Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 231: Xuất thủ

Khởi bẩm tôn chủ, Nguyễn Tinh Linh đã Trúc Cơ thành công, sắp về Đào Hoa Đảo!

Ông lão dùng máu viết một hàng chữ, sau đó định kích phát Vạn Lý Truyện Tín Phù.

Một khắc sau!

Một bàn tay pháp lực màu xanh chợt xuất hiện, bắt lại ngọc phù.

"Hả?"

Ông lão chấn kinh nhảy ra, trong tay xuất hiện pháp khí và phù lục.

Nhưng chờ đến khi y nhìn rõ người đến thì không khỏi hiền ra vẻ khổ sở: "Công tử..."

Xuất hiện trước mặt ông lão rõ ràng là Phương Tịch!

Ông lão này đương nhiên là Lô Quá.

Dưới sự cố tình theo dõi và dùng thần thức lướt qua của Phương Tịch thì chuyện đối phương phản theo dõi và dịch dung chỉ là trò cười.

"Không ngờ, công tử lại chú ý một tiểu nhân vật như ta, Lô Quá ngã không oan... Chỉ là không biết tại sao lại vậy?"

Lô Quá gượng cười.

"Đương nhiên là Nguyễn Tinh Linh Nguyễn đảo chủ trước khi chuẩn bị đi đã dặn ta chú ý ngươi một chút... Hành tung của ngươi đã sớm bại lộ, chỉ là không tự biết mà thôi, nếu không thì sao đảo chủ ra ngoài còn đặc biệt dẫn ngươi theo?" Phương Tịch nhìn người này lại chợt nhớ đến hài nhi trong tã lót ở Đào Hoa Đảo mấy chục năm trước: "Ngươi có biết... Vì sao ta đặt tên cho ngươi là Lô Quá không?"

"Từng có thì đổi?" Lô Quá cười nhạo: "Ta có gì sai đâu? Mà khiến công tử đối đãi mấy chục năm cũng như một ngày vậy?"

Phương Tịch chắp tay sau lưng, không khỏi trầm mặc: "Lỗi của ngươi, có lẽ ở chỗ... Vẫn quá yếu!"

"Đúng vậy, tiểu nhân quá yếu..." Lô Quá cười thảm: "Lúc đầu đã nhận mệnh... Lại không ngờ ở Long Ngư Đảo lại bị người khác phát hiện, bị buộc ở giữa..."

Thật ra Lô Quá đã từ bỏ cừu hận với Nguyễn gia từ lâu, dù sao thì chênh lệch cũng quá lớn...

Thế nhưng trong trận chiện ở Long Ngư Đảo trước đó, y tự nhận là bản thân đã ẩn nấp rất tốt nhưng thật ra là tên ma tu Trúc Cơ kia đang đùa y.

Sau khi kẻ đó vơ vét phủ khố Chung gia xong đã bắt y ra, sao đó hỏi y muốn chết hay muốn sống?

Lô Quá không có lựa chọn khác.

Cũng may mà đối phương hào phóng, chỉ cần cung cấp chút tin tức của Đào Hoa Đảo đã ban thưởng rất nhiều.

Đúng vậy, dựa vào những ban thưởng của đối phương, Lô Quá mới có thể thoát khỏi tai họa ngầm khi căn cơ bị hao tổn mà tấn thăng Luyện Khí hậu kỳ.

"A? Là ai đang ép ngươi?"

Thật ra trong lòng Phương Tịch đã sớm suy đoán ra, nhưng vẫn muốn xác nhận lại.

"Là..."

Tiếng nói của Lô Quá vừa vang lên thì thần sắc chợt biến, ôm lấy cổ của mình.

Trên da của y có lít nha lít nhít tơ máu như lưới xuất hiện, khiến mắt y trồi ra, thần sắc rất hoảng sợ: "Cứu..."

Một khắc sau, người này đã ngã trên mặt đất, đoạn tuyệt khí tức.

"Xem ra trong lúc bất tri bất giác đã bị gieo xuống cấm chế đặc thù, không được lộ ra chút tin tức nào?"

Phương Tịch chắp tay sau lưng, gương mặt lạnh như băng.

Oanh!

Không bao lâu sau, hắn bắn ra một hỏa cầu hóa thi thể Lô Quá thành tro bụi...

Phương Tịch người mặc thanh bào, thân như tùng bách, đứng đó cả nửa ngày rồi chợt lấy ngọc giản ra.

Đây chính là bí tịch Huyền Âm Công mà ngày đó Nguyễn Tinh Linh giao cho hắn.

Ở sau bí tịch, ngoại trừ căn dặn chú ý Lô Quá ra còn có một hàng chữ nhỏ - 'Đào Hoa có biến, cần gấp Thanh Hòa giúp đỡ... Dùng bí mật Kết Đan cùng hưởng...'.

"Nàng sợ ta không đi, lại còn lấy bí mật gia tăng tỉ lệ Kết Đan để dụ ta?"

Phương Tịch sờ cằm.

Mặc dù hắn Trúc Cơ tương đối thuận lợi nhưng hắn không phải linh căn thiên phẩm, đối với chuyện Kết Đan vẫn luôn có chút nghi nan.

Dù là chân truyền Trúc Cơ của đại tông Nguyên Anh cũng không dám nói mình nhất định có thể Kết Đan thành công.

Phàm là gia tăng thêm chút xác suất đều là tốt.

"Lời của nàng... Có tin được không?"

"Giao tình bốn mươi năm, uy tín của nàng vẫn phải có."

"Sau đó, là vấn đề có nguy hiểm hay không... Sự nguy hiểm của Hồ Vạn Đảo ta biết, chính là dư nghiệt của Tư Đồ gia, Tư Đồ gia bị diệt môn cũng không lôi ra được chiến lực Kết Đan thậm chí Giả Đan... Có thể thấy cũng cỉ có Trúc Cơ kỳ, nhiều lắm thì tăng thêm một tên Diệp tán nhân Trúc Cơ trung kỳ... Cần cẩn thận ma công và luyện thi quỷ bí..."

"Chuyện mua bán này... Vẫn làm được!"

Một khắc sau, hắn lấy khôi lỗi phi hành cấp hai ra, nhảy lên.

"Điểu nhi, mang ta đến Hồ Vạn Đảo!"

Thu!

Khôi lỗi phi hành cấp hai phát ra tiếng hót dài, rồi đập cánh chim đen có điểm điểm ánh vàng, hóa thành một đạo lưu quang, biến mất giữa không trung.

Hồ Vạn Đảo.

Màn đêm mông lung, sương, sóng trên mặt hồ mênh mông.

Phương Tịch đã sớm hạ độn quang xuống rồi thả Đại Thanh Ngư ra: "Con cá ương, ra làm việc!"

Đại Thanh Ngư phun ra một cái bong bóng lớn, bao phủ cả người Phương Tịch cùng im lặng không tiếng động lặng vào trong hồ.

Dù sao thì con cá ương này cũng là yêu thú cấp một đỉnh cấp, Thủy Độn Thuật cũng không kém.

Hao hết nửa đêm mới một đường bơi đến phạm vi Đào Hoa Đảo, lại chui vào hang ngầm mà Yêu Ma Thụ dùng để bắt cá ở Phỉ Thúy Nhai mà vào trong động đá vôi.

Động đá vôi không còn Thái Tuế và Yêu Ma Thụ nên rất trống trải.

"Không ngờ, lại trở về rồi..."

Phương Tịch vuốt ve vách đá ẩm ướt, dấu tích mình tự tay mài giũa, không khỏi cảm khái.

Lần này hắn dám trở về là vì rất tự tin vào năng lực giữ mạng của mình.

Dù sao thì mèo lớn mèo nhỏ của Diệt Thiên Minh chỉ có hai, ba con, cao nhất chỉ là Trúc Cơ kỳ, đánh không lại thì chạy trốn vẫn được.

Hơn nữa cũng chỉ là đến hỗ trợ xuất thủ một lần, không có khả năng dừng mãi ở vũng nước đục Hồ Vạn Đảo này.

Nếu tình huống xấu nhất xảy ra, cùng lắm thì xuyên không đến Đại Lương thế giới, lại trồng cây mà sống đến khi dịch nhân chết hết.

Đại Lương có Yêu Ma Thụ như trồng cây duyên thọ, dù là Kim Đan, Nguyên Anh cũng không sống lâu bằng hắn.

Sau một phen cảm khái, Phương Tịch lại dọc theo mật đạo trở về Tu Luyện thất trong Tứ Hợp Viện của mình.

Một tiếng cọt kẹt, cửa phòng mở ra.

Phương Tịch đứng chắp tay, nhìn lướt qua tiểu viện đã sống hơn ba mươi năm: "Vi Nhất Tịch quản lý chỗ này cũng không tệ lắm."

Hắn cầm Ẩn Thân Phù, rời khỏi trạch viện, thần thức đảo qua lại thấy Hải Đại Quý.

Tá điền này đang tĩnh tọa nghỉ ngơi, trên mặt có ánh sáng trong suốt, tu vi khoảng Luyện Khí trung kỳ.

Còn Vương quả phụ thì đã không thấy đâu.

"A... Tốc độ khôi lỗi cấp hai của ta quá nhanh, trở về còn sớm hơn Nguyễn Tinh Linh... Bây giờ có thời gian để bố trí một phen."

Phương Tịch lật tay, lấy Ất Mộc Thần Lôi Trận đã được hắn tu bổ ra.

Tiểu Vân Vũ Trận ở Phỉ Thúy Nhai là hắn tự tay bố trí nên đối với mỗi tấc đất ở đây hắn đều nhớ kỹ trong lòng.

Lúc này hắn bố trí thêm Ất Mộc Thần Lôi Trận ở bên trong Tiểu Vân Vũ Trận bất quá chỉ là một cái nhấc tay.

Sau khi bố trí trận pháp xong hắn cũng không lập tức mở ra.

Ất Mộc Thần Lôi Trận sớm đã tàn tạ, công năng ẩn giấu không còn, sau khi mở ra thanh thế rất lớn, sợ là Tiểu Vân Vũ Trận cũng chưa chắc có thể giấu được.

Hôm sau, Phương Tịch đã ở lại trong Tứ Hợp Viện, tiện thể vào hầm rượu lấy ra một bình Đào Hoa Nhưỡng.

Ngoài cửa, Hải Đại Quý vẫn làm việc chăm chỉ, y không dám mạo muỗi xâm nhập đại trạch của gia chủ.

Ban đêm.

Hồ Kính Nguyệt.

Một đạo hào quang bay đến, hạ xuống đại trạch Nguyễn gia.

Rừng đào bên hồ, một con mộc khôi lỗi ký sinh trong cây đào, yên lặng nhìn.

"Bắt đầu rồi..."

Trong Tứ Hợp Viện, Phương Tịch uống một hớp Đào Hoa Nhưỡng.

Tranh!

Trong đại viện Nguyễn gia, một âm thanh tì bà chợt vang lên, mang theo ý kim qua thiết mã.

Ầm ầm!

Một căn phòng bị nghiền nát, hai vệt độn quang một trước một sau bay lên không trung, kinh động vô số tiểu tu Luyện Khí ở dưới.

"Là đại tu Trúc Cơ..."

"Người ôm tì bà kia, là đảo chủ? Đảo chủ đã Trúc Cơ rồi sao?"

"Địch nhân đang giằng co với đảo chủ là ai?"

Đại lượng tu sĩ Luyện Khí nhìn cản này, nhao nhao há hốc mòm, sau đó liên tục không ngừng mở trận pháp bảo mệnh ra.

Trong trận chiến của Trúc Cơ, họ có thể giữ được mạng nhỏ của mình đã là không tầm thường.

Thật ra, vừa rồi Nguyễn Tinh Linh tiện tay kích thích sóng âm của tì bà đã khiến rất nhiều tu sĩ Luyện Khí hôn mê.

"Tốt... Không ngờ ngươi ngoại trừ Trúc Cơ ra lại đã chuẩn bị sẵn linh khí, bản tọa thật sự đã coi thường ngươi."

Một người áo đen đứng chắp tay ở đối diện Nguyễn Tinh Linh, y đứng thẳng trên một dám mây đen, bên hông đeo đai lưng vàng, âm điệu quái dị.

"Tư Đồ Gia ngươi quá khen, bất kỳ tu sĩ nào giao dịch với ma tu các người đều phải lưu lại thủ đoạn."

Nguyễn Tinh Linh Bạch Ngọc Tỳ Bà, ngón tay vuốt nhẹ.

Âm thanh tựa như viên châu lớn châu nhỏ rơi xuống khay ngọc, vô số sóng âm đảo qua bốn phía bóng tối như lưỡi đao.

"Ngang!"

Một con Phi Cương mặc khôi giáp đen nhánh bị ép ra khỏi bóng tối, trên người nó lại xuất hiện từng vết thương như bị lưỡi đao vô hình cắt qua.

Răng nanh của nó lộ ra ngoài, đôi mắt đỏ tươi, gào với Nguyễn Tinh Linh như đang thị uy.

"Cô nàng giỏi, sao ngươi lại nhận ra bản tọa?" Tư Đồ Gia kết pháp quyết, kéo Phi Cương lại bên cạnh, rất hứng thú hỏi.

"Tiểu nữ bất tài, đối với giọng nói của bất kỳ người nào cũng nhớ rất rõ... Dù ngươi cố ý cải biến âm điệu nhưng âm sắc vẫn khiến người ta nhớ như in, dù sao thì lúc trước ngươi vẫn là một trong mấy người Tư Đồ gia có khả năng đột phá Trúc Cơ nhất..."

Nguyễn Tinh Linh cười duyên, ngọc thủ gảy liên tục, phi nhận sóng âm vô hình liên tục bay ra.

Tư Đồ Gia trốn sau lưng Phi Cương, xem con luyện thi này như tấm thuẫn.

Phi Cương da dày thịt béo, dù bị cắt tổn thương thì sau đó rất nhanh đã khôi phục lại.

"Không tệ, không tệ... Bản tọa thật sự hơi tiếc."

Tư Đồ Gia cười quái dị, chà hai tay, bốc lên một ngọn lửa đen, bên trong có âm thanh sấm sét.

Y nhẹ nhàng khoát tay, thì ngọn lửa đen hóa thành quái điểu, tản ra ba động pháp lực mạnh mẽ bay đến Nguyễn Tinh Linh.

Quái điểu chưa bay đến mà nhiệt độ đã tăng cao khiến tóc của Nguyễn Tinh Linh cũng sắp quéo lại.

Thần sắc của nàng khẽ biến, lấy ra phù lục xanh thẫm.

Sau khi kích phát, trong phương viên vài trăm mét dường như rơi vào mùa đông giá rét, nhiệt độ không khí giảm mạnh, có hàn băng sinh ra, hóa thành tường băng rất dày.

"Ma hỏa của bản tọa không phải là thứ mà Băng Tường Thuật có thể ngăn cản... Nhanh!"

Tư Đồ Gia kết pháp quyết, mỏ của quái điểu lửa đen mổ một cái lên tường băng.

Rầm rầm!

Trung tâm của tường băng khổng lồ trong nháy mắt đã bị đốt ra một lỗ thủng.

Nguyễn Tinh Linh biến sắc, pháp lực điên cuồng rót vào trong tì bà, tì bà phát ra một tiếng thanh minh.

Một làn sóng vô hình lướt qua hỏa điểu đen, chẻ nó ra làm hai.

"Nói thật, ngươi thật sự vượt qua dự đoán của bản tọa, vừa Trúc Cơ đã có chiến lực như vậy, sau này còn đến mức nào nữa?"

Tư Đồ Gia chợt nhe răng cười, hai tay kháp quyết: "Huyết chú hiện!"

Nguyễn Tinh Linh biến sắc, pháp lực trong cơ thể liên tục ba động, trên người hiện ra đường vân máu.

"Lúc trước ngươi nhận sự giúp đỡ của ta, nên biết sẽ có ngày hôm nay... Đến lúc trả lại rồi!"

Tư Đồ Gia huýt sáo, Phi Cương cấp hai bên cạnh lập tức bay ra, lợi trảo chụp vào Nguyễn Tinh Linh.

Ba!

Móng vuốt đen kịt của cương thi chỉ phí công cào qua một huyễn ảnh.

"Huyễn Thân phù? Không có khả năng... Cô ta có thể thoát khỏi Huyết Chú Tâm Ấn của bản tọa sao?"

Tư Đồ Gia quá sợ hãi, lại cẩn thận cảm ứng: "Không đúng... Chỉ thoát được một phần, ở bên kia!"

Y hóa thành một đạo hắc quang, điên cuồng đuổi theo hướng đông.

Cách đó không xa, Nguyễn Tinh Linh ôm tì bà, dây lụa phất phới như Đôn Hoàng phi thiên, song phương một đuổi một chạy, trong nháy mắt đã lướt qua hơn mười dặm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận