Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 666: Long Chương bí phù

Chung Hồng Ngọc nhìn Phương Tịch dường như vĩnh viễn là thiếu niên ở dưới gốc Yêu Ma Thụ, thần sắc của nàng rất phức tạp.

Nàng cũng đã làm bạn với Phương Tịch lâu nhất trong những người kia, nàng đã chứng kiến từng nhóm tu sĩ đến rồi già đi, sau đó tọa hóa...

Thời gian vô tình!

Đến bây giờ, dù nàng đã phục dụng linh đan kéo dài tuổi thọ thì cũng chỉ có thể sống thêm được mấy chục năm nữa thôi.

'Có lẽ, chỉ có nữ tử như Linh Thù, Liễu Nhứ... Còn có Thủy Linh Tâm mới có thể bầu bạn với công tử lâu hơn...'.

Nghĩ đến ba nữ tu Nguyên Anh kia thì Chung Hồng Ngọc khó tránh khỏi sinh ra cảm giác tự ti mặc cảm và buồn bã.

"Không tệ..."

Phương Tịch dùng thần thức quét qua, lại như tương đối hài lòng: "Di chứng khi Kết Anh thất bại cũng đã dưỡng tốt rồi..."

Bước toái đan thành anh vạn phần hung hiểm, nếu thất bại thì chín thành tu sĩ đều sẽ vẫn lạc.

Nhưng Phương Tịch lại biết, ở tu tiên giới không có chuyện gì là không thể.

Đối với đa phàn tu sĩ, Giả Đan bị khóa chặt tu vi, không thể tu luyện tiếp nhưng thật ra vẫn có phương pháp tán đan.

Toái đan thành anh cũng như vậy, trước đó Phương Tịch đã truyền cho Chung Hồng Ngọc một bí thuật, khiến lúc nàng Kết Anh thất bại vẫn có thể thu nạp lại một phần đan nguyên, hợp lại thành Kim Đan.

Chỉ là tu vi tất nhiên sẽ bị hao tổn nhiều.

Cũng may bây giờ Phỉ Thúy Đảo chiếm hai đại tu tiên vực là Nam Hoang và Tây Mạc nên có không biết bao nhiêu tông môn Nguyên Anh tranh nhau dâng lễ.

Đan dược giúp tu sĩ Kết Đan tăng tiến pháp lực không thiếu chút nào.

Đến bây giờ thương thế của Chung Hồng Ngọc đã hồi phục, còn khôi phục cảnh giới Kết Đan viên mãn.

"Hồng Ngọc vô dụng đã lãng phí một viên Hóa Anh Đan quý giá..."

Chung Hồng Ngọc nhẹ nhàng thi lễ.

"Bỏ đi..."

Phương Tịch mỉm cười: "Gần đây ta nghiên cứu thành công một bí phù nhưng lại thiếu người làm thí nghiệm."

"Hồng Ngọc nguyện giúp công tử thử phù."

Chung Hồng Ngọc không chút chần chừ mà nói thẳng.

"Rất tốt."

Phương Tịch bảo Chung Hồng Ngọc đến bên cạnh nhìn phù lục trên bàn.

Tấm phủ lục này mỏng như cánh ve, hơi trong suốt, Chung Hồng Ngọc lại không nhìn ra là da của loại yêu thú nào luyện thành.

Mà trên phủ chỉ màu vàng nhạt có khắc một phù văn tử sắc.

Đầu phù, gan phù, chân phủ... Đều rất kỳ lạ, nhìn như từng con long xà uốn éo, phóng tử mang nhàn nhạt ra ngoài.

"Đây là... Bí phù gì vậy?"

Trên gương mặt Chung Hồng Ngọc bị ánh tím chiếu lên, nàng không kìm được tò mò hỏi.

"Phù này, tên là - Hồi Quang Phản Chiếu Bí Phù!"

Phương Tịch trả lời.

Sau khi hắn lấy được truyền thừa phù lục của Bồng Lai Tiên Đảo thì đã dốc lòng nghiêm cứu Long Chương Văn, miễn cưỡng tính như có một chút thành quả.

Chỉ là bởi vì vấn đề phù chỉ mà hắn vẫn chưa thể vẽ thành công.

Cho đến gần đây, rốt cục hắn đã quyết tâm lấy xác Kim Thiền ra, luyện chế thành một xấp phù chỉ đặc biệt.

Sau khi hắn luyện hỏng không ít phù chỉ Kim Thiền rất quý hiếm thì cuối cùng hắn cũng vẽ ra được mấy tấm linh phù Long Chương.

Phượng Triện Văn liên quan đến hư không, Long Chương Văn thì liên quan đến lực lượng thời gian còn huyền ảo hơn!

Tấm Hồi Quang Phản Chiếu Bí Phù này có hiệu quả rất đặc biệt.

"Hồi Quang Phản Chiếu Bí Phù này có thể khiến tinh khí thần của tu sĩ hồi phục trạng thái một khắc trước đó... Với phẩm cấp của phù này, bản thân ngươi sử dụng sẽ có thể khiến ngươi khôi phục thân thể ở mười hơi thở trước, nói cách khác, dù lúc này ngươi trọng thương, thậm chí sắp chết, chỉ cần mười hơi thở trước ngươi không có việc gì thì sau khi sử dụng phù lục này sẽ vô sự!"

Nghe Phương Tịch giải thích xong, Chung Hồng Ngọc lập tức ngẩn ngơ: "Chuyện này... Không thể nào?"

"Tu tiên giới rộng lớn, không có chuyện gì không thể."

Phương Tịch mỉm cười: "Bước toái đan thành anh rất khó, hơi bất cẩn một chút sẽ lập tức bước nhầm... Nhưng có phù này, dù ngươi bước sai một bước thì cũng có thể lập tức trở về lúc chưa toái đan, như vậy sẽ có thể tăng thêm ba thành nắm chắc ngưng kết Nguyên Anh... Lại có thêm một viên Hóa Anh Đan và Huyền Thủy Minh Tâm Đan này... Ngươi có thể thử một lần nữa, là có thể Kết Anh thành công."

"Bí phù này quý như vậy, hay là công tử giữ lại cho mình dùng đi." Chung Hồng Ngọc nói.

"Ta cho ngươi phù này chính là vì chưa xác định rõ công hiệu và di chứng của nó nên cần ngươi dùng thân thử nghiệm..."

Phương Tịch lắc đầu: "Huống chi... Cấp độ của phù lục cũng có hạn, phù lục có tác dụng với ngươi nhưng chưa chắc có tác dụng với ta."

Hắn đã là tu sĩ Hóa Thần nên đương nhiên sẽ khác với tu sĩ Kết Đan.

Dựa theo tính toán của Phương Tịch, nếu Hồi Quang Phản Chiếu Bí Phù dùng lên người mình thì có thể trở lại trạng thái một hơi thở trước đó đã xem như không tệ rồi.

Nếu là tu sĩ Phản Hư thì có thể không có chút hiệu quả nào...

Hơn nữa nếu sử dụng cho người chết thì tỉ lệ lớn cũng sẽ vô hiệu.

Tỉ như Chung Hồng Ngọc, dù trong mười hơi thở này nàng bất chợt chết đi, Phương Tịch lập tức thi triển linh phù Long Chương này thì thứ hắn nhận được cũng chỉ là một bộ thi thể hoàn hảo.

'Trở lại trạng thái một hơi thở trước... Tối đa chỉ xem như bí phù giữ mạng, tỉ như bất chợt bị pháp thuật uy lực lớn nào đó đánh trọng thương thì có thể trong nháy mắt khôi phục lại...'.

Phương Tịch âm thầm suy nghĩ một phen rồi lại nhìn Chung Hồng Ngọc.

Mặc dù nàng ngưng kết Nguyên Anh thất bại khiến hắn hơi thất vọng nhưng dù sao nàng cũng đã đi theo hắn lâu như vậy nên hắn vẫn quyết định cho nàng thêm một cơ hội.

Bây giờ nàng đã chuyển tu công pháp Không linh căn, lại có linh đan và bí phù phụ trợ.

Nếu vẫn thất bại, vậy thì đương nhiên đừng nhắc đến nữa.

'Nhưng dù nàng ngưng kết Nguyên Anh thành công thì e là đời này cũng vô vọng Hóa Thần rồi...'.

Ánh mắt Phương Tịch mang theo sự buồn bã...

Địa Tiên giới.

Phương Tịch phóng tiểu du thuyền yêu dấu của mình ra, chậm rãi chạy ra bến thuyền.

Gần đây luồng gió ở Phường Thị Không Tang có phần không tốt nên hắn định ra ngoài tránh một chút.

Huyền Minh Uyên cũng không tệ, đúng lúc có thể đi câu cá, thả lỏng tâm trạng.

Về phần con Chân Giáp Kình kia? Cũng không đến mức lần nào cũng xui xẻo đụng phải nó chứ... Nếu thật sự xui như vậy, cùng lắm thì hắn chạy thôi!

"Tài nguyên do Huyền Minh Uyên sinh ra, cao nhất có thể đến cấp Hóa Thần, cũng có lợi cho Hóa Thần tu hành..."

"Bản thể ở Nhân Gian giới chỉ có thể dựa vào linh mạch cấp năm để tu hành, mặc dù không vội nhưng nếu có thể lấy được chút tài nguyên thì nhất định phá cảnh càng nhanh hơn..."

Phương Tịch âm thầm suy nghĩ.

Đáng tiếc, cái mâm Phường Thị Không Tang này không phải của hắn nên hắn cũng không biết sau khi Hắc Thủy Tông thu mua linh vật ở Huyền Minh Uyên xong sẽ dùng thế nào.

Thuyền nhỏ của hắn vừa rời bến chỉ mấy vạn dặm thì vẻ mặt của Phương Tịch chẳng hiểu sao lại trở nên hơi kỳ lạ.

Ở trong thần thức của hắn, sau lưng có một đạo độn quang như có như không, đang đuổi theo sau.

'Là thám tử mai phục ở bến, vẫn luôn trông chừng nhất cử nhất động của ta sao?'.

Cảm ứng được phía sau chỉ là một tên Nguyên Anh sơ kỳ thì Phương Tịch quyết định nhìn xem đối phương muốn chơi trò gì.

Không lâu sau, đạo độn quang đó chợt xuất hiện, cản ở phía trước của Phương Tịch.

Ở trong độn quang là một quái nhân che mặt.

'Ồ?'.

Phương Tịch phóng thần thức ra nhưng thần thức cấp Hóa Thần cũng không thể xuyên qua được khăn che mặt kia, hắn không khỏi nổi lên chút hứng thú, gương mặt đầy vẻ ngưng trọng: "Người đến là ai?"

"Hắc hắc... Thanh Hòa Tử, bản tọa đến từ Nghịch Thủy Minh!"

Tu sĩ Nguyên Anh này phát ra tiếng nói già nua: "Bây giờ đại trưởng lão Hắc Thủy Tông đã sắp hết thọ nguyên, dữ lắm cũng chỉ trong vòng hai mươi năm nữa chắc chắn sẽ tọa hóa... Hắc Thủy Tông chèn ép tán tu chúng ta nhiều năm, bây giờ cuối cùng đã có báo ứng, đạo hữu có nguyện gia nhập Nghịch Thủy Minh, giúp chúng ta chút sức không?"

"Trong vòng hai mươi năm chắc chắn sẽ tọa hóa?"

Đồng tử của Phương Tịch chợt co lại.

Không cần nghĩ cũng biết, vị đại trưởng lão kia chắc chắn đã từng thử phục dụng đan dược tăng thọ nguyên, bí pháp kéo dài tuổi thọ.

Bây giờ trừ phi lão có được phương pháp kéo dài tuổi thọ đối với Phản Hư cũng có hiệu quả, bằng không thì dược thạch đều không linh!

Nhưng rất nhanh hắn đã lắc đầu: "Dù đại trưởng lão của Hắc Thủy Tông tọa hóa nhưng vẫn còn hai tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ, trấn áp Huyền Minh Uyên không thành vấn đề..."

"Nghịch Thủy Minh ta cũng không phải không có tu sĩ Hóa Thần."

Người bịt mặt cười lạnh, tay phải cẩn thận giơ lên một tấm lệnh bài.

Lệnh bài này toàn thân xanh đen, bên trong dường như có vô số hoa văn huyền ảo, phức tạp, mơ hồ tạo thành một... Trận pháp kỳ lạ? !

Quang mang lấp lóe trong mắt của Phương Tịch, hắn đã nhận ra, trận pháp cấm chế ở trong lệnh bài này cũng loại với Hoán Ma Trận mà hắn đã từng dùng, đều có tác dụng triệu hồi một tia thần niệm của tu sĩ Hóa Thần giáng lâm...

Thật ra dù thần niệm có thể hóa thực nhưng một tia thần niệm của tu sĩ Hóa Thần đối với tu sĩ Nguyên Anh cũng chỉ như vậy.

Có chuẩn bị thì không cần phải sợ.

Nhưng thứ quan trọng không phải thực lực của một tia thần niệm này mà là thứ nó đại biểu.

Cho dù một đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ đối mặt với một tia thần niệm của Hóa Thần Tôn Giả cũng nhất định phải cung cung kính kính.

Dù ngươi có thể diệt được một tia thần niệm này nhưng đối phương cũng có thể đánh dấu người, sau đó bản thể sẽ đến...

"Quả nhiên là tu sĩ Hóa Thần..."

Vẻ mặt của Phương Tịch vô cùng nghiêm túc như đang cân nhắc gì đó, cuối cùng hắn nói: "Nếu đầu vào Nghịch Thủy Minh thì ta có thể được lợi ích gì?"

Đối với tu sĩ chính nghĩa hay ta ác gì đó đều là giả, chỉ có lợi ích của bản thân mới thực tế nhất.

Đương nhiên người bịt mặt cũng biết chỉ dựa vào miệng lưỡi sẽ không thể nào đả động được một tu sĩ Nguyên Anh, bởi vậy y đã chuẩn bị từ trước: "Sau khi chuyện này thành công, động phủ bây giờ của đạo hữu sẽ hoàn toàn thuộc về đạo hữu, không cần nộp tiền thuê cho Hắc Thủy Tông nữa, đây chính là động phủ cấp năm, truyền cho đồ đệ, tử tôn đời sau cũng là một số tài phú không nhỏ, ngoài ra, đạo hữu còn có thể dựa vào cống hiến mà đổi các loại công pháp, bí thuật, đan dược... Của Nghịch Thủy Minh, đây là danh sách."

Y thu lệnh bài lại rồi nhẹ nhàng vung tay, một ngọc giản như mang theo một sợi tơ rất nhỏ chậm rãi bay về phía Phương Tịch.

Thần sắc Phương Tịch không thay đổi, một đại thủ pháp lực đen nhánh bay ra, chụp lấy ngọc giản kia.

Hắn đưa thần thức vào trong, thật sự đã nhìn thấy không ít thứ tốt.

Thậm chí ở cột đan dược ngay cả Ngưng Anh Đan cũng xuất hiện.

"E là quý minh không chỉ lôi kéo một mình ta đúng không? Không biết bây giờ quý minh đã lôi kéo được bao nhiêu đạo hữu Nguyên Anh ở Phường Thị Không Tang rồi?"

Đại thủ của Phương Tịch tùy ý vồ một cái, ngọc giản kia đã hóa thành bột mịn.

Người bịt mặt khẽ giật mình, ngay sau đó cười nói: "Đạo hữu đã quyết định gia nhập bản minh rồi sao? Bây giờ tại hạ mời, nếu không thể là bạn, sau này Hắc Thủy Tông bị tiêu diệt thì e là sẽ trở thành kẻ thù rồi..."

"Tại hạ... Cần thời gian để cân nhắc một chút."

Quang mang liên tục lóe lên trong mắt của Phương Tịch, hắn chợt thở dài.

"Cũng được... Trong vòng một tháng, nhất định phải trả lời chắc chắn cho ta."

Người bịt mặt suy tư một phen rồi đưa ra điều kiện.

"Một tháng sao? Được."

Phương Tịch thở dài nhưng vẫn đồng ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận