Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 143: Hủ Mộc

Đương!

Độc Xà Toản có thể so với một kích của Thượng phẩm Pháp khí, mắt thấy nó sắp chui vào trán của Phương Tịch.

Trong chớp mắt tiếp theo, một đạo ánh sáng màu đỏ thắm bất ngờ hiện ra trên trán của Phương Tịch như một cái mũ giáp.

Độc giác bắn đến mũ giáp phát ra một tiếng vang lớn rồi lại bị bắn ra.

" Làm sao có thể?"

"Chẳng lẽ hắn còn giấu một kiện pháp khí phòng ngự thượng phẩm sao? Nhưng làm sao có pháp lực để thôi động?"

Sắc mặt Miêu Đông cuồng biến.

Mà lúc này, trên mặt Phương Tịch lại hiện ra vẻ tươi cười.

Hắn khẽ quát một tiếng, thân hình vọt ra như mãng xà, hắn liên tục bước trên mặt nước tám bước đã đi đến trước mặt Miêu Đông.

" Bí kỹ - Hỗn Nguyên Vô Cực!"

Phương Tịch giơ tay lên, cương khí khuấy động rồi đánh xuống như kinh lôi.

Ầm ầm!

Kim Bối Ngao kêu thảm một tiếng, thủy tráo nổ tung, biến thành đầy trời hơi nước.

Thế đi của Phương Tịch không giảm, lại là một quyền, Miêu Đông né không kịp đã bị đánh trúng giữa trán.

Ầm!

Đầu người này nổ như dưa hấu, đỏ trắng văng tung tóe.

"Tê tê!"

"Ngang!"

Thanh nhi đang truy đuổi ở sau lưng Phương Tịch rên rỉ một tiếng khí tức cũng biến mất.

Ngay cả Kim Bối Ngao ở dưới chân Phương Tịch cũng hét thảm, trong nháy mắt đã tử vong.

Ngự Thú Sư ký kết khế ước với yêu thú đều có tính chất nô dịch, nếu Ngự Thú Sư tử vong thì tất nhiên yêu thú có khế ước cũng không may... Trư phi không phải sử dụng khế ước mà là các loại thủ đoạn như Ngự Thú Bài hoặc là Ngự Thú Sư chủ động giải trừ khế ước, nếu không thì chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

"Ngươi cho rằng ta là Luyện Khí tầng bốn, lại không biết ta cũng là Luyện Thể tầng ba, có thể địch với Luyện Khí hậu kỳ..."

Phương Tịch cảm khái rồi bắt đầu quét dọn chiến trường.

Kim Bối Ngao cùng Thủy Lão Nha đều là yêu thú cấp một hạ phẩm, cũng có giá trị không ít linh thạch, chỉ là nếu xuất ra trong phường thị Bảo Thuyền thì không tốt lắm.

Giữa không trung, Kim Giao Kiếm đã áp chế Hắc Trảo, bay vào trong tay của Phương Tịch.

Phương Tịch nhìn một chút, phát hiện Trung Phẩm Pháp Khí Hắc Trảo này đã chồng chất vết thương, gần như đã hỏng, không khỏi thở dài.

Huyền Thiết Thuẫn của hắn cũng bị một ngụm độc vụ bản mệnh của Bích Huyết Mãng ăn mòn, mặt ngoài trở nên nhấp nhô, xem như đã tàn phế.

"Nếu không thu được tiền thì xem như lần này đã thiệt thòi lớn."

Cuối cùng Phương Tịch cũng lấy được một túi trữ vật ở trên người của Miêu Đông, sau khi hủy thi diệt tích, hắn đề tụ một chút pháp lực đã miễn cưỡng khôi phục được, khống chế Hắc Vân Đâu rời đi.

Trong Hồ Vạn Đảo đảo nhỏ chi chít khắp nơi, đặc biệt là hoang đảo không có linh khí, có thể thấy ở khắp nơi.

Phương Tịch lựa chọn một chỗ, mở một động phủ bí ẩn.

Trong động phủ.

Hắn lấy ra túi trữ vật của Miêu Đông, hao phí không ít thời gian mới xóa được lạc ấn pháp lực của lão, sau đó hắn trút ra.

Rầm rầm!

Một nhóm lớn tạp vật hiện ra.

Ngoại trừ vài bộ quần áo thì chủ yếu là đại lượng bình bình lọ lọ, Phương Tịch xem xét một phen, phát hiện có thể là lương thực của ba con linh thú kia.

Trừ những thứ đó ra thì còn có mấy chục khối linh thạch, vài tấm phù lục cấp thấp.

Trong đó có một tấm da thú, phía trên có rất nhiều ấn phù được vẽ bằng máu, chính là Huyết Khế Văn Thư.

"Xem ra, tu sĩ ngự thú cũng rất nghèo, có lẽ gia sản đều nện lên thân của linh sủng..."

Phương Tịch hơi xúc động.

Thật ra thực lực của Miêu Đông cũng không tệ, chu dù lão gặp được tu sĩ Luyện Khí tầng bảy dựa vào phối hợp với linh sủng cũng có thể đọ sức một chút.

Đáng tiếc, đụng phải tên gặp địch giả yếu như hắn, sau đó từng bước một bị đẩy vào cạm bẫy.

Khí tức Khí huyết võ đạo của Đại Lương khác với khí tức đặc thủ của thể tu ở Nam Hoang, rất dễ bị xem thường, vừa vặn có thể trở thành át chủ bài của Phương Tịch.

Hắn nhìn những ngọc giản và thư tịch sau cùng, xem qua từng cái.

"Địa Lý Chí Hồ Vạn Đảo, đồ tốt nha..."

"Kim Thủy Công, phù hợp với tu sĩ có kim, thủy linh căn? Kim thủy tương sinh tựa hồ tốt hơn chút với hàng thông thường?"

"Phong Vật Chí Việt Quốc, ta đã xem qua..."

Phương Tịch xem mấy cái ngọc giản vẫn chưa phát hiện ra truyền thừa ngự thú nào, không khỏi hơi thất vọng.

Cũng may mà hắn cũng không phải là người muốn mọi chuyện đều thập toàn thập mỹ, lại tùy ý lật vài cuốn sách: "Ngẫu nhiên đạt được trứng Bích Huyết Xà, lấy tên là Thanh nhi, dùng Bách Hương Xà Quả, Mộc linh dịch... Phối hợp với bột phấn của linh thạch, điều chế thành linh dịch để ngâm... Tháng một lột xác..."

"Tháng hai, Thủy Lão Nha tham ăn, tha về một con Quả Hương Lý, vứt đi Thanh Ngọc Lý, phạt ba ngày không được ăn..."

Bất ngờ trên trang sách ố vàng lại ghi chép nhật ký Miêu Đông nuôi nấng ba con linh sủng.

Đây là một bản Ngự Thú Nhật Ký!

"Mặc dù không có truyền thừa, nhưng phần lớn những pháp môn chăn nuôi ba loại linh thú cũng ở trong đó... Có thể gộp lại thành một bản truyền thừa không trọn vẹn?"

Phương Tịch sờ sờ cằm, lại cảm thấy không lỗ.

Nửa tháng sau.

Phương Tịch điệu thấp đi lên Đảo Bảo Thuyền, lại ẩn núp trong thành trấn của phàm nhân mấy ngày, đổi mấy nơi, cuối cùng mới dùng gương mặt thật của Phương Tịch đi đến cửa vào phường thị Bảo Thuyền.

"Vị tiên sư đại nhân này có cần người dẫn đường không?"

Lại là một đám thổ dân bản địa xông tới, Mạc Thanh Y cũng ở trong đó. Tựa hồ y không biết chuyện xảy ra với Miêu Đông.

"Bao nhiêu linh thạch?"

Vẻ mặt Phương Tịch ngây ngô, trên người mặc bộ pháp bào màu xanh có miếng vá, thoáng nhìn đã biết không có nhiều tiền.

"Một ngày chỉ cần một viên Linh Tinh!"

"Quá đắt, không cần không cần."

Nghe đến đó, Phương Tịch lập tức lắc đầu, tự chui vào phường thị.

"Ai... Xem ra vị tiên sư này xấu hổ vì ví tiền rỗng tuếch, hôm nay không làm được sinh ý rồi."

Rất nhiều hướng đạo nhao nhao ai thán.

Một trà lâu trong phường thị.

Phương Tịch đi tới chỗ giao lưu mà Mạc Thanh Y đã giới thiệu lúc trước.

Sau khi bước vào trà lâu, Phương Tịch gọi một bình linh trà, hắn nhìn chén trà bốc lên sương trăng thì kinh ngạc thất thần.

Ở trong trà thang, từng mảnh từng mảnh lá trà nở rộ linh quang, hóa thành từng con cá con nhiều màu sắc, đang nô đùa, truy đuổi.

"Linh trà này ẩn chứa linh khí cũng bình thường, chủ quán chỉ có thể cố gắng tại tư vị cùng mới lạ..."

Bây giờ Phương Tịch đã xưa đâu bằng nay, cẩn thận kiểm tra một phen, xác nhận không có vấn đề gì hắn mới uống một hớp.

Một con cá màu đen biến mất không thấy gì nữa, làm xao động đến những con cá con khác bơi lội càng nhanh hơn.

Đúng lúc này, chỉ nghe nam nữ ở bàn kế bên nói: "Gần đây phường thị không thái bình... Nghe nói đã có mấy vị đạo hữu mất tích, có lẽ là do Khấu Thị Song Hung làm."

"Huynh đệ Khấu gia ban đầu có ba người, về sau lại không biết lão tam chết như thế nào, chúng lại không thể lăn lộn ở Thanh Trúc Sơn nên chạy đến đây giày vò chúng ta, quả thật là đáng ghét."

Một vị đại hán mặt tím khác dường như biết chút nội tình nên phẫn hận nói.

Phương Tịch nghe xong, phản ứng đầu tiên của hắn là - 'Không phải là tới tìm ta báo thù chứ?'.

Nhưng mà hắn đã lấy lại tinh thần rất nhanh, tam đệ Khấu gia là Tư Đồ Thanh Thanh giết, Tư Đồ Thanh Thanh cũng chỉ biết mình được một vị thể tu xa lạ cứu, làm sao có liên quan gì đến một Linh nông nhỏ yếu khốn cùng như hắn?

'Tốt nhất là đừng quang minh chính đại xuất ra Kim Giao Kiếm, còn có túi trữ vật tam phương kia nữa...'.

'Đúng lúc ta dự tính để cho Linh nông Phương Tịch này là quỷ nghèo, pháp khí cũng dự định đổi về Thanh Hòa Kiếm...'.

Phương Tịch nghĩ nghĩ, cảm thấy thân phận này không có sơ hở lại phối hợp cúi đầu, tùy ý đùa bỡn những linh khí cá con kia.

Một ngày nghe không ít chuyện bát quái, thêm mấy lần nước suối, cho đến khi những cá con đều trở nên mơ hồ.

Lúc này, Phương Tịch mới đứng lên bước đến trước mặt một vị lão giả.

Lão giả này tóc hoa râm, một chòm râu dê được chảy chuốt rất tỉ mỉ, đôi mắt sáng ngời, có thần.

Nhìn thấy Phương Tịch đến, lão cười nói: "Vị đạo hữu này muốn hỏi vấn đề gì sao? Tại hạ cũng xem như có chút linh thông với những chuyện bí ẩn trong phường thị, thậm chí là tin tức của Hồ Vạn Đảo."

Vĩ lão đạo này thì ra cũng là một mật thám, những bí văn mà lão biết được chắc chắn sẽ nhiều hơn Mạc Thanh Y.

Cũng bởi vậy, nên phải thu lệ phí.

"Ta biết quy củ, vào phòng, gọi một bình Thanh Minh Mạn Vũ thượng hạng."

Phương Tịch gật gật đầu, đi vào phòng trong trà lâu với lão đạo.

Sau khi bước vào, âm thanh ở bên ngoài đã bị ngăn cách, hiển nhiên là có bố trí cấm chế cách âm.

Sử dụng loại phòng này một lận ít nhất cũng một khối linh thạch.

Sau khi Phương Tịch nhìn cái gọi là Thanh Minh Mạn Vũ một chút, phát hiện ra nó chỉ là trà mà phàm nhân hay uống thì khóe miệng của hắn hơi giật giật.

Thì ra linh thạch mua không phải trà mà là tin tức tình báo.

"Lão huux Hủ Mộc Đạo Nhân, không biết vị tiểu hữu này muốn hỏi chuyện gì?"

Hủ Mộc Đạo Nhân khách khí chắp tay.

"Đạo hữu khách khí, tại hạ Phương Tịch, chỉ là một Linh nông ở phường thị Thanh Trúc Sơn mà thôi..."

Phương Tịch vô cùng thành khẩn, lại mang chút nhức nhối hỏi: "Hôm nay ta đến Hồ Vạn Đảo cũng chỉ muốn tìm một nơi thanh tĩnh để tu hành mà thôi, không biết đạo hữu có thể giới thiệu một chút không?"

"Thì ra đạo hữu là một vị tu sĩ chỉ một lòng khổ tu." Hủ Mộc lão đạo hơi ngạc nhiên hỏi: "Đạo hữu nguyện gia nhập thế lực nào? Không ít gia tộc và tông môn đều chiêu mộ Linh nông lâu dài."

"Không muốn, quả thật tại hạ không muốn lại bị ước thúc."

Phương Tịch cười khổ trả lời.

"Vậy thì thuê một động phủ ở phường thị đi?" Hủ Mộc lão đạo lại đưa ra một đề nghị.

"Chuyện này... Thật ra ta muốn một mảnh linh điền hơi lớn chút, ta làm tá điền đã đủ nên bây giờ muốn làm một địa chủ." Phương Tịch nói ra ý muốn trong lòng, muốn trồng cây thì không phải là phải có một mảnh đất trống hơi lớn chút sao?

"Một mảnh linh điền lớn, địa chủ..." Khóe miệng Hủ Mộc lão đạo co quắp, hơi rõ ràng nhu cầu của Phương Tịch: "Thì ra là đạo hữu muốn tìm một chỗ vô chủ lại có linh mạch, thậm chí làm một đảo chủ sao? Đáng tiếc... Linh đảo vô chủ mấy trăm năm trước rất nhiều, nhưng trong vòng mười năm gần đây lại ít khi nghe nói có đạo hữu nào phát hiện được."

"Nếu vậy thì thật sự đáng tiếc..."

Phương Tịch lắc đầu, có chút bộ dáng tiếc nuối.

"Đạo hữu không cần tiếc nuối, thỉnh thoảng Long Ngư Chung thị sẽ đưa ra vài hòn đảo có linh mạch bất nhập lưu cho tán tu thuê lâu dài, nói chung vẫn còn cơ hội... Hay là vài đạo hữu có linh đảo muốn kéo người gia nhập, cũng sẽ đưa ra điều kiện phong phú, thuê một mảnh Linh địa lớn cũng có khả năng, thậm chí còn có thể trực tiếp làm nhị đảo chủ, tam đảo chủ... Nếu đạo hữu nguyện ý thì lưu tin tức ở đây, lão đạo sẽ lưu ý giúp đạo hữu."

"Đa tạ đạo trưởng."

Phương Tịch nghe xong, trong lòng khẽ động, chân tâm thật ý nói cám ơn, lại hỏi: "Trong phương thị chỗ nào có thể bán trận pháp vậy? Tại hạ muốn mua một bộ trận pháp để thủ hộ động phủ..."

"Trong Long Môn Các sẽ có, cao nhất là cấp một thượng phẩm Vân Vụ Kinh Lôi Trận... Trong phường thị cũng có một vị trận pháp sư họ Hứa, chỉ cần trả đầy đủ thì có thể mời hắn xuất thủ, cao nhất có thể bố trí trận pháp cấp một trung phẩm..."

Hủ Mộc lão đạo cười tủm tỉm nói.

Về phần trận pháp cấp hai sao? Cái này cũng như Phá Cấm Phù cấp hai đều là vật tư chiến lược, không phải thế lực lớn thì căn bản là không có đường giao dịch.

Phương Tịch lại hỏi thêm mấy vấn đề, cuối cùng dẫn chủ đề đến công pháp Trúc Cơ của Long Môn Các.

Hủ Mộc lão đạo lắc đầu liên tục: "Những Tiên Tộc Trúc Cơ kia làm sao có thể cho tán tu chúng ta công pháp thật sự tốt? Phần lớn những pháp quyết đưa ra đều có uy lực bình thường, thậm chí vô cùng gian nan... Đặc biệt là mấy quyển pháp quyết Luyện Thể kia, nói là tu luyện cực hạn có thể so với tu sĩ Trúc Cơ nhưng thực tế thì quan ải, bình cảnh trong đó rất nhiều, đa phần ngay cả Luyện Thể tầng ba cũng rất khó đột phá..."

Trong giọng nói của lão mang theo sự đắng chát: "Luyện Thể tiêu hao tài nguyên quá nhiều, cùng nó tiêu hao hàng trăm hàng ngàn khối linh thạch cũng chưa chắc có thể tấn thăng đến Luyện Thể tầng ba, không bằng cứ tích lũy rồi đến Bạch Trạch Tiên Thành đấu giá một viên Trúc Cơ Đan đâu."

"Bạch Trạch Tiên Thành, lại có đấu giá Trúc Cơ Đan sao? Không biết bán giá bao nhiêu?"

Ánh mắt Phương Tịch sáng lên.

"Trong mấy buổi đấu giá lờn từng có, giá quy định ba ngàn linh thạch, tăng không giới hạn... Huống chi, mua được cũng không tính là gì, cầm chắc mới là có bản lĩnh."

Hủ Mộc lão đạo có ý riêng trả lời.

Rất rõ ràng, sau khi mỗi vòng đấu giá Trúc Cơ Đan xong thì sẽ kèm theo gió tanh mưa máu.

Chỉ suy nghĩ thôi đã khiến người khác không rét mà run.
Bạn cần đăng nhập để bình luận