nhưng lại có diệu dụng rất đặc biệt..."
Cam Ngọc gật gù đắc ý nói:
"Trong kinh thành này vẫn còn mấy chỗ không hiện thanh danh nhưng vẫn đáng để đến một lần..."
"Ừ, đi trước dẫn đường... Dù là hoàng cung thì bản đại thánh muốn đến là đến."
Phương Tịch nói mà mang ý riêng. Cam Ngọc không đổi sắc mặt, đi trước dẫn đường như đang tận chức tránh hướng dẫn du lịch:
"Đại thánh có biết cách đây không xa có một nơi có phong cảnh rất đẹp còn có một đoạn cố sự không?"
Y duỗi tay ra chỉ về hướng miếu Thổ Địa kia. Trong lòng Phương Tịch chấn động nhưng trên mặt lại không có vẻ gì:
"Chẳng qua chỉ là một miếu Thổ Địa có đáng là gì?"
"Miếu này khác, vẫn còn sót lại ở dưới Đạo Đình và miếu Thành Hoàng nên đương nhiên phải có cố sự... Đại thách du lịch khắp thiên hạ nên đương nhiên đã thấy nhiều miếu Thổ Địa, chỉ thờ cúng Thổ địa nhưng đại thánh có từng thấy miếu Thổ Địa cùng thờ Thổ địa công và Thổ địa bà không?"
Cam Ngọc cười nói. "Chuyện này... Thật sự chưa từng gặp."
Phương Tịch nhớ lại rồi hơi chần chừ. "Miếu này chính là nơi cùng thờ Thổ địa công và Thổ địa bà hiếm có trong thiên hạ... Cũng có liên quan đến chuyện tiền triều bị diệt."
Cam Ngọc dẫn Phương Tịch đến trước miếu Thổ Địa đổ nát kia. Miếu này vẫn vắng vẻ hương hỏa như trước, cửa đầy lá khô, chỉ có một lão ẩu mặt y phục rách rưới, tóc bạc phơi đang cầm chổi quét lá. "Hả? Có liên quan đến chuyện tiền triều bị hủy diệt sao? Xin lắng tai nghe..."
Phương Tịch và Cam Ngọc cùng bước vào cửa chính của miếu Thổ Địa, lộ ra vẻ mặt rất hứng thú. "Năm đó..."
Bóng cây in lên mặt của trên mặt Cam Ngọc khiến thần sắc của y cũng trở nên âm tình bất định:
"Thiên Đình trị thế, Thần đạo trị người... Theo lời đồn thì trời đất giống như đất trời của chúng ta có số lượng nhiều đến mức không đếm được, tất cả đều do Thiên Đình quản lý, Thiên Đình chính là Thiên Đạo, chấp chưởng Thiên Điều... Cho dù có vương triều rất hiếu chiến, bách tính cầm vũ khí đứng lên cũng chỉ ban cho Long khí của Chân Long, còn không chỉ cho một người mà là để thiên hạ tranh long, phe thắng cuối cùng sẽ thay đổi hoàn toàn."
"Bởi vậy dù tiền triều có tham ô hoành hành, dân chúng lầm than cũng không lập tức sụp đổ... Thật ra, tiền triều sụp đổ... Là ngoài ý muốn."
"Ngoài ý muốn?"
Phương Tịch bước vào chính đường thì thấy Thổ địa công thiếu niên kia mặc một bộ hoàng bào, khuôn mặt rất tuấn tú, tinh thần đầy phấn chấn đứng trên bàn thờ. Điện thờ còn lại vẫn chỉ có một nửa chiếc váy. "Năm đó... Thái tử tiền triều phụng lệnh ly thanh thần chích trong thiên hạ... Bắt đầu xem xét từ kinh thành, cái gọi là ly thân thật ra chính là thanh lý những mao thần có ít tín đồ, thần lực suy yếu, đồng thời tiêu diệt tà tế dâm từ, chính là chuyện thanh nguyên... Thái tử có quyền này có thể từ từ thu nạp quyền hành của Thần đạo là biểu hiện chuẩn bị kế nhiệm..."
Cam Ngọc cười nói:
"Lúc ấy Thái tử vừa ra sẽ có trăm thần đi theo, một lời có thể định hưng suy, tăng hoặc phế phẩm cấp của thần chính, uy thế thật sự không có gì sánh kịp... Cuối cùng tra xét đến ngôi miếu Thổ Địa này."
"Lúc ấy miếu Thổ Địa này cũng không có bao nhiêu hương hỏa, thờ Thổ địa công và Thổ địa bà... Nhưng hai thần này đều khuyết vị. Thái tử thấy vậy thì giận dữ, lập tức truyền lệnh truy hồi sắc phong, hủy thần từ..."
"Chậm đài... Thổ địa công và Thổ địa bà này đâu? Ngôi miếu này được thành lập khi nào?"
Phương Tịch nghi ngờ hỏi. "Có lẽ là tiền triều trước nữa, cũng có lẽ càng lâu hơn... Ai mà biết được chứ?"
Cam Ngọc cười:
"Thọ nguyên của thần chích rất dài, trải qua thay triều đổi đại mấy lần, căn nguyên trước đó thế nào đã không thể tra rõ nữa... Triều đình kế tiếp đa phần đều dựa vào thần lực, tín ngưỡng, hương hả của những thần chích đó... Để thừa nhận!"
Phương Tịch đã hiểu, chuyện này cũng giống như vương triều phàm tục thay đổi triều đại. Nếu thế gia tiền triều là phái có thực lực ở địa phương thì hầu như đều được trấn an và thừa nhận, thậm chí còn có thể thừa nhận khế đất của tiền triều. Đây cũng là phương pháp thống trị vững chắc! Mà cách phân biệt chính là xem kẻ đó có thực lực hay không! Nếu thực lực cường đại thì vẫn tán thành, nếu thực lực không mạnh thì quyền sinh sát trong tay. Trên thực tế vẫn phải lôi kéo phái có thực lực. Ở Thần đạo thì biểu hiện này càng rõ hơn. Dù sao thần lực mạnh hay yếu chỉ cần nhìn một cái là có thể biết rõ. Miếu Thổ Địa gần như là cấp địa chích thấp nhất, hai vị thần cũng đã biến mất, vậy thì đương nhiên phải san thành bình địa, dọn trống chỗ. Vốn dĩ miếu thờ Thổ địa công và Thổ địa bà này vẫn có thể lừa gạt qua cửa nhưng khi Thái tử chủ trì giám sát Thần đạo thì không thể dấu nữa. "Sau đó thì sao?"
Phương Tịch hỏi, ánh mắt thì nhìn về phía điện thờ Thổ địa bà. "Đêm đó... Thái tử đã nằm mơ thấy có một lão ẩu chạy đến cầu tình, tự xưng là Minh phu nhân Thổ địa bà, khẩn cầu Thái tử để miếu Thổ Địa lại."
Giọng của Cam Ngọc dường như ngưng trọng hơn một chút:
"Nhưng khi Thái tử tỉnh lại thì giận dữ... Hô lên tiểu thần sao dám yểm trấn ta? Sau đó đã sai người đập miếu Thổ Địa... Nghe nói lúc định phá tượng Thổ địa công thì tượng Thổ địa bà tự động bay ra, cản thay một kích, sau đó tượng Thổ địa bà đã nổ thành mảnh vụn, chỉ còn lại phần này..."
"Địa long ở kinh thành bất chợt trở mình, nghe nói tử thương hơn mười vạn... Còn Long khí của tiền triều cũng bị thiên khiển, bởi vậy mà quốc vận đứt gãy, sau đó Thái tổ khai triều Đạo Đình mới thừa cơ nổi dậy..."
"Một khi cực thịnh thì lại bại nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi, thật sự là hiếm thấy."
Phương Tịch cũng thở dài:
"Minh phu nhân? Không biết là thần chích nào?"
Dù là Thành hoàng cũng không làm được chuyện như vậy. Mà dù có làm thì cũng sẽ bị thiên khiển! Vị Minh phu nhân kia chắc chắn là một tồn tại kinh khủng của Thần đạo, Thổ địa bà chẳng qua chỉ là ngụy trang. "Minh giả, minh dã... Minh phu nhân, đương nhiên chính là Minh phu nhân!"
Cam Ngọc như cắn răng nói. "Minh phu nhân? Chẳng lẽ là Minh Thổ Nữ Quân?"
Phương Tịch nghĩ đến một khả năng. Thế giới này có khái niệm luân hồi, nghe nói sau khi người bình thường chết nếu không được triều đình sắc phong, không trở thành Âm thần thì một tia hồn phách sẽ vào Minh Thổ! Thậm chí không chỉ là thế giới này mà phàm là hồn phách thế gian đều do Thiên Đình quản lý, tất cả đều phải về Minh Thổ! Mặc dù Minh Thổ Nữ Quân này vẫn bị Thiên Đế quản lý nhưng cũng là đại thần chư hầu một phương. Phất tay một cái khiến một thế giới nho nhỏ bị báo ứng, dù có phản phệ cũng chỉ như kiến vàng lay cây. "Minh phu nhân?"
Phương Tịch nhìn tượng thần chỉ còn lại một đoạn mép váy thì không khỏi trầm mặc:
"Tình này... Cũng động lòng người, chỉ là trong đó có điểm đáng nghi ngờ, Thái tử tiền triều không phải kẻ ngu, Thần đạo dùng lực vi tôn, hắn là Thái tử Thần đạo, luận phẩm cấm gần như vượt qua chính nhất phẩm một bậc, lại bị Minh phu nhân nhập mộng, sao lại không biết thần lực và vị cách của bà ta vô cùng kinh người, sao dám tiếp tục động thủ?"
Mặc dù con người dưới cơn nóng giận thì chuyện gì cũng dám làm nhưng có thể lăn lộn trở thành Thái tử ở dưới Thiên tử Thần đạo thì cũng không đến mức không khôn ngoan như vậy. "Còn có một điểm đáng ngờ nữa, đó chính là Thổ địa bà là Minh Thổ Nữ Quân, vậy Thổ địa công là ai?"
Hắn nhìn Thổ địa công thiếu niên kia, cảm thấy mặc dù tượng của đối phương đã phai màu nhưng đôi mắt đen nhánh thâm thúy, dường như đang có một ánh mắt từ trên chín tầng trời nhìn xuống. "Mặc dù Minh Thổ Nữ Quân là tước Thiên quân cao quý, thậm chí có thể tùy ý đánh giết Thiên tử... Nhưng cũng không thể khiến quốc vận đứt gãy một sớm mai, nhất định phải giáng thiên tai nhân họa, khiến nhân gian đại loạn mấy chục năm mới có thể làm được."
Cam Ngọc lại cười lạnh:
"Có thể trong chớp mắt đoạn Long khí và thiên trụ của một giới đương nhiên chỉ có 'Trời'! Cái gọi là phạm tội với trời, không thể cầu xin, chính là như vậy!"
"Thì ra là vậy..."
Phương Tịch nhìn Thổ địa công thiếu niên thì không khỏi kinh ngạc".
"Thì ra Thiên Đế của Thiên Đình, ban đầu cũng chỉ là Thổ địa một phương sao?"
Chức Thổ địa rất nhỏ, nắm thôn trấn đủ lớn thì có thể lên tòng cửu phẩm. Nhưng nếu như Bạch Cam Thôn của Cam Ngọc thì không thể có Thần phẩm, không khác gì viên lại! Từ thân phận hèn mọn như vậy leo lên đến vị trí Thiên Đế cửu cửu chí tôn, thật sự đã rất chuyên tâm. Trong mắt của Phương Tịch thật giống như có một phàm nhân ở Nhân Gian giới tu luyện thành Nguyên Thần Chân Tiên! "Đúng vậy!"
Cam Ngọc nghiêm mặt nói:
"Thái tử tiền triều vô tri, dám hủy miếu của Thiên Đế và Minh Thổ Nữ Quân, khiến quốc vận của triều định bị cắt đứt... Đạo Đình lấy đó làm gương nhưng cũng chôn giấu chuyện này rất sâu, không cho phép bất kỳ ai biết."
"Cho nên, ngươi không phải Cam Ngọc."
Phương Tịch nhìn 'Cam Ngọc' rồi cười nói. "Đúng vậy!"
Trên người 'Cam Ngọc' có một tia khí tử thanh phóng lên cao, trong đó có một thiên tế văn của Thiên tử:
"Thần Tổng lý sơn hà cáo thiên, có Tà Thần vực ngoại xâm lấn thiên địa ta, xin Thiên Đế minh giám, chém giết!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận