Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 468: Linh bảo

" Ai u... Tu sĩ này chết quá thảm rồi."

Trời sáng mây trong, trên Phỉ Thúy Đảo một mảng xanh um, lại tỏa ra sự sống một lần nữa.

Hải Đại Ngưu không cẩn thận đã giẫm nát xương cánh tay của một tu sĩ, y nhìn lại thấy thương thế khủng bố trên thi hài kia thì không khỏi cảm khái.

"Ai... Đây có lẽ là đồng đạo năm đó lúc di tích xuất thế đã chết ở đây, hay là... Chúng ta mang đi chôn đi?"

Tông Linh Hô khống chế độn quang đến, thấy cảnh này thì không khỏi đề nghị.

"Chôn sao? Cũng được!"

Hải Đại Ngưu gật đầu, bắt đầu đào hố.

Thấy cảnh này thì trên mặt của Tông Linh Hô hiện ra vẻ vui mừng.

Phỉ Thúy Đảo này gia nghiệp to lớn, đương nhiên đều là của Long Ngư đảo chủ nên nàng không dám động tí ti nào.

Nhưng túi trữ vật của tu sĩ bên ngoài, mình chôn cất giúp, có lẽ có thể...

Động tác của Hải Đại Ngưu nhanh chóng, dù sau y cũng tu luyện công pháp hệ Thổ, rất nhanh y đã chôn hài cốt xong, còn dựng cho một tấm bia.

Sau đó, y lập tức vô cùng quen thuộc nhét túi trữ vật còn sót lại của tu sĩ kia vào trong ngực.

Một màn này khiến mắt của Tông Linh Hô đỏ lên, tay đặt lên phù giáp của bản thân.

"Đại muội tử ngươi đừng đa nghi... Đồ vật trên đảo này đều là của lão gia, ta đây là thu giúp lão gia đó mà."

Vẻ mặt Hải Đại Ngưu quang minh lẫm liệt nói.

"Quỷ mới tin ngươi! Còn nữa... Ai là muội tử của ngươi?"

Mặt Tông Linh Hô đầy sự không tin, tiếp theo bên tai nàng đã truyền đến một tiếng nói: "Tất cả đến Trường Thanh Điện gặp ta!"

Không bao lâu, mấy đạo độn quang đã tụ hợp ở Trường Thanh Điện.

"Chúc mừng đảo chủ đã hoàn toàn nắm giữ nơi đây."

Tông Linh Hô nhìn thấy Trường Thanh Điện nguy nga kia và Yêu Ma Thụ sinh trưởng rậm rạp ở hậu điện thì đang rung động vì sự hào hoa xa xỉ của nó và sự quỷ dị của Yêu Ma Thụ thì nàng đã thấy Phương Tịch ngồi xếp bằng ở chủ vị trên điện đường, không khỏi chỉnh đốn tâm trạng, uyển chuyển bái chúc mừng.

"Chúc mừng lão gia đã nắm giữ đảo này, trên đảo này còn có rất nhiều linh tài, túi trữ vật và linh khí của tu sĩ... Ta đều thu lấy cho lão gia đây này."

Hải Đại Ngưu vừa nói, vừa lấy ra mấy món linh khí tàn phá và túi trữ vật.

Cảnh này khiến mí mắt của Tông Linh Hô ở bên cạnh nhảy một cái, nàng vốn còn định không để lại dấu vết mà cáo trạng tên hàng khờ này nhưng không ngờ đối phương lại... Giảo hoạt như vậy? !

"Đúng vậy... Còn có phế tích đầy đảo, cũng cần nhân thủ thu dọn."

Phương Tịch khinh thường nhìn lướt qua rác rưởi trên mặt đất, như có điều suy nghĩ nói: "Các ngươi lại dọn dẹp Phỉ Thúy Đảo một lượt, trong quá trình này những linh vật và cơ duyên thì tất cả đều thuộc về các ngươi, cũng xem như không uổng công các ngươi cực khổ lần này."

"Đa tạ lão gia, đa tạ lão gia!"

Hải Đại Ngưu vội vàng cảm ơn rồi nhanh chóng thu túi trữ vật về lại.

Cảnh này khiến Tông Linh Hô thấy ngực khó chịu, nàng biết rõ người này đang cố ý.

"Đa tạ công tử!"

Ánh mắt của Chung Hồng Ngọc sáng lên, trên Phỉ Thúy Đảo này vẫn còn rất nhiều di tích, đặc biệt là mấy linh dược viên kia, ngay cả tu sĩ Kết Đan cũng sẽ động tâm.

Đáng tiếc đối với Phương Tịch đi ra từ bí cảnh Trường Thanh Viên thì cũng chỉ như vậy.

Có một tu sĩ Kết Đan dẫn đầu mấy tu sĩ Trúc Cơ làm lao động tay chân thì toàn bộ Phỉ Thúy Đảo rất nhanh đã được dọn dẹp mới tinh.

Toàn bộ di hài của tu sĩ đều gom lại một chỗ đốt, bức tường đổ, tàn viên cũng được dọn dẹp.

Hải Đại Ngưu còn đề nghị muốn ở chỗ linh dược viên lại khai phá mảng lớn linh điền, đồng thời tự tiến cử với Phương Tịch làm Linh nông, cam đoan có thể trồng mảng linh điền này cực tốt, bị Phương Tịch đuổi về không chút do dự.

Nói đùa!

Mở linh điền trên linh mạch cấp bốn thì tùy tiện tìm Linh nông nào cũng có thể bội thu mỗi năm.

Tên hàng khờ này tám thành chính là muốn ăn vạ ở Phỉ Thúy Đảo mà thôi.

Dù sao đây chính là linh mạch cấp bốn hạ phẩm, xem như là đỉnh tiêm ở trong tu tiên giới ba nước.

Nhưng Phương Tịch đương nhiên sẽ không đáp ứng, sau này còn dễ nói, trong mười mấy năm tiếp theo thì chắc chắn hắn sẽ không cho một tu sĩ nào lên đảo, dù sao đây cũng là nơi hắn mưu tính Kết Anh!

Bởi vậy sau khi lợi dụng xong thì bọn người Chung Hồng Ngọc đã bị hắn đuổi đi không chút khách khí.

Thu thu!

Thanh Hỏa Loan ở trên Phỉ Thúy Đảo bay lượn, cái đuôi lửa của nó hình thành tua rua xinh đẹp, lộ ra rất vui sướng.

Đại Thanh cũng tìm được một cái linh trì, chuyển đến rất nhiều tảng đá, dường như nó muốn dựng thành cái ổ nhỏ cho mình.

Phương Tịch không nhàn nhã như các linh sủng, mà hắn đang đo đạc lại Phỉ Thúy Đảo, bố trí trận kỳ ở những trận nhãn đã xác định, hoặc là chôn đạo cụ bày trận đã luyện chế xong.

"Bây giờ bố trí trận pháp cấp bốn thật sự không được... Nhưng cấp ba cực phẩm thì cũng không có vấn đề gì... Lại phối hợp với ma vực của Yêu Ma Thụ... Thì Cửu U Huyền Mộc Đại Trận mà ta mới thôi diễn ra có thể đạt đến chuẩn cấp bốn..."

Dùng Bồ Đề Ngộ Đạo Đan tăng ngộ tính lên, cuối cùng lĩnh hội trận đồ Vạn Hóa Thần Mộc Đại Trận đối với kỹ nghệ trận đạo của Phương Tịch tăng lên phi thường rõ rệt.

Ít nhất hắn đã có thể mang chút da lông của Vạn Hóa Thần Mộc Đại Trận mà mình đã hiểu hóa dụng đến Cửu U Huyền Mộc Đại Trận của mình.

"Với trận pháp chuẩn cấp bốn, phối hợp Thanh Hỏa Loan, Đại Thanh, Huyền Hỏa Ma Cương... Lúc ta ngưng kết Nguyên Anh thì cũng xem như an toàn ba phần... Ngay cả tu sĩ Nguyên Anh đến cũng đủ uống một bình..."

"Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là Ngoại Đạo Nguyên Anh!"

Phương Tịch chôn xuống một cây trận kỳ thô to, như đang nghĩ đến điều gì đó.

Ngoại Đạo Nguyên Anh không chỉ có thể phụ trợ tu sĩ độ kiếp mà còn là nhân tuyển hộ pháp có một không hai!

Tu tiên giới lòng người quỷ vực, dù là đạo lữ song tu, thân bằng tình cảm chân thành... Dù sao cũng không bảo đảm bằng chính bản thân mình!

Ở trong lúc này, tu sĩ Hồ Vạn Đảo thậm chí Việt Quốc cũng đã biết chuyện Long Ngư đảo chủ chiếm Phỉ Thúy Đảo, đáng tiếc cho dù thỉnh thoảng có mấy tu sĩ lớn gan đến gần thì cũng bị Thanh Hỏa Loan và Đại Thanh tùy ý đuổi đi.

Đối với chỗ tu luyện của mình thì Phương Tịch cũng sẽ không khách khí với người khác, ai dám thăm dò thì tất cả đều cho Tiểu Thanh đốt thành tro.

Chờ hơn mười ngày sau, hắn đã bố trí xong Cửu U Huyền Mộc Đại Trận hoàn toàn mới, một tầng sương mù đen tuyền mơ mơ hồ hồ đã bao phủ toàn bộ Phỉ Thúy Đảo, hoàn toàn ngăn cách trong ngoài.

Trường Thanh Điện.

Sau khi dọn dẹp một chút thì cũng tính như nơi người có thể miễn cưỡng ở.

Phương Tịch bước vào phòng tu luyện mà hắn đã đặc biệt mở ra, cảm nhận linh áp và linh khí vô cùng dồi dào trong hư không thì trên mặt của hắn không khỏi hiện ra sự hài lòng: "Linh mạch cấp bốn hạ phẩm... Đối với ta bây giờ còn có chút vượt qua."

Cho dù có Ất Mộc Pháp Thân thì tu sĩ Kết Đan tu luyện trên linh mạch cấp bốn cũng hơi có vẻ xa xỉ.

Mà động phủ Phương Tịch chọn đương nhiên là nơi dồi dào linh khí nhất trong toàn bộ linh mạch.

Trong Tu Luyện thất bày biện vô cùng đơn giản, chỉ có một cái bồ đoàn.

Nhưng mà ở sát bên ngoài bồ đoàn thì có một viên linh thạch màu xanh, phóng ra ngoài một vòng quang mang như mộng như ảo.

Vô số linh khí vọt đến, hình thành một vòng sương mù quanh bốn phía linh thạch này.

"Linh thạch cực phẩm lấy được trong túi trữ vật của lão quỷ, cuối cùng cũng là hệ Mộc, xem như một loại linh nhãn chi vật, đặt ở chỗ tu luyện có thể tăng thêm chút linh khí... Cho dù chỉ là một chút nhưng có tu sĩ nào chê linh khí nhiều chứ?"

Phương Tịch ngồi khoanh chân trên bồ đoàn, hai tay thả tại vị trí đan điền.

Trong đan điền khí hải, quang hoa của Khô Vinh Kim Đan sáng rực, tử khí dạt dào.

Ngoại Đạo Nguyên Anh ngồi khoanh chân, trong tay ôm Tinh Là Kỳ Bàn, trên mặt như cười mà không phải cười, nó chợt đánh ra một đạo pháp quyết.

Một cái tiểu ấn đang lượn quanh Kim Đan lập tức bay ra, du tẩu dọc theo kinh mạch, sau đó đi đến bàn tay của Phương Tịch.

Hắc quang chợt lóe, Sinh Tử Ấn hiện lên.

Phương Tịch nhìn chăm chú tiểu ấn này, trên mặt của hắn từ từ hiện ra một tia vui vẻ.

Pháp bảo Sinh Tử Ấn này chính là dùng cành của Thủy tổ Yêu Ma Thụ là chủ tài luyện chế, lại được dùng Chủng Bảo Quyết phong nhập hai đời Yêu Ma Thụ con, không ngừng bồi dưỡng.

Có thể nói, từ khi luyện thành nó đến nay cũng không làm chậm trễ tu hành của Phương Tịch, uy lực lại không ngừng tăng trưởng.

Đến bây giờ, Phương Tịch chỉ thu vào trong đan điền, dùng một chút bản nguyên Kim Đan bồi dưỡng một phen thì đã có thể cảm nhận được bên trong tiểu ấn đã có một cỗ 'linh tính' mơ hồ đang thai nghén.

"Sinh Tử Ấn trải qua Chủng Bảo Quyết luyện hóa nhiều năm, phối hợp tốc độ sinh trưởng kinh khủng của Yêu Ma Thụ thì tương đương với được một tu sĩ Kim Đan dùng chân nguyên Kim Đan bồi dưỡng trăm ngàn năm không dừng..."

"Sở dĩ nó không thể tấn thăng linh bảo, hoàn toàn là vì không thu được khí tức của bản thân chủ nhân như ta tẩy luyện mà thôi..."

"Bây giờ căn cơ đã trọn, lại được ta bồi dưỡng thêm một thời gian thì nó nhất định có thể tấn thăng linh bảo cấp bốn!"

"Đến lúc đó, vượt qua Lôi Kiếp Nguyên Anh thì càng nắm chắc hơn một chút!"

Khóe miệng Phương Tịch khẽ nhếch lên, lại thu Sinh Tử Ấn vào trong đan điền, bắt đầu khoanh chân ngồi tĩnh tọa, tu luyện công pháp.

Bây giờ có linh mạch cấp bốn, lại có rất nhiều đan dược tăng tiến pháp lực, tiến độ Khô Vinh Quyết của hắn dù phải bị bản mạng pháp bảo kéo dài một chút cũng sẽ không khiến hắn thất vọng.

"Đại khái khoảng ba trăm tuổi đã có thể tu luyện đến Kết Đan viên mãn, thậm chí Kết Anh... Tu sĩ Nguyên Anh ba trăm tuổi cũng được xem như tuấn ngạn trẻ tuổi rồi..."

"Không ngờ... Ta xém chút cho rằng bản thân sẽ kéo đến miễn cưỡng gần năm trăm tuổi, thời điểm gần như đại nạn Kết Đan mới miễn cưỡng Kết Anh..."

"Nghĩ tới nghĩ lui... Vẫn phải trách ước hen trăm năm của lão quỷ! Mặc dù từ ước định này ta thu hoạch được rất nhiều lợi ích... Nhưng cũng bốc lên mấy lần nguy hiểm, rất không vững vàng."

Tu luyện không tuế nguyệt.

Sau khi bố trí xong Cửu U Huyền Mộc Đại Trận, Phỉ Thúy Đảo thái bình vô sự, Phương Tịch đã tiến vào trạng thái bế quan tu luyện sâu.

Cho dù chuyện tu bổ và lĩnh hội cổ truyền tống trận đều bị hắn hoàn toàn bỏ qua, không để tâm.

Dù sao so với tu vi của bản thân thì tất cả những thứ khác đều là hư.

Thời gian luân chuyển, xuân đi thu đến, hạ chí đông lâm...

Trong nháy mắt, đã qua mấy năm nóng lạnh.

Ngày hôm nay.

Trong phòng tu luyện.

Linh thạch cực phẩm hệ Mộc phóng ra quang huy xanh nhạt, chiếu lên trên mặt của Phương Tịch, lộ ra sáng tối chập chờn.

Trên gương mặt của Phương Tịch, một đạo thanh quang chợt hiện, sau đó chuyển thành hoàng quang.

Hai màu xanh vàng luân phiên lặp lòe, thẳng đến chín lần liên tục mới chậm rãi dừng lại.

Hắn chợt mở mắt ra, phun ra một ngụm trọc khí.

Trong trọc khí này lại dường như còn mang theo mùi tanh hồi, chính là tạp chất tẩy luyện từ trong lục phủ ngũ tạng, tứ chi bách hài mà ra.

Hai con ngươi có chút mờ mịt của Phương Tịch từ từ hồi phục tiêu cự, sau đó hắn hiện ra vẻ tươi cười: "Cuối cùng... Đã Kết Đan viên mãn rồi."

Từ Kết Đan hậu kỳ đến Kết Đan viên mãn cũng không có bình cảnh, chỉ cần pháp lực đủ thì sẽ có thể không ngừng tinh tiến.

Có lượng lớn đan dược tự luyện chế và linh mạch cấp bốn, còn có linh thạch, đương nhiên hiệu quả tu luyện của hắn rất khả quan.

Không những vậy, ở một năm trước, Sinh Tử Ấn trải qua khí tức của Phương Tịch tẩy luyện cũng đã hoàn toàn thức tỉnh linh tính, trở thành một món linh bảo!

Bởi vì là bản mạng pháp bảo tự tay bồi dưỡng được nên linh tính đản sinh ra đương nhiên rất ỷ lại Phương Tịch, nó đã sớm xem hắn là chủ nhân duy nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận