Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 266: Mai phục giết Tống Thanh

Với thủ đoạn thần thông bây giờ của Phương Tịch muốn giết Hóa Hạc lão đạo rất đơn giản nhưng muốn bắt sống lão thì lại tương đối khó.

Trong động phủ mới mở.

"Ngươi... Muốn làm gì?"

Hóa Hạc lão đạo ngẩng đầu khó khăn, trong mắt đầy vẻ khẩn cầu.

Đáng tiếc đối với tên đạo tạc tung hoành bên ngoài Bạch Trạch Tiên Thành này Phương Tịch không có chút thương hại nào.

"Hóa Hạc đạo hữu, cứ thả lỏng, ta chỉ muốn ngươi phối hợp để thi triển một đạo pháp thuật mà thôi..."

Phương Tịch cười ôn hòa, một xúc tu dây leo từ trong tay áo duỗi ra, cuối cùng có một hạt giống Yêu Ma Thụ.

Dựa theo kinh nghiệm luyện chế người khôi lỗi của hắn thì muốn giữ lại cảnh giới pháp lực cao nhất của tu sĩ thì tốt nhất là phải thừa dịp đối phương còn sống mà chế tác.

Hơn nữa còn sống chế tác thành Người khôi lỗi, lợi dụng Yêu Ma Thụ làm môi giới, phối hợp với vài bí thuật ma đạo thì có thể thu được một đoạn ký ức của đối phương, cùng loại với Sưu hồn thuật trong truyền thuyết!

"Ngươi... Ngươi muốn làm gì? A a a ..."

Hóa Hạc lão đạo thấy Phương Tịch bỏ một hạt giống lên người mình, ban đầu còn đang nghi hoặc nhưng nương theo hạt giống chui vào huyết nhục, mọc rễ nảy mần, thôn phệ xương cố... Lão lập tức phát ra tiếng hét chói tai.

Cũng mày bốn phía động phủ có bố trí trận pháp, mặc kệ Hóa Hạc lão đạo hét thảm cỡ nào cũng tuyệt đối không cách nào truyền ra ngoài.

Mà một tay của Phương Tịch thì đặt trên đầu của Hóa Hạc lão đạo như đang xem một đoạn phim bị ngắt quãng.

Những ký ức này tương đối lộn xộn, muốn tìm được tin tức hữu dụng thì cần có thần thức cường đại và sự kiên nhẫn:

"Thì ra... Năm đó lúc ta còn Luyện Khí gặp một đám cướp tu ở ngoài đại hội đấu giá, hắc thủ sau lưng cũng là cái thằng Hóa Hạc này!"

"Tên này chuyên cướp Luyện Khí, phạm tội đầy rẫy, kết quả tu vi vẫn là Trúc Cơ sơ kỳ... Bởi vì đầu to đều âm thầm bị Tống gia lấy đi..."

"Sau đó bị Bạch Trạch Tiên Thành truy nã, được Tống gia che chở... Thậm chí thỉnh thoảng còn động thủ với đội xe Trúc Cơ..."

"Hửm? Đây là... Tống Thanh?"

"Tên này vẫn chưa rời khỏi Việt Quốc sao?"

...

Một lát sau.

Khuôn mặt của Hóa Hạc lão đạo đã hoàn toàn cứng nhắc.

Mà nương theo Phương Tịch dùng Yêu Ma Thụ khu động, người này xanh cả mặt, sau khi nối lại cánh tay bị cắt, hay tay kháp quyết, khó khăn lắm pháp lực mới tiến vào Trúc Cơ.

"Mặc dù pháp lực bị rớt một chút nhưng vẫn duy trì ở Trúc Cơ kỳ, không tệ không tệ..."

Đối với loại Người khôi lỗi này, tâm tư Phương Tịch vừa động đã có rất nhiều cách dùng.

Người khôi lỗi cử động chậm chạp, công cao phòng thấp, lại mất đi sự linh hoạt, trực tiếp xách đi đấu pháp với người khác thì chỉ làm một tấm bia biết động đậy.

Bởi vậy tốt nhất vẫn nên học một số đạo chiến trận, chỉ cần đủ số lượng, lại tạo thành chiến trận, Luyện Khí chiến Trúc Cơ, Trúc Cơ chiến Kết Đan... Cũng tuyệt đối không phải vọng tưởng!

Chiến trận cũng là một loại trận pháp nhưng do tu sĩ làm trận cơ và trận nhãn, từ đó pháp lực tương liên, trùng kích lực lượng cấp bậc cao hơn!

Ngoài ra, để người khôi lỗi cầm trận kỳ, dùng là thủ hộ giả là linh thạch hình người bổ sung linh lực cũng là một lựa chọn tốt.

Có trận kỳ và trận pháp bảo hộ, khuyết điểm của người khôi lỗi đã có thể bù lại.

Đương nhiên... Làm vậy thì thanh danh sẽ không tốt lắm.

Sở dĩ Phương Tịch chế tác Hóa Hạc lão đạo thành người khôi lỗi, chủ yếu vẫn là cố gắng lấy được ký ức của người này.

"Lão già này nói dối... Lúc trước sở dĩ lão hạ mồi câu ta ở Bạch Trạch Tiên Thành... Hoàn toàn là tự chủ trương, nghe nói Tống Thanh chán ghét ta, lập tức muốn giết ta để lấy lòng Thiếu chủ Tống gia... Ha ha..."

Lúc trước lão đạo này bị Phương Tịch truy sát, đương nhiên không dám ăn ngay nói thẳng, chỉ có thể chuyển cừu hận lên người Tống Thanh.

Nhưng dù vậy, Phương Tịch vẫn không bỏ qua cho Tống Thanh!

'Dựa theo ký ức của Hóa Hạc lão đạo, Tống Thanh đang nấp trong một gia tộc Luyện Khí của Việt Quốc...'.

'Trên người tên này chắc chắn có tài phú tích trữ nhiều năm của Tống gia... Và nội tình thật sự!'.

'Hơn nữa hắn còn có thù với ta, thực lực bây giờ lại vẫn ở Trúc Cơ sơ kỳ... Đây à gặp phải bình cảnh sao?'.

Mặc dù Phương Tịch hành sự luôn luôn cẩn thận nhưng thời khắc quan trọng cũng không thiếu dũng khí mạo hiểm.

'Dù tên này có giấu giếm thì tu vi cao nhất cũng chỉ là Trúc Cơ trung kỳ... Mấy chục năm ngắn ngủi, linh căn thượng phẩm khó mà tu luyện đến Trúc Cơ hậu kỳ, thậm chí dù gặp phải hậu kỳ, ta thi triển bí thuật và phù bảo cũng chưa chắc không thể giết được...'.

Lúc này, cẩn thận cân nhắc một phen, Phương Tịch vẫn quyết định... Động thủ!

Mặc dù vẫn có thể thông qua Huyền Thiên Tông lại một lần nữa mượn đao giết người nhưng chiến lợi phẩm phong phú kia sẽ vô duyên với hắn.

Đây chính là mấy trăm năm tích lũy của thế gia lớn nhất Việt Quốc!

Hồng Phong Lâm Tăng gia.

Đây là một tiểu gia tộc Luyện Khí, thanh danh ở Việt Quốc cũng không hiện, ở phía Đông Nam của Việt Quốc gần biên giới với Mộc Quốc.

Phong Lâm Sơn.

Lá đỏ khắp núi nhuộm hết cả khu rừng, phong cảnh rất đẹp.

Trong sơn cốc có một gia tộc Luyện Khí tọa lạc, gia chủ là một tên tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ, y vẫn luôn dẫn dắt tộc nhân gian khổ cầu sinh.

Hôm đó.

Phương Tịch đội mũ rộng vành, nhìn chỉ có Luyện Khí trung kỳ đi đến gần Phong Lâm Sơn.

'Theo ký ức của Hóa Hạc lão đạo, Phong Lâm Sơn Tăng gia này cũng là một ám tử của Tống gia... Tống Thanh nấp ở đây không trốn thẳng đến Mộc Quốc, chẳng lẽ còn có cái gì để trông cậy sao?'.

Phương Tịch tự nói thầm, chờ đến khi trời tối, hắn lập tức triển khai toàn bộ Liễm Tức Thuật đi đến gần tộc địa của Tăng gia.

Với tạo nghệ Trận Pháp sư của hắn, âm thầm chui vào trong trận pháp cấp một cũng không phí chút sức lực nào.

Chỉ là chờ đến lúc hắn còn muốn xâm nhập sâu hơn lại chợt cảm thấy sự nguy hiểm.

'Trong Tăng gia, ẩn giấu trận pháp cấp hai?'.

Đôi mắt Phương Tịch sáng lên, cũng không cưỡng ép phá giải mà im lặng lui ra, ở bên ngoài Tăng gia hắn để lại một con mộc khôi lỗi chuyên giám thị người ra vào Tăng gia.

Làm người sống lâu, sự kiên nhẫn của hắn rất tốt.

Ở đâu hao tổn với Tống Thanh mười mấy năm cũng không là gì.

Phương Tịch cũng không chờ lâu.

Mấy ngày sau, một đạo độn quang từ trong Tăng gia bay ra, tiến về hướng Mộc Quốc.

Vốn khí tức của độn quang rất thấp, quang mang ảm đạm... Nhưng sau khi rời khỏi Tăng gia thì lập tức tăng tốc!

Thần sắc của Tống Thanh ở trong độn quang vô cùng âm trầm.

"Gia tộc... Vậy mà vong... Mà Thanh Mộc Tông lại không dấy binh!"

Y vẫn luôn ẩn nấp ở Việt Quốc, ngoại trừ âm thầm thu nạp thế lực Tống gia ra, chính là vì thuyết phục Thanh Mộc Tông tiến đánh Việt Quốc! Dấy lên đại chiến giữa tu tiên giới hai nước để báo thù cho Tống gia!

Thế nhưng theo thời gian trôi qua như nước, Huyền Thiên Tông khống chế Việt Quốc càng ngày càng vững chắc mà Thanh Mộc Tông lại không có chút ý định động thủ.

Đến mấy ngày trước đây, Mệnh Bài của Hóa Hạc Đạo Nhân ở trong tai của y cũng vỡ nát.

Chuyện này khiến Tống Thanh cảm thấy Việt Quốc đã rất nguy hiểm, hoàn toàn từ bỏ kế hoạch báo thù, y chuẩn bị trốn đến Mộc Quốc.

Lúc trước khi an bài Tăng gia làm ám tử chính là nhìn trúng nơi đây ở chỗ biên giới của hai nước, cách Mộc Quốc không xa, thuận lợi lánh nạn.

Trong nháy mắt Tống Thanh đã bay xa mấy chục dặm, chỉ cần lại xuyên qua một phường thị ở trong Vạn Thú Sơn Mạch là có thể tiến vào Mộc Quốc.

"Quả nhiên... Thần thức cường đại thì đấu pháp tương đối tiện lợi."

Phương Tịch theo sau lưng Tống Thanh, thần thức vẫn luôn chú ý tên này nhưng tên này lại không chút phát giác.

Bởi vậy có thể thấy được, thần thức của y chắc chắn yếu hơn Trúc Cơ hậu kỳ!

Nhưng mà mặc dù thầm thức và khí tức pháp lực đều là Tống Thanh, nhưng bây giờ bộ dáng của y đã là trung niên, thậm chí tóc còn bạc sớm, thầm sắc tiều tụy.

Đối với chuyện này Phương Tịch cảm thấy rất bình thường, có tu sĩ không để ý bề ngoài, hơn nữa gia tộc của y cũng bị diệt môn, tâm thần bị đả kích, tiều tụy già yếu là chuyện rất bình thường.

"Sư tử vồ thỏ cũng phải dùng toàn lực..."

Tâm thần Phương Tịch nhất định, hắn chợt tăng tốc, hoàn toàn hiện thân: "Hừ!"

Trong tiếng hừ lạnh, Nguyên Ma Thứ nhanh chóng phát động.

Một cây châm đen nhánh nhỏ không một tiếng động xuyên qua hộ tráo linh lực của Tống Thanh mà chui thẳng vào thức hải của y.

Bí thuật thần thức vốn không cần nhìn hộ thuẫn linh lực và pháp khí phòng ngự bình thường, rất khó chơi.

Nhưng một khắc sau, Tống Thanh chỉ hét đau đớn mà không chút dấu hiệu bị trúng chiêu, ngược lại, hai mắt của y như điện, nhìn bốn phía, vòng tay màu tím trên cổ tay đang nhanh chóng to lên đến bằng một căn nhà nhỏ, thủ hộ cả người y vào trong.

Sang!

Cơ hồ là trong chớp mắt tiếp theo, Thanh Hòa Kiếm như một đạo lôi đình màu xanh, hung hăng đâm lên Tử Uẩn Trạc, phá ra tiếng vang rung trời.

"A? Vậy mà ngươi lại có thể ngăn cản công kích thần thức... Thần thức của ngươi rõ ràng không mạnh bằng ta, nếu không sẽ không phải muộn như vậy mới phát hiện... Xem ra là có pháp khí hoặc phù lục đặc diệt thủ hộ thần thức?"

Phương Tịch hóa thành thanh quang từ giữa không trung hạ xuống, giơ tay xuất chiêu.

Sưu sưu sưu!

Tám con khôi lỗi yêu thú hiện thân, tự lơ lững giữa không trung, bao vây bốn phương tám hướng của Tống Thanh lại.

Vì đối phó với đại địch mà Phương Tịch rút đạo thần niệm giám thị Thế Giới Mảnh Vỡ về, khiến bát đại khôi lỗi chủ chiến cùng xuất hiện!

"Ngươi là... Phương Tịch? !"

Lúc này, Tống Thanh mới phát hiện kẻ tập kích, lại nhìn thấy tám khôi lỗi cấp hai, thần sắc của y trở nên vô cùng âm trầm: "Bí thuật công kích thần thức... Khôi Lỗi sư... Còn có thanh phi kiếm kia... Ngươi che giấu rất sâu! Hóa Hạc là do ngươi giết sao?"

Y rất thông minh, bây giờ hành tung của mình ngoại trừ Tăng gia ra thì cũng chỉ có duy nhất tu sĩ Trúc Cơ Hóa Hạc kia biết.

Chỉ là Tống Thanh không hiểu, rõ ràng Hóa Hạc đã bị gieo cấm chế, sao dám tiết lộ chỗ ẩn thân bí mật của y?

Y càng không ngờ, chỉ là một tên đại nạn Trúc Cơ chướng mắt năm đó vậy mà lại ẩn giấu sâu như vậy!

"Người chết sao phải biết nhiều!"

Phương Tịch nhẹ nhàng phất tay.

"Ngao ngao!"

Kim Mao Viên Hầu Vương gầm lên, một nhúm lông trước ngực quang mang lấp lánh như phư phù văn, nó bê một khối nham thạch to lớn, hung hăng quăng xuống Tử Uẩn Trạc.

Lấy khôi lỗi cấp hai này động thủ làm tiêu chí, bảy khôi lỗi khác cũng đồng thời khởi xướng công kích!

Nếu là tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ bình thường, bị tám khôi lỗi cấp hai vây công, e là không chống đỡ được nhất thời nửa khắc thì huyết nhục đã thành bùn.

"Hừ!"

Tống Thanh hừ lạnh, hai tay kháp quyết.

Một khắc sau, pháp lực mạnh mẽ bộc phát từ trên người y, bất ngờ đột phá giới hạn Trúc Cơ sơ kỳ mà tiến vào Trúc Cơ trung kỳ!

'Quả nhiên, tên này vẫn luôn che giấu tu vi!'.

Thấy tu vi thật sự của Tống Thanh, Phương Tịch cũng không khẩn trương mà lại thầm thở phào.

"Đi!"

Pháp lực Trúc Cơ trung kỳ của Tống Thanh quán chú vào Tử Uẩn Trạc, lập tức khiến dị bảo này bùng lên mang, dù đỡ công kích của tám khôi lỗi cấp hai cũng không nhúc nhích tí nào.

Y oán hận nhìn Phương Tịch, lật bàn tay, một tấm phù lục xám xịt lập tức xuất hiện, trên đó vẻ một thanh tiểu kiếm.

"Phù bảo? !"

Đồng tử Phương Tịch rụt lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận