Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 936: Phong thần chi uy

Rộng lớn! To lớn! Trong lúc ngẩn ngơ dường như Phương Tịch đã nhìn thấy một Thần vị. Đó chính là thần chức của Thanh Đồng Quân! Tên đầy đủ của nó là: Đông Hoa Tử Phủ Thiếu Dương Mộc Công Thanh Đồng Quân! Nó có khí tím xanh xông lên tận trời, rõ ràng là tước Thiên quân! Phẩm cấp của Thần đạo, trên cửu phẩm vẫn còn siêu phẩm! Thiên tử, Thiên bá, Thiên hầu, Thiên công... Ngang với Phản Hư ở Địa Tiên giới. Mà tước Thiên quân thì tương đương với tu sĩ Hợp Thể! Thiên vương, Thiên tôn thì là tu sĩ Đại Thừa! Về phần Thiên Đế? Đã không có ai dám phỏng đoán cảnh giới của Thiên Đế nữa... Có thể nói chỉ cần tiếp nhận Thần vị này thì Phương Tịch sẽ lập tức trở thành đại lão của Thiên Đình. Thiên tử ở hạ giới gặp mình cũng phải hành lễ! "Thật sự rất đúng lúc..."
Phương Tịch thì thào, thần lực giao cảm, hắn lập tức phát hiện trong Thần vị Thanh Đồng Quân này còn có rất nhiều thần thông lợi hại. Thần thông mạnh nhất trong đó có tên là: Thái Hư Hóa Minh Lê Đầu Thất Tinh Pháp Đàn! Chính là một loại pháp thuật chuyên nhắm vào khí vận, nhân quả, chỉ cần mở pháp đần, dùng một vật yếm thăng trấn áp thì sẽ có thể khiến khí vận của kẻ địch rơi xuống đáy, tự tìm đường chết! Phương Tịch nhìn thế nào cũng cảm thấy nó rất phù hợp với Khí Vận Cổ và Tiêu Tai Giải Ách Khí Vận Huyền Quang.
"Không ngờ trong thần chức Thanh Đồng Quân lại có thần thuật khí vận như vậy... Thần thuật này ít nhất cũng là đại thần thông cấp bảy."
"Phối hợp với pháp đàn sẽ có thể tăng uy lực của Khí Vận Cổ lên đến cấp bảy, thậm chí cao hơn, tu sĩ Hợp Thể chắc chắn không thể nào ngăn cản được."
"Bản tôn quyết chí chế tạo Cửu Khúc Hoàng Hà Tam Hoa Tiên Trận để đột phá sự ràng buộc của Trận pháp sư ở Địa Tiên giới, trùng kích Tiên trận sư cấp chín."
"Tam Hoa Tiên Trận, ngụ ý là đội tam hoa Phúc Lộc Thọ... Thái Thượng Bắc Đấu Tư Mệnh Thần Quang đã tề tựu, Huyền Minh Độ Ách Trừ Hối Thần Quang đã ngộ ra từ trong Tiên Phủ, tiềm lực rất lớn... Bây giờ nhược điểm cuối cùng là Khí Vận Cổ cũng đã được bổ sung đủ."
Chỉ cần diễn hóa Thái Hư Hóa Minh Lê Đầu Thất Tinh Pháp Đàn một chút sẽ là một đại trận! Ba trận hợp nhất thì tiên trận sẽ thành! Có lẽ với tạo nghệ Trận pháp sư cấp bảy của Phương Tịch bây giờ khó có thể làm đến bước này nhưng lúc ở cấp tám đỉnh phong thì hắn sẽ có thể dựa vào bố trí này mà đưa ra trận pháp Tiên gia thật sự, tiến vào cảnh giới Tiên trận sư cấp chín! Đây đã là mục tiêu từ lâu của hắn. Chỉ cần tiến lên một bước nữa sẽ dễ như trở bàn tay. "Đáng tiếc, quá đúng lúc rồi."
Quanh thân Phương Tịch đại phóng thần quang, một mảnh thần lực xanh xuất hiện, bỏ qua thần chức của bảo vật Thanh Đồng Quân. "Trên đời này không vô duyên vô cớ thích, cũng không vô duyên vô cớ mà hận."
"Nhận thần chức Thanh Đồng Quân thì sau này còn không biết phải trả giá lớn bao nhiêu..."
Hắn nhìn thần ấn đã bị phong ấn lại thì không khỏi thở dài, ánh mắt u ám. Bây giờ đã vào cục rồi, cái ấn này hắn không muốn nhận cũng phải nhận nhưng lựa chọn thời cơ thích hợp cũng rất quan trọng... . Mười mấy ngày sau. Trên một võ đài ở Trấn Nam Quan, Trục Châu. Cam Ngọc thay trang phục của võ tướng, mặc một bộ giáp da tê giác mà thở dài. Thế giới này có Thần đạo tồn tại, y lại có tu vi trên người, trong vòng một tháng chạy tới Trục Châu cũng không tính là gì. Nhưng sau khi đến nơi thì y mới phát hiện cục diện nơi này thật sự rất rối rắm. Trong quân doanh. Nhìn mấy quân tốt lẻ tẻ tới thì y không khỏi trừng to mắt:
"Đây chính là quân của ta sao?"
Chỉ thấy khoảng trâm tên quân tốt lờ đờ uể oải, cao thấp mập ốm không giống nhau cùng tụ lại thi lễ:
"Bái kiến Hiệu úy đại nhân!"
'Dựa vào bọn họ đi thu phục huyện Hắc Thạch chẳng phải là đi chịu chết sao?' Cam Ngọc thấy vậy thì lập tức trợn trắng mắt. Y ngửi được từ trên người của những sĩ tốt này đầy mùi dày dặn. "Lai lịch của các ngươi thế nào?"
Vừa nghĩ đến đây thì Cam Ngọc vội hỏi. "Khởi bẩm Hiệu úy, tiểu nhân Chương Tam Thuận, là đội trưởng đội một, vốn là người của Bưu Kỵ Doanh!"
Một đội trưởng khoảng bốn mươi tuổi, mặt đầy vẻ từng trải sương gió, chóng trường thương bước ra khỏi hàng đáp. "Bưu Kỵ Doanh..."
Cam Ngọc thầm run lên, y biết đây chính là quân chủ lực dã chiến của Đạo Đình, đã từng có uy danh hiển hách, lúc khai quốc đã có doanh hào:
"Chương Tam Thuận, vì sao ngươi đến đây?"
Trên mặt của Chương Tam Thuận hiện ra vẻ bất đắc dĩ:
"Khởi bẩm Hiệu úy đại nhân, trận chiến Định Vương Sơn vào tám năm trước, Bưu Kỵ Doanh đã bị diệt toàn quân... Tiểu nhân may mắn thoát được một mạng, bị thu nạp như bại binh rồi sắp xếp biên chế lại..."
"Còn các đồng bào khác có lẽ cũng như vậy..."
"Vào ba tháng trước, Hiệu úy của bản doanh dẫn quân định thu phục thôn Tiểu Khê, bị hung nhân Mai Trường Không bắt gặp, chọc một kiếm."
Cam Ngọc càng nghe thì thần sắc càng xụ xuống. Bất kể thế nào y cũng không tưởng tượng nổi, Mai Trường Không lại có uy danh hiển hách ở đây, được xưng là Tử Kiếm Tiên! 'Năm đó ở trong huyện đã từng nghe nói hắn ám sát Huyện thừa... Sau đó Tào huyện thừa vẫn không trốn thoát, sao lại đụng phải hắn chứ?' Cam Ngọc âm thầm cảm thán số mệnh thần kỳ, hai người vốn không quen biết, cách cả nữa Đạo Đình nhưng lại gặp nhau ở Trục Châu. Y cũng không biết bây giờ ở trong Bàn Long Hồ vẫn còn một người quen là Hỗn Thủy Đại Thánh! Lại hỏi cẩn thận hơn thì tim của Cam Ngọc như rớt xuống vực sâu vạn trượng. "Triều đình bại rồi lại bại ở Trục Châu, những hội binh này thảm nhất, chủ quan cũng bị giết đến bảy, tám lần..."
"Những kẻ còn sống sót đến bây giờ đều giỏi đạo bo bo giữ mình, tuyệt đối không có chút huyết tính nào... Dù có huấn luyện thế nào cũng không huấn luyện được."
So với những quân sĩ dày dạn kinh nghiệm này thì y càng muốn tự chiêu mộ 'Gia đình lương thiện' có nhà có nghiệp, đó mới là nguồn mộ lính thượng hạng. Nhưng quân lệnh như núi, quân pháp nghiêm minh, tự mộ binh, chẳng lẽ muốn xem chữ "Chết" viết thế nào sao? "Bây giờ chỉ có thể nhanh chóng viết công văn, lại hối lộ thượng cấp, trước hết tranh thủ thời gian luyện quân, sau đó mộ binh, tìm đủ quân số để chiến một trận..."
Đạo Đình không có thuyết pháp văn quý vũ tiện gì cả, chỉ xem trọng người lên ngựa có thể đánh trận, xuống ngựa có thể an dân, văn võ cùng đảm nhiệm chỉ là chuyện bình thường. Từ sau khi Cam Ngọc thi đậu Cử Tài thì đã đọc mấy quyển binh thư, mặc dù bây giờ hắn không thể nói là hiểu rõ đạo lý trong đó nhưng cũng có chút đầu mối. Đúng lúc này có một tên lính liên lạc phi ngựa chạy đến, trên tay còn cầm một cái lệnh tiễn:
"Đô đốc có lệnh, ba ngày sau đội của ngày xuất chiến, không được làm trái!"
Sắc mặt Cam Ngọc lập tức tối sầm lại nhưng y vẫn chấp tay:
"Tại hạ lĩnh lệnh!"
Trong lòng y thì càng chắc chắn có người muốn hại mình! ... Trục Châu có bảy phủ, hai mươi tám huyện thì đã mất hai mươi bảy huyện. Bây giờ chỉ còn lại một vị Đô đốc của triều đình dẫn theo đại quân trấn thủ Trấn Nam Quan. Ba ngày sau. Cam Ngọc cưỡi một thớt ngựa chạy ra khỏi Trấn Nam Quan, y chỉ cảm thấy lạnh thấu xương. Tình cảnh này có khác gì đi chịu chết chứ? "Chương Tam Thuận!"
Y suy nghĩ một chút rồi gọi từng đội trưởng đến:
"Phản quân trị dân thế nào vậy?"
Bây giờ y không còn cách nào khá, chỉ có thể tìm cơ hội vớt vài chiến công nho nhỏ, sau đó lập tức lui về Trấn Nam Quan, còn phải cầu nguyện không đụng phải Tử Kiếm Tiên, nếu không y khó mà giữ được cái mạng nhỏ này. So sánh với thế giới phàm tục thì y làm chủ tướng một quân của thế giới Thần đạo thì thật ra uy nghiêm đã lớn hơn rất nhiều. Dù sao mang chức quan bát phẩm trên người, lại có Đạo Lục nên võ lực cá nhân tuyệt đối cao nhất toàn doanh. Chương Tam Thuận khá kính cẩn:
"Khởi bẩm Hiệu úy, Sơn thần Hắc Sơn kia thu phục không ít Thành hoàng và Thổ địa rồi lệnh họ trị dân... Tình hình này cũng không khác gì hai mươi năm trước."
"Cái gì? Nhiều Thành hoàng, Thổ địa, vậy mà... Theo giặc sao?"
Cam Ngọc trừng to mắt, trước khi đến Trục Châu thì y không thể nào tin nổi còn có chuyện khó tưởng tượng được như vậy. "Đạo Đình cũng không có cách nào sao?"
Thứ y thật sự muốn hỏi là chẳng lẽ Đạo Lục đã vô hiệu rồi sao? Chương Tam Thuận cười khổ:
"Nghe nói Sơn thần Hắc Sơn luyện chế một món thần khí có tên là Bảng Phong Thần, Thành hoàng, Thổ địa quy thuận thì chỉ cần để tên lại trên bảng là có thể không bị Đạo Đình hạn chế, mà bị hắn khống chế... Đương nhiên ai không phục thì lập tức bị đánh thành tro bụi..."
"Đây... Đây không phải là đang đào căn cơ của Đạo Đình sao?"
Thần thức nhìn Đạo Lục tròn cơ thể mình thì Cam Ngọc cũng sinh ra cảm xúc 'Cùng chung mối thù'. Nhưng rất nhanh, lòng y đã hiện ra một chút sợ hãi. Chương Tam Thuận nghe vậy thì lại cười khổ mà trả lời:
"Hiệu úy đại nhân ài... Người ta đã tạo phản rồi, chẳng phải là đã đào căn cơ của Đạo Đình rồi sao?"
Cam Ngọc nghe vậy thì không khỏi cười:
"Là do ta đã thất thố rồi, mang địa đồ đến đây! Bây giờ kẻ địch thế lớn, chúng ta không thể chống lại chỉ có thể dùng trí..."
Bây giờ đã tiến vào phạm vi của kẻ địch rồi nên có nói nhiều hơn nữa cũng vô ích. Dù sao y cũng không thể nào đi chịu chết được, vậy thì y chỉ có thể phục kích lương thảo hoặc tiểu đội hậu cần của quân địch, lấy được chiến công rồi sẽ lập tức rút... Chương Tam Thuận nghe vậy thì thở phào, trao đổi bằng ánh mắt với mấy đội trưởng khác. Nếu trưởng quan khư khư cố chấp thì bọn họ sẽ rất phiền phức. Dù sao luận thực lực thì Cam Ngọc vượt xa bọn họ, còn có Đạo Luật đè ép. Nhưng nếu thật sự bị ép vào đường cùng thì cũng không phải không còn cách nào khác! Phủ Sơn Thần. Phương Tịch tĩnh cực tư động, ra khỏi Hắc Sơn. Trên Bàn Long Hồ có mấy chiếc thuyền đánh cá, sóng biếc dập dờn...
Cảnh tượng bách tính an cư lạc nghiệp. Mặc dù hắn tạo phản nhưng cũng không quá khắc khe với bình dân bên dưới, cũng không cưỡng ép chiêu mộ, bắt chẹt gì cả... Bởi vậy cuộc sống của bách tính ở Trục Châu bây giờ còn tốt hơn cuộc sống trước đó mấy phần. Đương nhiên đây cũng có thể là vì nơi này tiếp giáp Hắc Sơn nên những Thành hoàng, Thổ địa kia vì muốn lấy lòng Phương Tịch mà làm vậy. Hắn cũng không thèm để ý, dù sao hắn cũng có Bảng Phong Thần nên những kẻ quy hàng này cũng không thể nào phản được. Bước đến một chỗ, Phương Tịch giậm chân. Một Thổ địa thần lập tức hiện ra:
"Bái kiến quân thượng..."
"Gần đây triều đình có động tĩnh gì không?"
Phương Tịch thuận miệng hỏi. "Khởi bẩm quân thượng..."
Thổ địa lập tức mở miệng đáp lời, nhờ lưới của Thần đạo nên lực khống chế của Phương Tịch với Trục Châu không gì sánh được, hắn rất dễ dàng nhận được rất nhiều tin tức. Khi nghe nói Trung Dũng Hiệu Úy Cam Ngọc cũng dẫn theo một đội nhân mã trà trộn vào Trục Châu thì vẻ mặt Phương tịch lập tức hơi lạ:
"Chú ý tỉ mỉ, lui đi..."
Hắn khoát tay cho Thổ địa lão nhi lui. "Thần trên Bảng Phong Thần thì một tia chân linh cũng nằm trong tay của ta, lực khống chế cũng không kém..."
"Thế nhưng..."
Phương Tịch thở dài. Mặc dù Đạo Lục phức tạo nhưng thật ra cũng chỉ như vậy. Sau khi bị Phương Tịch phá giải thì rất nhiều kỳ thuật cũng được áp dụng trên Bảng Phong Thần. Còn Thần Đạo Phù Chiếu thì bây giờ hắn vẫn chưa có nhiều đầu mối. Hắn đã từng hàng phục Sơn thần trời giáng thần chức khác, cũng từng thử giải trừ hạn chế của Đạo Lục cho đối phương, thế nhưng... Hắn phát hiện đối phương vẫn không thể nào tự tăng Thần phẩm lên được. Chỉ có thể nói một khi Tiên Thiên Thần Chích quỳ xuống rồi thì không thể nào đứng lên lại nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận